Trộm Cưới 99 Ngày: Chủ Tịch, Hãy Dè Dặt

Chương 51: Gieo xuống đầu Đại thiếu gia một mảnh thảo nguyên xanh xanh

Thanh âm Cố Minh Dã quá khoa trương, khiến Mục Tây Thần giống như bị điện giật, nhanh chóng buông hai tay ra.

Lê Bắc Niệm nhất thời không chuẩn bị, bước chân lảo đảo một chút thiếu tí cắm đầu.

A!

Nhà vệ sinh!

Lê Bắc Niệm lộn nhào rồi bước dài về phía trước, lấy tốc độ nhanh nhất vào trong đóng cửa lại.

"Ầm "

Cửa phòng nhà vệ sinh đóng lại, sau đó nghe được tiếng khóa trái.

Cố Minh Dã vẫn bộ dáng giống như gặp quỷ, tiến lên hỏi:

"Lão đại, cô gái này tại sao lại ở đây, chẳng lẽ anh vụиɠ ŧяộʍ..."

Mục Tây Thần nhàn nhạt liếc cậu một chút, "Cô ấy là vị hôn thê của Mục Đông Lâm."

"Không thể nào?" Cố Minh Dã giật mình, tiếp tục hỏi: "Vị hôn thê Đại thiếu thì ra là cô ấy?"

Mục Tây Thần không có đáp lại, quay người lấy một chiếc áo, mặc lên người.

Cố Minh Dã bận bịu theo đến phía trước, nói: "Tôi còn tưởng rằng vị hôn thê đại thiếu là con gái nuôi của Lê Hạo Nhiên đây, đại thiếu bị mù sao, sao lại coi trọng cô nàng tiểu lưu manh kia?"

Nói dáng người, vừa cao vừa gầy, trước sau như một.

Nói khí chất, hoàn toàn là một tên lưu manh chợ búa!

Khuôn mặt có thể coi như là tạm được, nhưng mà, chỉ có khuôn mặt sao có thể làm vợ của Mục gia đại thiếu gia?

Cố Minh Dã càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngay sau đó giống như phát hiện ra chuyện gì, bừng tỉnh đại ngộ nói:

"Tôi đã biết, nhất định là lão gia tử vì muốn đền bù tổn thất cho anh, cho nên đem một cô gái cực phẩm như vậy an bài cho đại thiếu, quyết định không để cô ấy gây tại họa cho anh."

Cố Minh Dã càng phân tích càng thấy được đúng là nguyên nhân này, nghiêm mặt nói:

"Thủ trưởng, nếu nhìn như vậy, lão gia tử đối với anh còn không tính quá kém."

Nhưng suy nghĩ một chút, Cố Minh Dã lại cảm thấy không đúng, nói:

"Bất quá, nếu là vị hôn thê đại thiếu, vì sao lại luôn luôn đến quấn lấy anh, chẳng lẽ... Cô ấy có ý đối với anh?"

Mục Tây Thần nghe nói, động tác chỉnh lý quần áo dừng lại.

Cố Minh Dã càng nghĩ càng nói:

"Nhất định là như vậy, lão đại, nếu là như vậy, không bằng chúng ta liền mở lòng từ bi, đem thu lưu cô ấy, gieo xuống đầu Đại thiếu gia một mảnh thảo nguyên xanh xanh, đây cũng không phải là một chủ ý quá tệ, lão đại anh thấy sao?"

"Quả thật không tệ." Mục Tây Thần liếc anh một chút, rất tán thành,

"Vậy cậu đi câu dẫn cô ấy, để cho cô ấy yêu cậu yêu đến chết đi sống lại, cậu liền thành công."

Cố Minh Dã: "... Lão đại, tôi nói đùa."

Mục Tây Thần mắt nhắm mắt mở, nhàn nhàn trấn định nói: "Ân, thật buồn cười."

Cố Minh Dã: "... Thế nhưng anh cũng không cười."

"Ha ha."

Cố Minh Dã: "..."

Lê Bắc Niệm giải tỏa xong, suy nghĩ một chút vẫn là mở cửa.

Vừa bước ra, đã nhìn thấy Mục Tây Thần ăn mặc chỉnh tề đứng đó.

Áo thun màu xanh quân đội mặc trên người anh nhìn có chút chật chội, nhưng mà lại khiến thân hình cường tráng cơ bụng tám múi đường cong quyến rũ mạnh mẽ toàn bộ phơi bày ra ngoài.

So vừa mới bộ dáng không mặc vừa rồi... Còn muốn khiến người ta muốn phum máu mũi hơn!

Vóc người đẹp!

Tướng mạo tốt!

Chỉ là mệnh ngắn, phúc bạc.

Đáng tiếc, đáng tiếc!

Lê Bắc Niệm cảm thấy mình muốn phun máu mũi, lập tức quay đầu đi, nói thật nhanh:

"Cảm ơn nhà vệ sinh, tôi đi đây!"

"Dừng lại."

Giọng nói nhàn nhạt, như luồng gió mát thổi qua, lại lạnh run làm người ta sợ hãi.

Lê Bắc Niệm bước chân dừng lại.

Nghe thấy Mục Tây Thần bước chân nhẹ nhàng chậm chạp truyền đến, không mấy chốc đã đến sau lưng cô.

"Cô thiếu tôi một lời xin lỗi, khi nào trả."

Nói... Xin lỗi?

Lê Bắc Niệm mặt tối sầm, quay đầu lại, liếc nhìn thấy Mục Tây Thần mặt không biểu tình, hàm dưới đường cong căng cứng, góc cạnh rõ ràng.

Lạnh, cực kì lạnh lùng.

Nhưng so với Mục Đông Lâm, có vẻ nội liễm hơn rất nhiều.

Ngũ quan khuôn mặt giống Mục Đông Lâm đến mấy phần, nhưng lại có vẻ khó gần hơn Mục Đông Lâm mấy phần.