Bên trong hoàng cung. Tô Sơ Tâm nằm trên giường, mắt nhắm chặt lại. Thái y bắt mạch, sau đó ngẩng đầu nói: "Bẩm Vương phi nương nương, Thái tử, Vương gia, công chúa chỉ bị cảm lạnh, một thời gian nữa sẽ ổn lại." Tô Cẩm Lí nghe vậy thầm thở phào. Vương phi nương nương Tuyết Y trừng mắt nhìn Tuyết Nhi, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì xảy ra, công chúa lại vô duyên vô cớ bị bệnh như này, các ngươi hôm qua hầu hạ không chu toàn sao?!" "Bẩm Vương phi nương nương, công chúa, công chúa...." Tuyết Nhi ngập ngừng, Tô Sơ Tâm lại ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt, khẽ cử động, thần sắc ốm yếu, gượng gạo nở một nụ cười: "Mẫu phi, Cẩm Lí, con không sao cả, chỉ bị cảm lạnh thôi, vừa rồi Thái Y đã nói rõ rồi, hai người mau trở về nghỉ ngơi đi, không cần ở đây chăm sóc con..." Lời nói của nàng lạnh nhạt, không đề cập tới Tô Cảnh Lương. Người tinh mắt như Tuyết Y đương nhiên hiểu chuyện ra sao, thì ra là cãi nhau. Lập tức kéo Tô Cẩm Lí ra ngoài, trả lại không gian cho Tô Cảnh Lương và Tô Sơ Tâm. Trong phòng một mảnh an tĩnh. "Sơ Tâm, đỡ chút nào chưa?" Đáy mắt Tô Cảnh Lương đầy quan tâm và đau lòng. Nhưng như vậy lại không khiến Tô Sơ Tâm cảm thấy vui vẻ, ngược lại là chua xót. Nở một nụ cười nói: "Thái tử ca ca, muội mệt rồi, không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Nếu huynh có việc, vậy cứ đi đi." Sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Tô Cảnh Lương thấy vậy, yên lặng gật đầu, nhìn thoáng qua Tuyết Nhi rồi xoay người ra ngoài. Tuyết Nhi theo sau, khép nép đứng đằng sau Tô Cảnh Lương. "Rốt cuộc là có chuyện gì?" Âm thanh đầy uy hϊếp. Tuyết Nhi rụt rè nói: "Thái tử, thật sự không phải do nô tỳ không chăm sóc chu đáo, là công chúa... Hôm qua sống chết không về phòng ngủ, cứ khóc mãi, nói Thái tử..." Dừng lại, nhìn trộm Tô Cảnh Lương vài cái. "Nói!" Tô Cảnh Lương nhíu mày ra lệnh. Trong giọng nói chứa sự nôn nóng. "Nói Thái tử không cần công chúa, nên khóc mãi ở ngoài, khóc đến ngất đi nô tỳ mới có thể đưa công chúa về phòng."