“Reng reng reng——”
Tiếng chuống vào giờ truy bài vang lêm, một tổ học sinh lớp 10 ra ngoài.
Không có cách khác, giờ ăn sáng ngắn ngủi có nửa tiếng, cổng trường cũng không mở, ba khối đều đến nhà ăn ăn cơm, thật sự rất chật, đi chậm không chỉ không thể ăn, còn còn rất dễ vào tiết muộn
Nhưng mà, việc đến muộn không quan trọng với đám Tần Viễn như vậy.
Trong phòng học học sinh đi gần hết rồi, bọn họ mới chẫm rãi đi về phía nhà ăn.
“Anh Viễn, cầm.” Được nửa đường, Lý Thành Công đưa cho Tần Viễn một điếu thuốc.
Tần Viễn tùy tay kẹp sau tai, thuận tiện đi chậm lại cùng Chân Minh Châu và Tống Tương Tương.
Chân Minh Châu và Tống Tương Tương từ sáng luôn nói thầm gì đó, dáng vẻ thần bí làm anh thấy phiền lòng, cố tình, anh không có cách nào đi nghe họ nói chuyện, chỉ có thể âm thầm buồn bực.
Bên cạnh Lý Thành Công rộng lòng hơn anh rất nhiều, xoay đầu cười mắng: “Các cậu ở phía sau dong dài cái gì?”
“Ai cần cậu lo!” Chân Minh Châu hừ với anh một tiếng, nhấc mắt nhìn một hướng ngơ ra một chút, ngay sau đó, cô đột nhiên buông tay Tống Tương Tương ra, chạy nhanh về một hướng.
*
Ba học sinh lớp 12-1 đi bên trên, bên cạnh người đột nhiên truyền đến một tiếng: “Trình Nghiên Ninh!"
Giọng nói này, rất có sức hấp dẫn.
Mấy người lập tức dừng bước, đồng thời nhìn qua.
Chân Minh Châu nhảy ba bước đến trước mặt Trình Nghiên Ninh, ngửa đầu cười hỏi: “Anh đi ăn cơm à?”
“Ừ.” Trình Nghiên Ninh nhàn nhạt đáp một chữ.
Đám người vây xem kinh ngạc suýt rớt cằm, phải biết rằng, trước kia người này một chữ cũng bủn củn!
Chân Minh Châu ở cùng anh một đên, cho nên không phát hiện thái độ của anh thay đổi rất nhiều, nghe thấy trả lời rất vui vẻ, đầy ý cười nói: “Em đi cùng anh, được không?”
“…… Không được.” Trình Nghiên Ninh vẫn nhàn nhạt.
Khuôn mặt nhỏ của Chân Minh Châu lập tức suy sụp, đang muốn nói, phía sau truyền đến tiếng không kìm chế được: “Con nhóc kia đủ chưa?”
Một tiếng này hấp dẫn anh mắt mọi người.
Chân Minh Châu quay đầu lại, nhìn thấy Tần Viễn một tay cầm bật lửa châm thuốc, rõ ràng có chút không kiên nhẫn.
Bên này bị từ chối, bên kia mấy người đều đang đợi, Chân Minh Châu ngây người sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhanh chóng quay đầu lại, nói với Trình Nghiên Ninh: “Vậy ăn cơm xong em đến lớp anh tìm anh, nhớ kỹ đó.”
Trình Nghiên Ninh nhìn cô, sắc mặt lạnh nhạt, không đáp lại.
Dáng vẻ này của anh Chân Minh Châu đã thấy nhiều, nên xoay người chạy đến cạnh đồng bọn.
Một giọng nói gọi cô trở về, Tần Viễn có chút cảm thấy mỹ mãn, thấy cô trước mắt cười rộ lên, giơ tay, khoác vai cô hừ nói: “Thấy sắc quên bạn, cơm sáng cậu mời.”
“Cậu hút thuốc, tránh xa mình một chút!” Chân Minh Châu tức giận đẩy rồi lại đá chân anh, bất mãn nói.
Tần Viễn kêu lên một tiếng ngồi dậy, ngước mắt nhìn ra xa.
Chỉ nhìn thấy bóng dâng Trình Nghiên Ninh, cao gầy tuấn tú, lộ ra khí chất kiêu ngạo lạnh nhạt.
“Hừ.”
Anh tức giận hừ một tiếng, tùy tay vứt điếu thuốc đi.
*
Sau bữa sáng.
Chân Minh Châu và Tống Tương Tương đi tranh WC, hai người cùng nhau đến lớp học.
Chuông mới vang lên, vườn trường im ắng.
Lúc hai người đến khu dạy học tầng một, Chân Minh Châu đột nhiên nói: “Cậu lên trước đi, mình tìm Trình Nghiên Ninh nói một câu.”
“A?” Tống Tương Tương ngơ ra một chút, nghĩ đến sắc mặt phức tạp của Tần Viễn ngoài nhà ăn thì đau lòng, chần chờ hỏi, “Chuông vang rồi, tan học lại xuống dưới không được sao, cùng nhau lên đi.”
“Cậu lên trước đi.” Chân Minh Châu còn chưa dứt lời liền chạy.
Sáng nay muốn nói chuyện với Trình Nghiên Ninh.
Muốn cảm ơn anh.
Lại muốn bên cạnh anh.
Trăm vết cào trong lòng.
Trong lòng cô nhảy nhót, lại không biết được mình, chỉ là rất muốn nhìn thấy anh.
Chân Minh Châu giống như chạy một mạch đến cửa lớp 12-1, cách cửa sổ thấy giáo viên chưa đến, nhảy dựng lên kêu: “Trình Nghiên Ninh! Trình Nghiên Ninh!”
Cô gọi hai tiếng, trong phòng học đã xảy ra một màn rớt cằm của mọi người.
Trình Nghiên Ninh đứng lên đi ra.
Sắc mặt anh giống như trước đây, lạnh nhạt thản nhiên, không nhìn ra cảm xúc, nhưng một động tác này, thật sự là phá lệ, nhìn amh đi ra ngoài, nhóm học bá 15-1 nhìn theo, sôi nổi lên.
Đứng ở bên ngoài nhìn thấy tiếng động này, Chân Minh Châu lại đỏ mặt.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Trình Nghiên Ninh.
Nam sinh đi đến cầu thang, nhìn cô nói: “Chuyện gì đến đây nói.”
Chân Minh Châu nhảy nhót nhảy qua, ngửa đầu nhìn anh, cười tủm tỉm.
Trình Nghiên Ninh mặt không biểu tình nhắc nhở cô: “Mau đi học đi.”
“A.” Chân Minh Châu lập tức hoàn hồn, trong lúc nhất thời quên mình muốn nói gì, thuận miệng nói, “Muốn cảm ơn anh, chuyện tối hôm qua.”
“Không cần khách khí.” Trình Nghiên Ninh nhìn cô một cái.
Một cái liếc mắt này chứa ý lạnh và xa cách, Chân Minh Châu ngơ ra một chút, mím môi hỏi: “Lúc nào anh cũng là dáng vẻ này, lạnh như băng.”
“Nếu không thì sai?”
“Hả?”
Trình Nghiên Ninh đương nhiên có chút mất kiên nhẫn, cười nhạt một tiếng hỏi: “Tôi nên đối xử với em thêa nào?”
“Ít nhất,” Chân Minh Châu bị biểu cảm lạnh nhạt của anh đả kích, dùng đầu óc của cô nghĩ, thử thăm dò nói, “Tốt xấu cũng biết nhau lâu như vậy rồi, tối hôm qua anh còn……”
“Tối hôm qua là tình huống đặc biệt.” Trình Nghiên Ninh không chút khách khí mà đánh gãy cô, nói trắng ra, “Chỉ cần là người quen biết, bất kể là ai, tình huống này tôi đều sẽ ra nhìn một cái, không phải bởi vì em.”
Sắc mặt Chân Minh Châu có chút trắng, ngơ ngác mà nhìn anh.
Trình Nghiên Ninh lại nói: “Không cần tự mình đa tình.”
Chân Minh Châu ở trước mặt anh luôn mặt dày, nhưng câu nói không có độ ấm này, làm cô cảm thấy thất bại không có chỗ chui, trong đầu loạn lên, cô nhìn anh, không nhịn được oan ức: “Anh sao lại như vậy chứ?”
Đến tìm cô muộn như vậy, còn cho cô ôm, lúc này mới bao lâu, lại lạnh nhạt như vậy?
Cô rất không thích giọng điệu này của anh, nói chuyện với cô như vậy, còn không bằng không để ý đến cô.
Chân Minh Châu nghĩ miên man, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện Hạ Ngữ Băng.
Cô không nói, Trình Nghiên Ninh xoay người liền đi.
“Ai ——”
Chân Minh Châu bỗng dưng ngước mắt, không nhịn được gọi anh.
Lần này, Trình Nghiên Ninh cũng không quay đầu lại, nói một câu cuối cùng: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa, phiền chết.”
Chân Minh Châu: “……”
Cô nhìn bóng dáng kia, cảm thấy nghẹn khuất đến tột đỉnh.
Hơi há mồm, lại không dám kêu anh.
Cô giống như đứa bé mới trải nghiệm vui sướиɠ, cảm xúc vừa lên, bị người trực tiếp hắt một chậu nước lạnh, cả người đều lạnh thấu, theo bản năng, cô chậm rãi quay đầu, cách cửa sổ nhìn chằm chằm Trình Nghiên Ninh.
Trình Nghiên Ninh cúi đầu lấy sách vở trong bàn ra, không nhìn cô.
Trong phòng học có rất nhiều người nhìn ra ngoài.
Như trước, cô hoàn toàn không để bụng những ánh mắt đó, nhưng lúc này, lại cảm thấy tất cả mọi người đang cười nhạo cô.
Chân Minh Châu bướng bỉnh nhìn chằm chằm Trình Nghiên Ninh, hai tay bên người theo bản năng nắm chặt.
“Chân Minh Châu?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nữ.
Cô quay đầu lại.
Cô Phùng nhìn cô hỏi: “Lại tới tìm Trình Nghiên Ninh?”
Chân Minh Châu hơi há mồm, không ra tiếng.
Ánh mắt cô Phùng nhìn vẻ mặt mất mát của cô, ánh mắt dịu dàng toát ra chút phiền chán, nhẫn nại nói: “Lớp tốt nghiệp áp lực học rất lớn, các bạn đều không dễ dàng, sau này em thu liễm một ít, đừng đến lớp này nữa.”
Chân Minh Châu cúi đầu, vẫn là không nói một lời.
Cô Phùng thở dài, lại nói: “Cô biết tình huống nhà em, đứa bé có xuất thân tốt như em, đương nhiên không thấy tầm quan trọng của thành tích, đây là nguyên nhân gia đình, cô cũng không muốn nhiều lời. Nhưng hầu như học sinh lớp cô hoàn cảnh gia đình rất bình thường, kết quả thi đại học có thể thay đổi con đường tương lai của họ, không thể chậm trễ chút nào, nên xem như là cô là chủ nhiệm lớp, sau này đừng làm ảnh hưởng đến mọi người.”
Lời này nói trắng ra cũng rất nghiêm trọng, Chân Minh Châu cúi đầu nghe, không hé răng.
Đi vào lớp học, cô Phùng nhìn cô một cái cuối cùng, ôm sách đi vào bục giảng lớp học: “Vào học!”
“Chào cô.”
Tất cả học sinh trong phòng học đứng dậy, Trình Nghiên Ninh theo bản năng liếc một cái ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng tươi sáng, không có một bóng người.