Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời

Chương 55: Tôi muốn ăn thịt, liền ăn thịt...

- Trước đây, là tôi quá sơ sót, cứ cho rằng Lâm Gia Ca muốn hủy hôn, cho nên sẽ không đồng ý đi cùng với Dao Dao. Nhưng thật ra lại không phải như vậy, bà xem, nó không phản đối tiếng nào, biết vậy tôi đã cho tụi nhỏ nhiều thời gian gặp nhau hơn từ sớm rồi. Hai người không tiếp xúc nhiều với nhau, sao có thể bồi dưỡng tình cảm? Nếu đi cùng nhau nhiều, liền có thể bồi dưỡng tình cảm rồi, nhất định nên ra ngoài, nên uống rượu một chút. Nếu như uống nhiều quá... khà khà...

Ông nội Lâm nhìn ngoài cửa sổ, cười trộm, rất vui vẻ.

Ông càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.

-... Gia Ca chỉ cần đυ.ng vào một ngón tay của Dao Dao, tôi nhất định sẽ bắt nó chịu trách nhiệm, không, không phải chỉ đυ.ng ngón tay, qua đêm nay, có thể tôi sẽ có chắt cũng nên...

Ông cụ Lâm nghĩ như vậy một lúc lâu, đột nhiên hỏi:

- Má Tôn, bà có biết tại sao tôi lại để tài xế đưa rước bọn chúng không?

Má Tôn cũng không trả lời ông, ông chắc bà ấy cũng hiểu, tiếp tục nói:

- Tài xế mà tôi phái đi chính là người giám sát, Lâm Gia Ca có muốn bỏ Thời Dao giữa đường cũng không được, không thể qua mặt tôi được. tôi thật quá thông minh!

-...

Má Tôn không nhìn ông nội Lâm, ôm ấm nước đi ra khỏi phòng bệnh, hứng nước sôi.

Đến Vàng Son Lộng Lẫy, Lâm Gia Ca và Thời Dao mới vừa xuống xe, điện thoại của Lâm Gia Ca lại reo lên.

Thời Dao đứng khá gần anh, cho nên có thể nghe thấy người trong điện thoại đang hối thúc anh.

Lâm Gia Ca trả lời "đến cửa rồi", sau đó liền cúp máy, không để ý đến Thời Dao, liền cất bước đi vào Vàng Son Lộng Lẫy.

Khi Lâm Gia Ca mười tám tuổi, chiều cao của anh đã là 1m8. Lúc đó tất cả mọi người đều nghĩ anh sẽ không cao thêm nữa, nhưng sau ba năm, anh đã cao thêm 8cm.

Vóc người của Thời Dao cũng không tính là thấp, cũng đã 1m65.

Cho dù bước chân của Lâm Gia Ca không nhanh, nhưng chân anh dài, vừa đi một lúc đã cách cô một khoảng khá xa.

Thời Dao không thể làm gì khác hơn là bước nhanh hơn, nhưng như vậy cô cũng không theo kịp.

Lâm Gia Ca bước đến trước thang máy, bấm nút mở cửa, sau khi anh bước vào, Thời Dao cũng chưa đuổi kịp đến nơi.

Anh nhíu mày lại, bất mãn chờ cô đi vào, nghe cô thở hồng hộc, anh nhìn cô một chút, không nói gì, bấm nút đóng cửa.

Đến lầu 10, cửa thang máy mở ra, Lâm Gia Ca lại mở điện thoại lên bấm vài cái, chậm rì rì đi về phía phòng 1001.

Vừa đi anh vừa gõ gì đó.

Mãi đến khi sắp đi đến cửa phòng, anh mới cất điện thoại vào.

Đẩy cửa ra, Lâm Gia Ca còn chưa bước vào, bên trong đã có tiếng gọi:

- Gia Ca!

Anh không hé răng, lòng bàn tay vẫn giữ cửa, ánh mắt nhìn Thời Dao ra hiệu cho cô đi vào.

Chờ đến khi Thời Dao đứng trước mặt anh, anh cúi đầu liếc mắt nhìn cô một cái.

Chẳng trách cô lại đi chậm như vậy, thì ra là vì đôi chân ngắn, hại anh phải vừa đi vừa gõ hai dòng 1 2 3 4 5 6 7  để chờ cô...

Chờ đến khi vào phòng, Lâm Gia Ca mới phát hiện ngoài phòng KTV đang ca hát rất ồn ào thì không còn gì khác.

Lâm Gia Ca quét mắt nhìn một vòng người trong phòng khách, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm Thời Dao.

Lâm Gia Ca cũng dừng bước, liếc mắt nhìn Thời Dao.

Cô gái bị nhiều người nhìn như vậy, hình như hơi ngại ngùng, làn da trắng mịn trên má bắt đầu ửng hồng.

Lâm Gia Ca hơi nghiêng người, để mọi người nhìn rõ cô hơn, sau đó đơn giản giới thiệu:

- Thời Dao.

Nói xong, Lâm Gia Ca chỉ vào một chỗ trống, rồi quay lại nói với cô:

- Ngồi!

Thời Dao liếc mắt nhìn về phía Lâm Gia Ca một cái, sau đó bước nhanh về phía anh chỉ, ngồi xuống.

Lâm Gia Ca cũng ngồi cạnh cô, rất nhàn nhã thong dong.

Cả hai ngồi xuống xong, cả phòng như nổ tung:

- Gia Ca, ai vậy?

- Chưa từng thấy cậu dẫn "em gái" đi theo nha! Đây là lần đầu tiên luôn.

- Thời Dao, nghe hơi quen tai, có phải là cô gái tình cờ gặp ở SKP hôm đó không? Hình như là vợ chưa cưới của Lâm Gia Ca.

- À tôi nhớ ra rồi. Có điều nếu tôi nhớ không lầm thì hình như hôm đó không phải Lâm Gia Ca không để ý đến cô ấy sao, còn hỏi cô ấy là ai nữa!

Nghe tới đó, Thời Dao không nhịn được nắm vạt áo của mình.

Cô không nên vì câu thức ăn ngon của ông nội mà theo Lâm Gia Ca lại đây. Đúng là tật ham ăn nên bỏ mà!

Trong lúc cô còn không biết nên phản ứng như thế nào thì Lâm Gia Ca đang ngồi bên cạnh cô đã vừa rót một ly vừa nói:

- Mấy người gọi tôi đến đây chơi hay là bàn chuyện bà tám đây?

Ngữ điệu của Lâm Gia Ca rất bình thường, nhưng mọi người liền đổi đề tài ngay lập tức.

Lâm Gia Ca nói không sai, mọi người vốn tới chơi, mặc dù rất tò mò về Thời Dao, nhưng một hồi sẽ nhanh chóng ném những tò mò đó ra khỏi đầu.