Thời Dao vội thu lại tầm mắt, nói với ông nội Lâm:
- Ông nội, con tự làm được...
Thời Dao còn chưa nói hết câu, ông nội Lâm đã cắt ngang cô:
- Con gái sao có thể đi rửa trái cây chứ?
Sau đó ông trừng mắt nhìn Lâm Gia Ca, ánh mắt uy hϊếp hỏi:
- Có đi hay không?
Ông Lâm còn đang bệnh, tối hôm qua má Tôn đã nói với cô không được để cho ông tức giận.
Thời Dao thấy tình hình không ổn, mà sợ hai người lại bất hòa vì mình, cho nên vội vã muốn nói gì đó.
Nhưng cô còn chưa cất lời, Lâm Gia Ca ngồi trên ghế nho nhã đã đứng lên, vừa cầm hoa quả vừa đi vào nhà vệ sinh.
Thời Dao sửng sốt.
Mãi đến khi Lâm Gia Ca cầm hoa quả đã rửa sạch ra, đưa tới trước mặt cô, cô mới hoàn hồn.
Thời Dao ngơ ngác nói cảm ơn, vừa mới chuẩn bị cầm lấy, ông nội Lâm liền ra lệnh tiếp:
- Gọt vỏ a, không gọt vỏ làm sao Dao Dao ăn được?
- Không, không cần...
Cũng giống như lúc nãy, Thời Dao bị từ chối, còn chưa nói hết, Lâm Gia Ca đã cầm dao gọt trái cây, quay về phía thùng rác, để vỏ táo rơi vào đó.
Ai... Ai đây... anh là Lâm Gia Ca mà cô biết sao?
Trước đây đừng nói là rửa trái cây cho cô ăn, ngay cả nhìn anh cũng chẳng buồn liếc nhìn cô một cái.
Huống chi hôm nay lại còn náo loạn như vậy khiến anh không vui...
Vậy mà anh còn nghe lời rửa gọt trái cây cho cô ăn.
Thời Dao nhìn Lâm Gia Ca loay hoay đứng trước thùng rác, gọt quả táo xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu xí vô cùng, trong lòng cũng cảm thấy bối rối.
Má Tôn lấy thuốc xong quay lại phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy Lâm Gia Ca đang gọt trái cây.
Anh đã cắt xong trái cây để xuống bàn, thấy má Tôn vào liền mở miệng:
- Má Tôn, nói tài xế đến rước con đi, 2 giờ con có chuyện quan trọng phải đến viện nghiên cứu.
Ăn trái cây, Thời Dao nghe thấy lời này, liếc mắt nhìn thời gian, chợt nhớ ra 2 giờ cô cũng có tiết:
- Ông nội, 2 giờ con cũng có tiết, con phải về đây.
Ông nội Lâm liền nói với Thời Dao:
- Vậy mau về trường học đi, Dao Dao, con còn tiền tiêu vặt không?
Hỏi xong, ông nội Lâm liền nhìn về phía Má Tôn:
- Đưa cho tiểu thư 1000 tệ đi!
Lúc má Tôn lấy tiền, ông nội Lâm lại nhớ trường của hai người họ ngược đường với viện nghiên cứu, hai người đều phải đi, vậy thì Lâm Gia Ca không thể đưa Thời Dao đi rồi...
Ông nội Lâm không do dự liền mở miệng:
- Đúng rồi, má Tôn, để tài xế đưa Dao Dao đến trường học đi!
Ông nội Lâm liền nói với Lâm Gia Ca ở một bên:
- Cháu đi tàu điện ngầm hoặc phương tiện giao thông công cộng gì đó thì tùy!
Nói xong, lại ra lệnh cho má Tôn:
- Sẵn đưa cho tiểu thiếu gia 100 tệ, để cậu ấy muốn đi gì đến viện nghiên cứu thì đi!
Cho cô 1000 tệ, cho anh chỉ 100 tệ? Chênh lệch như vậy cũng lớn quá rồi đó.
Thì ra, cháu trai là cháu nhặt được, cháu dâu mới là cháu ruột.
Hai giây sau, Lâm Gia Ca mới ý thức được trong đầu mình đang nghĩ cái gì. Cả người anh liền cứng đờ.
Cái quái quỷ gì không biết, cháu, cháu.... Cháu dâu?
Đầu anh bị cái gì rồi?