Mà Mộ Niệm Đồng cũng không ngoại lệ, tầm mắt vô tình đảo qua l*иg ngực anh, cơ bụng rắn chắc kia, trên mặt lại nóng bừng lên một trận!
Cô kháng cự, ngập ngừng nói, "Lục Cảnh Kiều, không cần như vậy......."
"Không cần thế nào?"
Đôi mắt Lục Cảnh Kiều hàm chứa ý cười, bắt được cánh tay đặt trong ngực anh, cùng cô mười ngón đan xen, hoàn toàn khóa chặt, không để cho cô đường lui.
Mộ Niệm Đồng tức giận nói, "Lục Cảnh Kiều, cửa không khóa, không phải anh cố ý chứ? Muốn cho người nào thấy chúng ta......"
Lục Cảnh Kiều dường như nắm bắt được trọng điểm chính, làm như không có việc gì mà hỏi lại, "Nói như vậy, tôi đóng cửa, là có thể muốn làm gì em thì làm sao?"
Mộ Niệm Đồng không còn từ nào để chống đỡ, cô thật sự nghi ngờ người đàn ông này cố ý, đây là nhà họ Lục, anh cũng dám làm xằng bậy?
Anh còn có cái gì không sợ hãi nữa đâu!
Cùng lúc đó, một nơi khác, trên ban công của khách sạn, Kiều Y nắm chặt di động, nhìn màn hình, không dám tin, điện thoại thế nhưng lại bị cắt đứt.
Cô ta quay đầu nhìn qua của sổ sát đất, nhìn phía trên giường, Lục Tuấn Ngạn vẫn đắp chăn nằm im, đôi mắt nhắm lại.
Vừa rồi vui vẻ với cô ta thật lâu, hai người trên giường mây mưa, gắn bó triền miên, người đàn ông này, cùng với cô ta bốn lần, mới bỏ qua cho cô ta, mây mưa chấm dứt.
Trong lòng Kiều Y lại vô cùng thỏa mãn, tinh lực hừng hực như thế, chứng tỏ mấy ngày cô ta không có trong nước, anh cũng không có người phụ nữ nào.
Để anh ta ngủ xong, Kiều Y thế nhưng lại không có buồn ngủ, ánh mắt dừng ở điện thoại trên gối, cô ta ma xui quỷ khiến lấy tay anh qua, giải mã vân tay, trôm lật xem lịch sử cuộc gọi của anh ta trong điện thoại.
Bệnh đa nghi của cô ta rất nặng, có lẽ là giữ một người đàn ông như vậy trong tay, dường như cảm thấy bất an mỗi phút mỗi giây, thừa dịp anh ta ngủ, tự nhiên phải kiểm tra một phen, trong di động anh ta cất giữ bí mật gì!
Có điều, khiến cô ta vui mừng chính là, thời gian cô ta không ở trong nước, người đàn ông này không ở sau lưng cô ta tìm phụ nữ, "thủ thân như ngọc", nhưng mà cho đến khi cô ta xem được một dòng chữ.
"Mộ Niệm Đồng."
Anh ta thế nhưng lại lưu số điện thoại của người phụ nữ này!?
Trong lòng Kiều Y không thoải mái, trong cảm nhận của cô ta, cho dù Mộ Niệm Đồng là vợ hợp pháp của anh ta, nhưng là, cô ta vẫn tự xưng mình là "chính cung", mà Mộ Niệm Đồng, đến ngay cả vợ lẽ cũng không phải!
Nói mãi người phụ nữ này là vợ của Lục Tuấn Ngạn, Mợ chủ của nhà họ Lục?
Nhưng thế thì làm sao!?
Người đàn ông này, hiện giờ còn không phải là đang yên tâm nằm bên cạnh cô ta, ôm lấy cô ta triền miên đấy thôi!?
Danh phận tất nhiên là quan trong, mà không có danh phận, làm sao tránh khỏi cười nhạo của người khác.
Kiều Y không khỏi sinh ra vài ý nghĩ, nghĩ rằng sao không thừa dịp này, ra oai với người phụ nữ kia một chút?!
Vì thế, cô ta cầm lấy di động, đi đến ban công, gọi vào dãy số, nhưng trăm đường không ngờ đến, mới chỉ vang vài tiếng chuông, điện thoại đã bị từ chối!
Người phụ nữ này, cũng dám ngắt điện thoại?
Kiều Y tràn đầy nhục nhã, buồn bực, cô ta vốn đã chuẩn bị một đống lời nói, muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ người phụ nữ kia thật tốt, lại không nghĩ rằng chuông vang vài tiếng liền bị cắt đứt, cô ta không cam lòng, nên gọi lại.
Lúc này sau khi chuông thật lâu, rốt cục cũng nghe máy.
Kiều Y nắm di động, không có nóng lòng mở miệng, đầu bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng bình tĩnh của một người phụ nữ. "A lô?"
"........"
"Lục Tuấn Ngạn, nói chuyện."
Kiều Y đắc ý cười lạnh, nói từng chữ một, "Mộ Niệm Đồng, người chồng cô yêu thương, hiện tại đang ở chỗ tôi, bây giờ còn đang ngủ!"
Đầu bên kia im lặng vài giây, giọng điệu có vẻ càng thêm nhạt nhẽo.
"A. Cô là ai?"