Mộ Niệm Đồng cũng khó có thể tin nhìn chằm chằm anh ta, đã thấy anh ta quay đầu lại, nhìn cô đầy yêu thương, vừa ôm vai cô vừa cười nói, “Đêm qua, con và Đồng Đồng đã làm lành rồi. Toàn bộ mọi chuyện cô ấy đã nói với con rồi! Sở dĩ cô ấy nói những lời đó, đều là vì tức con. Lúc trước là do cháu phong lưu, luôn luôn hồ đồ, không để ý đến cảm nhận của cô ấy. Cháu phong lưu thành tính, có quá nhiều phụ nữ ở sau lưng cô ấy, chỉ là từ nay về sau, cháu sẽ không tái phạm nữa!”
Lâm Ngọc nhất quyết không buông hỏi tiếp, “Ngày hôm qua những vết hôn trên vai, trên cổ cô ta từ đâu mà ra?”
Lục Tuấn Ngạn nói, “Còn có thể là của ai được? Tất nhiên là của con.”
Lâm Ngọc hoàn toàn không còn lời nào để nói, vẫn bán tín bán nghi, “Thật sao?”
“Mẹ, con có thể lừa mẹ sao? Vợ của mình nɠɵạı ŧìиɧ… Loại chuyện này, người nào có thể dễ dàng tha thứ được, con bao che cho cô ấy làm gì?”
Lục Đình Hách không khỏi oán trách, “Đồng Đồng, sau này đừng như vậy nữa! Cho dù Tuấn Ngạn làm cháu tức thế nào, cháu cũng không thể nói những lời này, nếu không, để người khác nghe thấy sẽ nghĩ như thế nào?”
Mộ Niệm Đồng nhíu mày, vừa định nói chuyện, tay lại bị Lục Tuấn Ngạn nắm chặt, giống như cảnh cáo không tiếng động.
Tất nhiên là Lục Đình Hách tin tưởng lời anh ta nói không nghi ngờ, vì thế gật đầu khen ngợi, “Cháu nên kiềm chế lại rồi! Lời cháu nói ngày hôm nay, chứng minh cháu thật sự lớn dần rồi! Xem ra, chỉ có lúc mất đi, mới biết từng có được, trân quý biết bao nhiêu!”
Ông ta lại nói sang chuyện khác, “Hay là cháu và Đồng Đồng quay về nhà họ Lục ở đi! Nếu có thai, cũng có thể dưỡng thai ở nhà họ Lục!”
Lục Tuấn Ngạn gật gật đầu, ôm lấy cô, nhìn cô đầy thâm tình.
Mộ Niệm Đồng không được tự nhiên.
Cô chưa nói muốn hòa thuận với anh ta!
Anh ta muốn làm cái gì?
“Đồng Đồng, chúng ta về nhà họ Lục ở đi! Đợi em mang thai, cũng được chăm sóc tốt hơn!”
“Tôi…”
Lục Đình Hách lại nói, “Nếu đã kiềm chế tính phóng đãng, như vậy, trên sự nghiệp, cháu cũng nên giúp đỡ chú út của cháu nhiều hơn! Công việc trong tập đoàn tài chính rất nhiều, chỉ dựa vào một mình chú út của cháu, sợ là rất khó, cháu cũng nên giúp đỡ chú út nhiều hơn một chút!”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Lục Tuấn Ngạn vốn đang cười trở nên cứng đờ.
Anh ta kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Đình Hách, khó mà tin ông ta nói ra yêu cầu như vậy!
Giúp đỡ sao?
Anh ta là người kế thừa danh chính ngôn thuận của nhà họ Lục, cho dù là giúp đỡ, cũng nên là Lục Cảnh Kiều giúp đỡ anh ta, dựa vào cái gì lại bảo anh ta giúp đỡ con hoang có lai lịch không rõ này?
“Ông nội, lời này của ông có ý gì?”
Trên mặt Lục Tuấn Ngạn có chút không vừa ý, không vui nói, “Ông bảo cháu giúp đỡ anh ta sao? Tên con hoang lai lịch không rõ này?”
Lục Đình Hách nghe vậy, ném mạnh đôi đũa xuống, “Vô liêm sỉ! Cháu nói cái gì!”
Ông ta vốn cho rằng Lục Tuấn Ngạn hiểu chuyện, không nghĩ tới lời anh ta nói ra lại làm người ta hoảng sợ, con hoang lai lịch không rõ sao, toàn bộ vui mừng và hài lòng của ông ta bị mất rồi!
“Thằng bé là chú của cháu!”
Lục Tuấn Ngạn ngắt lời ông ta nói, “Anh ta không phải là chú của cháu!”
“Cháu - -!”
“Ông nội, nhiều năm như vậy, cháu chưa bao giờ nghe nói, cháu còn có một người chú!” Lục Tuấn Ngạn vừa nói, vừa chán ghét đánh giá Lục Cảnh Kiều, mở miệng nói không chút đắn đo, “Con riêng, là con riêng đi! Cháu chưa bao giờ nghe nói một gia tộc nào, cho con riêng tiếp quản chuyện tập đoàn! Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải làm người ta chê cười sao? A! Đến lúc đó, bảo người ngoài đối xử với nhà họ Lục như thế nào, đối xử với cháu như thế nào? Ông nội, ông không suy nghĩ cho cháu sao?”