Đây là phòng khách, lúc có yến tiệc, sắp xếp cho khách nghỉ ngơi ở đây.
Cô chỉ cảm thấy không khí bữa tiệc quá mức áp lực, đi lên hít thở không khí, không ngờ tới người đàn ông này dám trắng trợn xông vào, ở chung một phòng với cô.
Chẳng lẽ anh không sợ bị người ta nhìn thấy sao?
Chẳng lẽ anh không biết chột dạ sao?
Nhỡ đâu, Lục Tuấn Ngạn đi lên tầng, phát hiện ra thì sao?
Sao anh có thể không kiên nể gì như vậy!
Mộ Niệm Đồng cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng mắt anh.
Giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, người đàn ông đến gần cô hơn một chút nữa, thân thể dán sát vào thân thể cô, không hề có khoảng cách.
Mộ Niệm Đồng hít vào một hơi khí lạnh, nhắc nhở anh lần hai, “Lục Cảnh Kiều, nơi này là nhà họ Lục, dưới tầng còn có nhiều khách khứa như vậy, chẳng lẽ anh…”
“Em không có gọi tôi là chú.” Lục Cảnh Kiều ngắt lời cô nói.
Mộ Niệm Đồng kinh ngạc nhìn anh, không biết anh nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì.
“Em gọi thẳng tên của tôi, lúc nhìn thấy anh, ánh mắt ái muội như vậy, chẳng lẽ, em không muốn thử một lần nữa, tối hôm qua…”
“Anh câm miệng!”
Mộ Niệm Đồng sắp hít thở không thông rồi!
Trái tim đập vô cùng nhanh, giống như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực!
Cô vụng về muốn giải thích: “Lúc trước tôi… Là vì, căn bản không biết anh là chú của Lục Tuấn Ngạn! Nếu tôi biết, sẽ không… Sẽ không…”
Lời nói còn lại, cô lúng túng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Lục Cảnh Kiều tốt bụng nói giúp cô, “Không lσạи ɭυâи với chú của mình sao?”
“…”
Đối với lời nói thẳng của anh, quả thực Mộ Niệm Đồng hận đến nghiến răng nghiến lợi!
“Sao anh có thể thản nhiên nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?”
Bỗng nhiên Lục Cảnh Kiều vươn tay, dùng lực kéo cô vào trong lòng mình, không để ý kháng cự trong mắt cô, nhẹ nhàng cắn vào khóe môi cô.
Kề sát khóe môi cô, anh gằn từng chữ xấu xa, “Tôi không chỉ có thể nói, tôi còn có thể làm.”
“Anh…”
Mộ Niệm Đồng còn chưa kịp mắng xong, bỗng nhiên cảm thấy phía dưới hơi mát.
Một tay của người đàn ông xấu xa này vén váy cô lên, thuận thế thăm dò vào, thăm dò vào khu vực nào đó.
Cảm giác nhạy cảm, hít thở không thông.
“Thích loại cảm giác này không?” Giọng nói của anh mị hoặc, mê hoặc lòng người.
Thân thể của cô căng cứng, dùng lực đẩy anh, nhưng mà không biết, cho dù cô dùng hết tất cả sức lực, đối với anh mà nói, căn bản nhỏ bé không đáng kể!
Muốn chạy trốn, lại không có chỗ có thể chạy trốn!
Tay phải của anh, giống như gông xiềng vậy, khóa chặt cô ở trong ngực, không để cô chạy thoát!
“Lục Cảnh Kiều!”
“Đúng vậy, gọi tên của tôi.”
Lục Cảnh Kiều xấu xa hà hơi như lan, “Tôi thích nghe em gọi tên của tôi.”
Mộ Niệm Đồng buồn bực mắng, “Lục Cảnh Kiều, anh vô liêm sỉ!”
“A, không phải em thích vô liêm sỉ của anh sao?”
Người đàn ông nói, cúi đầu, nhắm mắt lại, không kiêng nể gì ngửi hơi thở đôi môi như lan của cô.
Trong lúc gần gũi, cô nhìn thấy rõ ràng lông mi như cánh bướm màu đen của anh, vừa dài lại rậm, làm nổi bật lên đôi mắt thâm thúy mê người của anh.
Bỗng nhiên anh mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đồng Đồng, em biết không? Tôi rất thích em.”
Mộ Niệm Đồng ngẩn người, lại nghe anh nói, “Thích bộ dạng em ở dưới người anh, uyển chuyển hầu hạ.”
Quyến rũ, xinh đẹp.
Giống như một đóa hoa mềm mại, vì anh mà nở rộ!