Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 111: Cẩu chặn đường

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Câm miệng!"

Lúc chúng Long Tái lên tiếng châm chọc, một tiếng hét lớn từ phía sau bọn họ truyền đến, trong tiếng quát kia không áp chế được tức giận.

Ngân Luyến kinh ngạc ngẩng đầu lên, mắt màu bạc nhìn về phía thiếu niên y phục đỏ bước nhanh đi đến từ phía trước, kinh ngạc từ trong mắt xẹt qua, tiếp theo là tràn đầy vui sướиɠ, nàng không ngờ đến, lúc như thế, Long thần đại nhân sẽ lựa chọn xuất đầu vì mình.

"Long... Long thần đại nhân..."

Mấy con rồng tự nhiên biết Vật Nhỏ, nhìn thấy hai ngọn lửa giận đang bùng cháy ở trong mắt của hắn, cơ thể đều là nhịn không được run lên, nhu nhược ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại vội vàng cúi đầu xuống. Không biết vì sao, Long thần đại nhân rõ ràng chỉ là một thiếu niên choai choai, cổ áp bách trên người kia lại không khỏi kiến cho bọn họ run rẩy.

Đại nhân không hổ là Long thần, bậc uy nghiêm này, đều vượt qua Long hoàng bệ hạ của bọn họ...

Mở miệng nói chuyện đầu tiên là nữ tử y phục hồng, mặt thẹn thùng nhìn về phía Vật Nhỏ, trong mắt có không che dấu đưa tình ôn nhu chút nào, nếu như có thể được Long thần đại nhân rủ lòng thương, vậy nàng có thể trở thành nữ nhân tôn quý nhất Long tộc, lúc đó, còn ai dám không tôn trọng mình?

"Long thần đại nhân, ta tên là Hồng Kết, là..."

"Ta bảo ngươi câm miệng, lỗ tai của ngươi điếc?" Mắt đỏ nhìn về phía nữ tử y phục hồng, giọng nói nóng nảy của Vật Nhỏ chặn ngang lời của nàng ta, nắm Ngân Luyến, mạnh mẽ kéo ra phía sau của mình, ánh mắt cảnh cáo nhìn đám rồng kia, ánh mắt mới nhìn Ngân Luyến, bất mãn nói: "Ngươi là ngu ngốc sao? Các nàng ăn hϊếp ngươi ngươi lại không ăn hϊếp lại?"

"Ta..." Ngân Luyến cắn cánh môi, lúc nâng mắt lên, vừa vặn chống lại đôi mắt đỏ tràn đầy tức giận kia của Vật Nhỏ, đôi mắt màu bạc hiện lên sợ hãi: "Ta đánh không lại."

"Ngươi..." Vật Nhỏ vừa muốn nói gì đó, lại bỗng nhiên nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của Long hoàng, nghĩ đến Ngân Luyến cũng không biết thực lực của mình, chỉ phải bình ổn lửa giận đầy ngập, ngay cả Vật Nhỏ cũng không biết, vì sao đối mặt với Ngân Luyến, hắn luôn không áp chế được tính khí?

Nha đầu kia, quả thật là quá ngu ngốc.

"Long thần đại nhân." Nữ tử y phục hồng bất mãn chu môi mọng, thật là không rõ vì sao Long thần đại nhân lại che chở cho nữ nhân lắp bắp này như vậy?

Không, không đúng, có vẻ bây giờ nàng ta không lắp bắp...

Nữ tử y phục hồng kinh ngạc mở to hai mắt, vì sao đi ra ngoài một chuyến, nàng trở về lắp bắp này cũng đã trị hết rồi?

"Này, ta cảnh cáo các ngươi." Vật Nhỏ xoa đầu, che chở Ngân Luyến ở sau người, đôi mắt khẽ nheo lại, khuôn mặt đáng yêu nhất thời đầy âm u: "Ngân Luyến là người lão tử muốn che chở, ta ngược lại muốn nhìn, các ngươi ai có lá gan ăn hϊếp nàng."

Nhìn chăm chú vào bóng dáng màu đỏ kiên định không lùi bước kia, trong lòng Ngân Luyến ấm áp, đôi mắt màu bạc nổi lên nước mắt, giờ phút này nàng lại có cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

"Ngu ngốc, ngươi khóc cái gì?" Vật Nhỏ xoay người lại, nhìn hai mắt Ngân Luyến rưng rưng, không kiên nhẫn nhăn hai ày như lửa lại, có lẽ là từ sau khi đi theo Hạ Như Phong, thấy kiên cường của nàng, cho nên nước mắt của Ngân Luyến mới có thể khiến cho hắn cảm giác không kiên nhẫn.

Vì sao trên đời này nữ tử như chủ nhân, lại chỉ có một người như vậy.

Chư Long đều cúi đầu, trong mắt không cách gì che dấu ghen tị, vì sao ngốc Long này lại được Long thần yêu thương?

"Vật Nhỏ, chuyện xử lý xong rồi sao?" Giọng nói lạnh nhạt từ phía trước truyền đến, tất cả rồng đều theo tiếng nhìn lại, vì thế bóng dáng phong hoa tuyệt đại của nữ tử đập vào trong mắt của chúng Long, nhìn nữ tử tuyệt sắc hoàn mỹ như thế, những tâm tư ghen tị của rồng cái đó đều không dậy nổi, trong mắt rồng lóe sáng.

Ánh mắt của các nàng chứa đầy kính ngưỡng, chia thành hai người với lúc đối mặt với Ngân Luyến.

Bức họa của Hạ Như Phong đã sớm bay đầy trời ở Nam Hải, cho dù các nàng không gặp qua Hạ Như Phong thật sự, nhưng cũng có thể nhận ra nữ anh hùng cứu vớt Long tộc.

Nếu như Hạ Như Phong biết mình thành anh hùng trong lòng những rồng cái, khẳng định sẽ cảm thấy buồn cười, bởi vì lúc trước cho dù là thu phục Thủy Linh, hay là luyện chế Hóa Hình Đan, nàng đều có tư tâm trước. Nói đúng ra nàng chỉ là giao dịch với Long tộc mà thôi.

Long tộc tiêu trừ tai hoạ ngầm, mà nàng đạt được Thủy Linh.

"Chủ nhân." Vật Nhỏ thu lại tức giận trong mắt đỏ, khuôn mặt đáng yêu nở nụ cười, nhu thuận đứng ở bên cạnh Hạ Như Phong, như với người vẻ mặt tức giận vừa rồi không phải là hắn vậy.

Hạ Như Phong thản nhiên nhìn qua rồng cái trước mặt, ở trước khi nàng xuất hiện, ghen tị trong mắt chư long rất nhanh bị nàng bắt được, mà lúc đầu khiến cho Vật Nhỏ đi giải quyết cũng chỉ là nghĩ đến anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi, về phần khắc phục hậu quả, Long hoàng sẽ xử lý.

Nói vậy tất cả ở đây ông ta đều đã nhìn thấy, vậy bọn họ cũng không cần thiết phải ở đây lãng phí thời gian.

"Ngân Luyến, ngươi có bằng lòng theo ta rời khỏi nơi này hay không?" Hạ Như Phong thu ánh mắt lại, khóe môi cong lên, khuôn mặt tuyệt sắc tỏa ra vẻ nhu hòa, cuối cùng lại bỏ thêm một câu: "Đương nhiên, là Long hoàng để cho ngươi theo ta rời đi, nếu ngươi không muốn, cũng có thể lựa chọn ở lại."

Ở trước khi ma chiến, nàng phải đuổi đến Tây Vực, bởi vì còn có rất nhiều chuyện còn chưa hoàn thành.

Bộ tộc Long Đồ Đằng, còn có Sát Thủ Thánh Giả là bằng hữu của Ngũ Hành Thánh Giả, nàng cần tìm được bọn họ trước, như thế ma chiến mới có thắng lợi lớn hơn nữa.

"Như Phong đại sư, ta muốn đồng hành với ngươi." Trong lòng Ngân Luyến nhất thời mừng rỡ, lúc đầu nàng cũng lo lắng Như Phong đại sư và Long thần đại nhân sẽ để nàng ở lại Long tộc, bởi vì ở trên người Hạ Như Phong nàng cảm nhận được ấm áp từ người thân, hơn nữa, nàng cũng không muốn rời khỏi Long thần đại nhân...

Nghĩ đến đây, Ngân Luyến lặng lẽ nhìn vật nhỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp xẹt qua một vẻ xấu hổ.

Vừa rồi, hành động của vật nhỏ bảo vệ nàng ở sau người, có lẽ một đời đều khó có thể quên...

Nếu nói trong Đông Linh đại lục, khu người ở nào thưa thớt nhất, không phải Tây Vực thì còn nơi nào, cho dù nơi này cư dân không bằng ba khu vực khác, nhưng cường giả xuất hiện tầng lớp, luôn có thể nhìn thấy Chân Linh Thánh Linh bay đầy trời. Có lẽ là bởi vì do ma chiến, hoàn cảnh nơi này thấp kém hơn ba nơi khác rất nhiều.

Ở trong Đông Linh đại lục, Đông vực là nơi mạnh nhất Đông Linh đại lục, là bởi vì cường giả đứng đầu trong năm thế lực lớn, nhưng mà tổng số Thánh Linh và Chân Linh ở Đông vực, cũng không như Tây Vực, tất nhiên, Đông vực là mạnh nhất, là sau khi Ma vương bị đuổi đi.

Nghe nói là vương trong ma nhân là một cường giả Bán Thần, thực lực như thế là đủ bình định đại lục, nếu không phải hắn không thể rời khỏi thành Cổ Ma, chỉ sợ đại lục sớm đã bị hắn nắm giữ trong tay.

"Đến Lôi thành này, đại khái là bước vào Tây Vực đi?"

Lôi thành này là cách xa thành Cổ Ma, một chân đạp Vân Độc Giác Thú từ trên trời bay xuống, hạ xuống ở ngoài cửa thành. Chỉ thấy trên người Độc Giác Thú kia tỏa ra ánh sáng tinh khiết, trên người có một nữ tử tuyệt sắc đang ngồi, trên bả vai của nữ tử, có một con mèo tuyết trắng đáng yêu đang nằm úp sấp, mèo con thường cọ lên khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử, khiến cho ánh mắt của người đi đường xung quanh cũng không nhịn được hâm mộ.

Cho dù là Độc Giác Thú xinh đẹp, hay là nữ tử y phục đỏ kia, đều trở thành tiêu điểm chú ý ở ngoài cửa thành.

Thèm nhỏ dãi trong mắt mọi người Hạ Như Phong đều bắt ở trong mắt, bất đắc dĩ thở dài, nếu không phải Quang Khâu nói biết đường đi Tây vực, cũng sẽ không lựa chọn nó làm vật cưỡi.

Mà Tiểu Bạch đứng ở thế giới triệu hồi thư lâu rồi, nên muốn đi ra hít thở không khí, vì thuận tiện mới sử dụng công năng tự vệ màu sắc, về phần Ngân Luyến, tiến vào Phong Tà đại lục, Vật Nhỏ cũng bị nàng đưa vào làm bạn. Có Ngân Luyến ở đấy, đại khái Dạ bá mẫu sẽ không nhàm chán như vậy.

Dù sao nàng cũng không trông cậy vào người của chiến đội Nghịch Thiên, có thể nói gì đó với Dạ bá mẫu, đám kia người như chỉ biết tu luyện chiến đấu, mặc kệ của nó hắn. Nhưng đây cũng là hy vọng của nàng, không phải sao?

"Chủ nhân, bọn họ đều đang nhìn ngươi sao." Đôi mắt đầy ý cười xẹt qua người đi đường xung quanh, giọng nói tao nhã từ trong miệng Quang khâu phát ra.

Hạ Như Phong bất đắc dĩ thở dài, xoa huyệt thái dương, nói: "Bọn họ xem là ngươi, ngươi quá rêu rao rồi."

Tiểu Bạch nằm ở trên bả vai của Hạ Như Phong, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn hiền lành, khi nhìn thấy đám kia nhìn Hạ Như Phong và Quang Khâu đến ngẩn người, thì hiện ra một tia hung ác, hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ một cái, vươn móng vuốt, làm động tác khinh bỉ.

"Quang Khâu, chúng ta vào thành thôi." Hạ Như Phong vỗ đầu Quang Khâu, nếu Quang Khâu đã muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ oanh động, như vậy cũng không cần thiết phải thu hắn lại.

Huống chi nàng phát hiện một đường này Quang Khâu rất hưng phấn, đại khái hắn cũng không nguyện trở lại thế giới triệu hồi thư.

Ngay lúc Quang Khâu tao nhã bước chân đi về phía cửa thành, một bóng dáng màu bạc đi đến chặn đường của bọn họ. Hạ Như Phong nhướng mày, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nữ tử y phục bạc chắn ở phía trước, từ trong mắt của nàng ta là có thể phát hiện một tia không kiên nhẫn.

Nữ tử hung hăng rút một ngân roi trong tay ra, khuôn mặt xinh đẹp đầy kiêu căng, khinh thường nhìn Hạ Như Phong một cái, kiêu căng ngạo mạn nói: "Bản tiểu thư muốn Độc Giác Thú của ngươi."

Nhìn thấy nữ tử y phục bạc và một đám hộ vệ phía sau nàng này, những người đó đã biết được thân phận của nàng, đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt đồng tình nhìn Hạ Như Phong, ở dưới khẽ nói nhỏ.

"Là đại tiểu thư Triệu Vân của Triệu gia, nữ tử này xong đời rồi."

"Ai không biết đại tiểu thư Triệu gia kiêu ngạo ương ngạnh, xem ra Độc Giác Thú này nhất định trở thành vật sở hữu của nàng ta."

"Haiz, vài ngày trước đại tiểu thư Triệu gia vừa vặn xuất môn, hôm nay mới trở về, đã bị đυ.ng phải cũng coi như nàng xui xẻo."

Nghe tiếng nghị luận xung quanh, Hạ Như Phong đau đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng sớm biết Quang Khâu có lực sát thương rất lớn, nếu không phải hắn biết đường, có lẽ thật sự không để cho nó xuất hiện ở bên ngoài. Đây là còn chưa tiến vào Lôi thành, đã gặp phải cẩu chặn đường rồi.

"Thật xin lỗi, phiền ngươi tránh ra." Khẽ nhíu mày một cái, Hạ Như Phong nhìn nữ tử xinh đẹp kiêu căng trước mặt này, lạnh nhạt như gió nói.

"Chẳng lẽ lời nói của bản tiểu thư ngươi không nghe thấy sao?" Khuôn mặt tươi cười của Triệu Vân thay đổi, ngân roi trong tay vung lên không trung, ma sát ra một tia lửa: "Nếu như ngươi ngoan ngoãn giao Độc Giác Thú cho bản tiểu thư, nói không chừng bản tiểu thư còn có thể tốt bụng thả ngươi rời đi, nếu không, đừng trách bản tiểu thư tâm ngoan thủ lạt."

"Muốn đồng bọn của ta?" Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, khóe miệng cong lên ý cười trào phúng: "Ngươi không có này tư cách này."

Nghe vậy, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Như Phong, thật sự là không rõ, rốt cuộc nữ tử này có dũng khí gì nói như thế với đại tiểu thư Triệu gia? Phải biết rằng, đại tiểu thư này mới hai sáu tuổi cũng đã là Linh Tôn lục cấp, ở Lôi thành, coi như là một nhân vật thiên tài.

Mà chỗ gia tộc của nàng ta cũng gần với Lôi gia, Triệu Vân có được sủng ái của gia tộc, nên Lôi thành lại có ai dám không muốn sống đi trêu chọc nàng?

"Đây chính là ngươi tự tìm." Sắc mặt của Triệu Vân lạnh lùng, ngân roi xẹt qua không khí, như di động đánh về phía chỗ hiểm của Hạ Như Phong, xuống tay vô cùng tàn nhẫn, mọi người đều nhắm mắt lại, không dám nhìn một màn đẫm máu này.

Theo bọn họ, nữ tử này hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

"A!"

Một tiếng thét chói tai vang lên, nhưng mà vì sao tiếng kia lại quen thuộc như vậy?

Mọi người từ từ mở hai mắt, vừa lúc thấy Triệu Vân bay ngược ra ngoài, nàng được hộ vệ phía sau tiếp được, đứng vững chân, ánh mắt ngoan độc nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt lóe ra sát ý không che dấu chút nào.

Ở phía trước nàng, vẻ mặt của Hạ Như Phong lạnh nhạt, mặt không chút thay đổi, mèo con phía trên bả vai vung móng vuốt tuyết trắng, khinh bỉ hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là Linh Tôn cũng vọng tưởng tổn thương chủ nhân của ta, ngay cả một chiêu của ta đều không tiếp được, vẫn là trở về từ trong bụng mẹ mà tu luyện đi!"

Cái gì? Vừa rồi đại tiểu thư Triệu gia lại bị lực công kích này không đỡ được, lại bị mèo con đánh bay ra ngoài?

Bởi vì Hạ Như Phong và Quang Khâu đều quá mức chói mắt, khiến cho Tiểu Bạch bị bỏ qua, lúc này mọi người mới tinh tế đánh giá nó, càng nhìn càng là kinh tâm, không biết cấp bậc của mèo con, nhưng từ trong mắt của hắn phát hiện một cỗ khí phách bẩm sinh.

Loại khí phách này, chỉ có Linh Thú loài Hổ mới có được, nhưng mà mèo con này, rõ ràng không thuộc về loài hổ...

"Ngươi... Các ngươi..." Triệu Vân cắn chặt hàm răng, ánh mắt hung tợn nhìn Tiểu Bạch, xoay người nhìn hộ vệ phía sau, giận dữ hét: "Các ngươi là người chết sao? Không thấy được bản tiểu thư bị ăn hϊếp sao? Còn không đi gϊếŧ hai súc sinh này cho ta, nhưng giữ lại Độc Giác Thú kia cho ta."

Nắm chặt nắm đấm, Triệu Vân nhìn Hạ Như Phong, đắc ý ngẩng đầu lên.

Triệu Vân nàng đánh không lại mèo con kia, nhưng hộ vệ phía sau nàng đều ở cấp bậc Chân Linh, nàng sẽ để cho xú nha đầu này biết kết quả khi trêu chọc mình.

"Vâng, tiểu thư!"

Chúng hộ vệ lĩnh mệnh, tất cả đều vây quanh Hạ Như Phong và hai thú, ngay ở lúc mọi người tiếc hận, một giọng nói đầy từ tính từ trong thành truyền ra.

"Ở đây xảy ra chuyện gì?"

Nam tử y phục tím ở dưới chút ý của mọi người, đi nhanh ra, cho dù là cũng mặc y phục tím, nhưng Dạ Thiên Tà mặc sẽ có được một loại cảm giác tà mị, mà vị nam từ này tính cách hấp tấp, nhưng thật ra khiến cho Hạ Như Phong nhớ đến Tử Kinh Hiên ở Minh Giới.

Ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, mày kiếm của nam tử hơi nhíu, khi nhìn thấy Triệu Vân trong đó, khuôn mặt anh tuấn nhất thời hiện ra một vẻ không kiên nhẫn.

"Lôi đại ca." Nhìn thấy nam tử xuất hiện, ánh mắt của Triệu Vân sáng lên, trừng mắt nhìn Hạ Như Phong, bước nhỏ chạy đến phía trước nam tử, oan ức nói: "Lôi đại ca, tiện nhân kia ăn hϊếp ta, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta."

"Ăn hϊếp ngươi?" Khóe môi cong lên khinh bỉ, nam tử đánh giá Triệu Vân cao thấp một phen, lại nhìn Hạ Như Phong bị mọi người vây quanh, nhíu mày một cái: "Ta thấy thế nào lại chính là ngươi đang ỷ thế hϊếp người? Triệu đại tiểu thư, ngươi xem ta là tên ngốc sao?"