Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên tay phủ chủ, tấ cả vẻ mặt trong đó đều chứa tia nghi hoặc, bọn họ cũng muốn biết rốt cuộc lễ vật Hạ Như Phong đưa cho phủ chủ là cái gì.
Ở dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, phủ chủ từ từ mở bình sứ ra, đổ ra tay một viên đan dược, chỉ thấy đan dược tỏa ra ánh sáng màu xanh, chiếu sáng khuôn mặt của mọi người. Nhưng mà lúc trông thấy đan dược, tất cả mọi người không khỏi sửng sốt một chút.
"Đan dược? Đan dược này, sẽ không pahri là đan dược tứ phẩm chứ?"
"Ha ha, ta thấy cũng rất giống."
Đan dược ngũ phẩm đến đan dược thất phẩm, mặt ngoài đều nổi lơ lửng một lớp ánh sáng màu vàng, đan dược bát phẩm và đan dược cửu phẩm, sau khi luyện chế thành công cũng không có gì khác đan dược ngũ phẩm, chỉ có lúc luyện chế, xuất hiện Lôi Vân và thuộc tính Lôi Vân để phân chia bọn chúng.
Nhưng nếu như luyện dược sư, là có thể dùng mắt thường để nhận ra cấp bậc của bọn nó, không phải luyện dược sư, thì sao có thể biết cấp bậc đan dược trong tay phủ chủ?
"Tử gia gia, sao người không ăn thử đan dược vào xem?" Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, đối mặt với ánh mắt trào phúng của mọi người đều là mặt không đổi sắc, trong vẻ mặt lạnh nhạt hiện ra vẻ tự tin, thật giống như tin tưởng lễ vật của mình, có thể trổ hết tài năng ở trong mọi người.
"Ha, nàng cho rằng mình là ai? Lại để cho phủ chủ ăn loại đan dược này vào?"
"Ai biết nàng đang đánh cái chủ ý gì, nàng sẽ không cho rằng phủ chủ sẽ dùng đan dược này của nàng chứ?"
Mọi người đều cười nhạt với Hạ Như Phong, bọn họ cũng không cho rằng, phủ chủ sẽ dùng loại đan dược không rõ lai lịch này.
Thanh y trưởng lão, hồng y trưởng lão, bạch y trưởng lão tất cả đều khinh thường nhìn Hạ Như Phong một cái, vừa rồi bọn họ không tin nàng là phó viện trưởng của viện Linh Sư, dù sao trở thành phó viện trưởng, cần có thực lực Thánh Linh, nàng rõ ràng không phải, vậy sao có thể có thể trở thành phó viện trưởng? Trừ phi viện trưởng viện Linh Sư đầu óc bị nước vào, mới để cho nàng trở thành phó viện trưởng.
Lúc này, lại tùy tiện lấy ra viên đan dược lừa gạt phủ chủ Tử Minh phủ, nhưng cũng đúng lúc, để cho phủ chủ biết tôn tức ông tán thành là dạng người gì.
"Phủ chủ, nếu nàng bảo ngươi dùng, vậy ngươi hãy dùng đi!" Bách Linh tiên tử lạnh nhạt nhìn Hạ Như Phong, trong mắt có đùa cợt không che dấu chút nào, nàng không phải luyện dược sư, tự nhiên cũng không thể cảm giác được viên đan dược này bất thường, vì vậy như mọi người bình thường, cho rằng nàng tùy ý lấy ra viên đan dược cấp thấp làm hạ lễ mừng thọ.
"Haiz, được rồi!" Phủ chủ khẽ thở dài, nhìn đan dược màu xanh trong tay, cuối cùng vẫn cầm lấy nó nuốt xuống, chỉ là ông cũng không cho rằng, đan dược bát phẩm có thể mang đến cho cường giả Thánh Linh biến hóa gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Như Phong hiện vẻ tự tin, lại không biết vì sao nguyện ý tin tưởng nàng một lần.
Khi đan dược vào miệng, một hơi thở nồng đậm chạy khắp toàn thân, phủ chủ bất giác ngẩn ra, làm Linh Sư hệ Mộc, với hơi thở hệ Mộc này tự nhiên là cảm nhận rõ ràng.
"Không có phản ứng? Quả thật là như vậy, đan dược này thật sự là đan dược cấp thấp."
"Ha ha, lại có người dám đưa vật cấp thấp này cho phủ chủ."
"Ầm ầm!"
Mọi người vừa mới nói xong, quanh người phủ chủ bỗng nhiên phát ra một cổ hơi thở cường đại, ở hơi thở kia hạ xuống, hô hấp của mọi người đều bị ngưng đọng, mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn về phía phủ chủ.
Giờ phút này áo bào của phủ chủ cuồng bay, xung quanh bị một luồng linh khí màu xanh bao vây, linh khí cường đại như gió lốc không ngừng xoay quanh ở trên đầu của ông, mà cường giả Thánh Linh thăng cấp đồ sộ làm sao? Lúc này thiên địa không ánh sáng, nhật nguyệt vô sắc, vô số linh khí hệ Mộc xông về phía phủ chủ, theo những lỗ chân lông mở ra bị hút vào trong.
"Thăng... Thăng cấp ..."
"Điều này sao có thể?"
Mọi người nhìn thấy một màn này, cùng nhau thay đổi sắc mặt, dại ra vẫn nhìn phủ chủ đang tấn chức, tất cả trước mặt đều ngoài dự kiến của bọn họ, ai cũng không ngờ rằng, sau khi nuốt vào viên đan dược kia, ông lại từ Thánh Linh thất cấp, đột phá đến Thánh Linh bát cấp.
Ta cmn, vậy cũng quá biếи ŧɦái rồi? Mà đan dược có thể cung cấp Thánh Linh đột phá, vậy chỉ có ——đan dược cửu phẩm.
"Ta nhớ rồi, vừa rồi mỹ nữ Long kia gọi nàng là Như Phong đại sư, mà bà con của ta, cũng chính là một vị đệ tử nội môn trong viện Linh Sư không lâu vừa nói cho ta, viện Linh Sư xuất hiện một nhân vật biếи ŧɦái, trước công chúng luyện chế thành công đan dược cửu phẩm, cứu trở về tính mạng đệ tử yêu nghiệt Lam Phong của viện Linh Sư, hình như tên biếи ŧɦái kai gọi là —— Hạ Như Phong."
"A, chả trách nàng là phó viện trưởng của viện Linh Sư, một luyện dược sư cửu phẩm, đáng giá dùng vị trí phó viện trưởng này để mượn sức."
Cho đến loại thời khắc này, mọi người mới tin lời nói của Hồ Thanh, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong đều chứa đầy thâm trầm rung động.
Luyện dược sư cửu phẩm, phó viện trưởng viện Linh Sư, hai thân phận này, nhất định khiến cho nàng trở thành chú ý của vạn chúng. Phiêu Miểu Tiên Bách Linh tiên tử? Vậy sao có thể so với nàng? Chỉ cần Hạ Như Phong ra lệnh một tiếng, ngay cả Ma Cung cũng đều nguyện ý thay nàng đi tiêu diệt Phiêu Miểu Tiên.
Huống chi, nàng lại là phó viện trưởng viện Linh Sư, thân phận này, vượt qua Bách Linh tiên tử rất xa, thực lực của viện Linh Sư cường hãn, sớm xâm nhập vào lòng người, mà địa vị của viện Linh Sư cũng không thể dao động. Làm phó viện trưởng, có quyền lợi chi phối thế lực của viện Linh Sư.
Lúc này, phủ chủ đã tấn chức xong, cảm nhận lực lượng sau khi thăng cấp, mặt của ông treo lên nụ cười sáng chói, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong trừ kinh ngạc ra, thì càng chứa một tia vui mừng.
Từ trong đan dược ông cảm nhận được hơi thở của Mộc Linh Thánh Hoa, cho nên biết đan dược này là nàng luyện chế gần đây, trong lòng không khỏi âm thầm vui mừng, may mắn ánh mắt của mình biết tìm châu, tìm được một tôn tức phụ biếи ŧɦái như thế, sau khi chính mình đột phá đến thánh linh bát phẩm, chỉ cần trong thời gian ngắn là có thể phát triển Tử Minh phủ sóng vai với viện Dược Sư và viện Linh Sư.
Bởi vì viện trưởng viện Linh Sư và viện Dược Sư đều là Thánh Linh bát cấp, cũng vì thế mà hai thế lực lớn này vượt qua ba thế lực khác, thời khắc này ông cũng đột phá đến Thánh Linh bát cấp, vậy cách ngày đó còn có thể xa sao? Mà mang đến tất cả cho mình đều là Hạ Như Phong.
Nghĩ đến đây, phủ chủ lại đánh giá Hạ Như Phong, càng xem càng vừa lòng, khuôn mặt không khỏi cong lên nụ cười xuân phong đắc ý.
"Này... Điều này sao có thể, nàng thật sự là phó viện trưởng viện Linh Sư? Lại là một luyện dược sư cửu phẩm?"
Thanh y trưởng lão và hồng y trưởng lão đều trợn mắt há hốc mồm, nhất là thanh y trưởng lão, trong lòng hối hận vạn phần, nếu như lúc đầu mình không rời khỏi Tử Minh phủ, nói không chừng trong thế lực của mình sẽ có một luyện dược sư cửu phẩm, không có gì hấp dẫn Thánh Linh hơn đan dược cửu phẩm, bằng không tiên chủ Phiêu Miểu Tiên, cũng sẽ không vì một viên đan dược cửu phẩm lựa chọn giúp phó viện trưởng viện Dược Sư.
Bạch y trưởng lão nhìn thanh y trưởng lão và hồng y trưởng lão, bất đắc dĩ thở dài, đi về phía phủ chủ, cung kính ôm quyền, nói: "Phủ chủ, ta từng phạm vào nhiều sai lầm, giờ phút này ta đã biết sai, xin phủ chủ cho ta cơ hội một lần nữa, về sau ta chắc chắn sẽ vì phủ chủ ngài vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ, nếu có chút vi phạm, cam nguyện bị thiên lôi phạt."
"Phủ chủ, còn có ta." Sau khi hồng y trưởng lão nhìn thấy hậu trường và thực lực của Hạ Như Phong, theo sát bạch y trưởng lão đi đến trước mặt phủ chủ: "Phủ chủ, ta cũng biết sai rồi, không nên khoa tay múa chân với hôn sự của thiếu phủ chủ và thiếu gia, xin phủ chủ cho ta một cơ hội."
"Ngươi... Các ngươi..." Hai người lâm trận phản chiến, khiến thanh y trưởng lão vì vậy mà tức giận, trong khoảng thời gian ngắn lại không nói ra lời, cuối cùng hung hăng phất áo bào, hung ác lườm hai người.
Tuy ông cũng rất hối hận, nhưng ông biết, mình không giống hồng y trưởng lão và bạch y trưởng lão, lại cũng không thể trở về Tử Minh phủ, một khi đã như vậy, vậy vì sao phải cúi đầu như ông ta?
"Các ngươi biết sai rồi?" Phủ chủ lạnh lùng nhìn về phía hai người, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: "Các ngươi tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, vì lúc trước các ngươi đã phạm sai lầm, làm hại nhi tử của ta thống khổ nhiều năm thế này, lại chỉ một câu nhận sai là có thể bù đắp lại? Bay giờ hai người các ngươi lập tức đến mật thất sau núi bế quan cho ta, trong vòng trăm năm, không cho phép đi ra."
Hồng y trưởng lão và bạch y trưởng lão cùng nhau rùng mình, thu kinh hãi ở trong mắt lại, cúi đầu nói: "Vâng, phủ chủ."
Cho dù bọn họ rất không muốn đi đến phía sau núi đó, nhưng cũng rõ ràng, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ, chỉ cần chịu đựng trăm năm, sau trăm tuổi là có thể rời khỏi mật thất kia, lúc đó nói không chừng Tử Minh phủ đã trưởng thành đến không gì sánh kịp.
Cho nên cho dù ở trong mật thất sẽ thừa nhận đau đớn to lớn, cũng tốt hơn bị rời khỏi Tử Minh phủ nhiều.
"Còn nhớ rõ lúc đầu ta đã nói qua." Đôi ắt lạnh nhạt của Hạ Như Phong nhìn về phía thanh y trưởng lão, nở nụ cười lạnh một tiếng: "Ngươi nhất định sẽ hối hận!"
Cơ thể của Thanh Y trưởng lão không hiểu sao run lên, lại có một cảm giác không dám đối diện với Hạ Như Phong, quả thật như theo lời của Hạ Như Phong, giờ phút này trong lòng ông vô cùng hối hận, nhưng mà cũng không có cơ hội đổi ý. Nếu như mình có thể làm lại từ đầu một lần nữa, tất nhiên sẽ không bốc đồng rời khỏi Tử Minh phủ.
"Như Phong, nàng tính xử trí ông ta như thế nào?" Dạ Thiên Tà nhíu mày một cái, khoanh hay tay, đứng ở bên cạnh Hạ Như Phong, lúc mắt tím nhìn về phía thanh y trưởng lão, lóe ra một tia hàn ý.
"Nếu ông ta không chửi dã chủng, nói không chừng ta sẽ bỏ qua cho ông ta." Hạ Như Phong thu nụ cười lạnh ở khóe môi, hàn ý trong đôi mắt bắn ra bốn phía nhìn thanh y trưởng lão: "Đáng tiếc, lúc trước ông ta vũ nhục chàng, khi đó không thể giải quyết ông ta, đơn giản là, ta muốn nhìn bộ dáng ông ta hối hận một chút."
Nghe vậy, Dạ Thiên Tà thu ánh mắt của mình lại, đặt ở trên người Hạ Như Phong, trong đôi mắt tím kia hiện ra tia nhu hòa, ánh mắt ấm áp vây quanh cả người của nàng.
"Ông ta là người của Phiêu Miểu Tiên ta, ta xem ngươi có lá gan gì dám gϊếŧ người Phiêu Miểu Tiên ta?" Trong mắt Bách Linh tiên tử không che dấu ghen tị chút nào, nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt sắc không xa chỗ kia.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì nữ nhân này cướp đi vinh quang thuộc về nàng? Nếu nàng ta muốn gϊếŧ thanh y trưởng lão, vậy mình sẽ không để cho nàng ta gϊếŧ, huống chi Thánh Linh có tác dụng rất lớn với Phiêu Miểu Tiên.
"Phải không?" Hạ Như Phong nở nụ cười nhàn nhạt, giờ phút này, đôi mắt của nàng có một loại khí phách bễ nghễ thiên hạ: "Người Hạ Như Phong ta muốn gϊếŧ? Ai dám ngăn cản? Hôm nay ông ta phải chết, ta xem ai có lá gan nói một chữ không này."
Nàng muốn gϊếŧ ông ta, thứ nhất là vì ông ta nhục mạ Dạ Thiên Tà, tiếp theo, cho dù thanh y trưởng lão che dấu rất tốt, nhưng nàng vẫn phát hiện một chút sát khí kia trong mắt ông ta.
Tuy nàng không sợ thanh y trưởng lão, nhưng mà thân phận của nàng không phải bí mật, vì không để cho Hạ gia lại xảy ra chuyện nữa, hôm nay nàng phải gϊếŧ ông ta.
"Ngươi..." Bách Linh tiên tử tức giận chỉ về phía Hạ Như Phong, cho dù nàng là phó viện trưởng viện Linh Sư, chẳng lẽ Phiêu Miểu Tiên mình chính là dễ ăn hϊếp như thế sao? Cho dù là viện Linh Sư muốn tiêu diệt Phiêu Miểu Tiên nàng, cũng phải trả giá đại giới thê thảm.
Nhìn Bách Linh tiên tử, Hạ Như Phong đột nhiên khẽ nở nụ cười, nụ cười khẽ chứa một tia trào phúng: "Chỉ sợ Phiêu Miểu Tiên ngươi ngăn cản cũng như vậy, Yêu Quái, ông ta giao cho ngươi đến xử lý."
Ngón tay ở trong không khí một chút, một quyển vương miện triệu hồi thư đập vào trong mắt mọi người, theo lời của nàng, ánh sángđỏ hiện lên, một nam tử khí chất cường hãn, tóc đỏ như yêu mỵ xuất hiện ở phía dưới triệu hồi thư.
Tay của nam tử cầm thương đỏ, tóc đỏ tung bay ở trong gió, mắt xanh tỏa ra tia lạnh lẽo khϊếp người, môi đỏ như máu, lúc này nói ra lời lại âm lãnh đến xương: "Là ai ăn hϊếp nữ thần của bản nhân? Bản nhân có thể cho ngươi chọn một kiểu chết, ngươi là muốn lột da tháo xương, tháo thành tám khối, băm thành thịt băm, nhúng dầu, hay là rút máu một chút rồi từ từ chết đi? Yên tâm, bản nhân sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi, cho ngươi một kiểu chết thích hợp với ngươi nhất."
Nghe lời nói khát máu của nam tử, tất cả mọi người cảm giác được một cỗ lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền vào tim, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nam tử khí thế cường đại kia.
"Thánh Thú cửu giai!"
Cảm nhận được trên người nam tử tỏa ra hơi thở cường đại, mấy Thánh Linh ở đây đều thay đổi sắc mặt, lấy thực lực của bọn họ, tự nhiên có thể cảm nhận được nam tử cường hãn.
Thánh Thú, nàng lại có thể có được Thánh Thú... Nhưng lại là Thánh Thú cấp bậc không thấp...
"Sao có thể, sao nàng lại có Thánh Thú hộ tống bảo vệ, chả trách sắc mặt có thể như thường từ đầu tới cuối đều, không sợ chút nào, thì ra là nàng..."
Đã biết việc đó, vì thế ánh mắt mọi người nhìn về phía Hạ Như Phong lại xảy ra biến hóa, có lẽ kinh hãi cả đời này của bọn họ cộng lại, cũng không nhiều như hôm nay. Mà chính như Tử Kinh Hiên đã đoán, cho dù là Hạ Như Phong đi đến đâu, cũng đều dọa tê liệt một đám người, nếu như hắn may mắn có thể biết được việc bây giờ, khẳng định sẽ lấy ánh mắt đồng tình với nhóm người này.
Tử Kinh Hiên hắn đều bị biếи ŧɦái này dọa, huống chi là bọn họ?
"Hồ Thanh," Thu ánh mắt lại, Hạ Như Phong giao chiến trường cho Yêu Quái, rồi đi đến bên cạnh Hồ Thanh: "Dạo này ngươi, có tin tức gì về viện Linh Sư không? Ví dụ như, Tạ Tranh kia?"
Tuy Hồ Thanh là tháp chủ Linh Tháp, nhưng cũng là người của viện Linh Sư, chắc là sẽ biết tình huống của viện Linh Sư, lúc trước nàng chưa kịp hỏi Doãn Nhân, vì vậy thừa dịp lúc này, giải đáp cho mình một chút tình huống của viện Linh Sư.
"Tình hình gần đây của viện Linh Sư sao?" Trong mắt xẹt qua kinh ngạc, Hồ Thanh thu tâm thần lại, ôm quyền nói: "Bẩm báo phó viện trưởng, nếu muốn nói dạo này viện Linh Sư có tình huống gì, thì chính là mười một ngày trước, nghe nói mười một ngày trước Doãn Nhân trưởng lão trở lại viện Linh Sư, không biết vì sao bị bãi miễn chức trưởng lão, Hắc Linh điện chủ tiếp nối bảo hộ bà cũng bị giam với Doãn Nhân trưởng lão."
"Cái gì?" Hạ Như Phong nắm chặt nắm đấm, trên người tỏa ra một cỗ bạo khí: "Ngươi nói là thật sự?"
"Thiên chân vạn xác."
"Vậy viện trưởng thì sao?" Hạ Như Phong nắm chặt nắm đấm, dùng sức bình ổn tức giận trong lòng, ánh mắt lạnh xuống: "Còn có Lam Phong, hắn có việc gì hay không?"
"Nghe nói ở nửa tháng trước viện trưởng đã rời khỏi viện Linh Sư, đi đâu cũng không ai biết, về phần Lam Phong công tử, hắn cũng không bị liên lụy."
Lạnh lẽo trong mắt bắn ra, Hạ Như Phong thả lỏng tay nắm chặt ra, quay đầu nhìn về phía Yêu Quái, phân phó nói: "Yêu quái, ta đi trước một bước, sau khi ngươi giải quyết ông ta xong thì đi tìm ta."
Nhưng mà, ngay ở lúc Hạ Như Phong xoay người, sau lưng truyền đến một giọng nói dịu dàng: "Như Phong, ta đi với nàng."
Nghe vậy, Hạ Như Phong dừng chân lại, xoay người lại, đối mặt với Dạ Thiên Tà, khuôn mặt lạnh như băng như kỳ tích dịu đi, khẽ cười: "Tà, chàng vừa trở lại Tử Minh phủ không lâu, chắc là muốn ở chung nhiều với Tử bá phụ và Tử gia gia, chuyện của viện Linh Sư, ta tự mình có thể giải quyết, đừng quên, thân phận của ta ở đây, họ có năng lực làm khó dễ được ta sao?"
"Tà nhi, yên tâm đi, Như Phong nha đầu không xảy ra chuyện gì đâu." Tử Minh Dạ đi đến bên cạnh Dạ Thiên Tà, khẽ vỗ bờ vai của hắn: "Hơn nữa, con có được huyết mạch tinh thuần nhất Tử Minh phủ, ở trước ba mươi tuổi, phải dùng bí pháp Tử Minh phủ ta, kích phát huyết mạch của con, con cách ba mươi tuổi cũng không có bao nhiêu thời gian, lần này vừa đi không biết nên bao lâu mới có thể trở về, cho nên chờ huyết mạch của con bị kích phát ra, thì đi tìm Như Phong nha đầu."
Nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong và Tử Minh Dạ, Dạ Thiên Tà chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài, mắt tím nhu hòa nhìn về phía Ha Như Phong, khóe môi cong lên: "Như Phong, chờ ta, ta sẽ rất nhanh đi tìm nàng, nếu có nguy hiểm, nhớ bóp nát thủy tinh, ta sẽ lập tức xuất hiện ở bên cạnh của nàng."
Có lẽ, cuối cùng Dạ Thiên Tà đồng ý ở lại, chỉ bởi vì trong tay Hạ Như Phong nắm linh hồn dấu của hắn.
Hạ Như Phong khẽ cười, không trả lời Dạ Thiên Tà, ánh mắt đảo qua Ngân Luyến và Đại Bằng, nói: "Ngân Luyến, Đại Bằng, chúng ta đi thôi."
Nói xong lời này, Đại Bằng biến thành bản thể, Hạ Như Phong nhảy lên lưng Đại Bằng, gió đêm thổi qua tóc đen, biến mất với Ngân Luyến ở trong đêm tối vô tận không giới hạn..