Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 79: Toàn sân khiếp sợ

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên tay Hạ Như Phong, trong mắt đều hiện ra một tia khinh thường, nữ tử này sẽ không thật sự cho rằng mình có thể luyện chế ra đan dược cửu phẩm chứ? Nàng cho rằng mình là luyện dược sư cửu phẩm sao? Thật sự vô cùng buồn cười.

Hạ Như Phong cũng không tỏ thái độ gì với khinh thường trào phúng của mọi người, vẫn tĩnh tâm nhìn dược liệu ở trước mặt, lập tức từ từ đưa dược liệu trong tay vào dược đỉnh, trong nháy mắt, trong dược đỉnh truyền ra một tiếng "Phốc xích", rồi trở về yên tĩnh.

"Đây... Đây đã xảy ra chuyện gì? Vì sao dược đỉnh không nổ tung?"

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, tất cả việc trước mặt đã ngoài hiểu biết cơ bản bình thường của bọn họ.

Ngay lúc này, đan kiếp của Tử Kinh Hiên đã chịu xong, nhưng mà hắn chưa vội vàng giao thành phẩm ra, mà là dùng ánh mắt nghi hoặc kinh ngạc kia nhìn về phía Hạ Như Phong.

"Oanh ầm ầm!"

Phía chân trời vang tiếng sấm nổ, mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về phía trời xanh vừa mới yên tĩnh lại đã nổi lên gợn sóng.

"Là đan kiếp sao? Chẳng lẽ nàng luyện chế cũng là đan dược bát phẩm?"

"Không, không đúng, các ngươi xem, là thuộc tính Lôi Vân, nàng trải qua là thuộc tính đan kiếp."

"Thuộc tính đan kiếp, thánh đan cửu phẩm!"

Bầu trời trong xanh bị một Lôi Vân đủ mọi màu sắc che kín, mà thuộc tính Lôi Vân tự nhiên cũng chú ý đến Hạ Như Phong, đây được gọi là kẻ thù gặp mặt, vô cùng đỏ mắt, nhất thời từng lôi điện màu đen hung mãnh đánh xuống, như muốn dùng chiêu này để xóa bỏ sỉ nhục mà nàng từng cho nó.

"Mọi người đều tránh ra!"

Lão giả áo tím từ trong khϊếp sợ phục hồi tinh thần lại, vội vàng hét lớn một tiếng, nghe thấy lời nói của ông, quần chúng đang vây xem kia đều lùi sang bên cạnh, hoảng sợ nhìn lôi điện đang hung mãnh đánh xuống.

"Như Phong!" Thấy vậy, Tử Kinh Hiên không khỏi lo lắng, muốn xông lên phía trước, hắn còn chưa đi được hai bước, đã bị một bàn tay thô dày kéo lại, hung bạo kéo rời khỏi nơi này, thấy lôi điện màu đen đánh về phía Hạ Như Phong, Tử Kinh Hiên quay đầu rống giận lên: "Lão nhân, người buông ta ra, bằng không... Bằng không về sau ta sẽ không nhận người nữa."

"Con..." Lão giả áo tím tức giận tận trời, khuôn mặt già nua xanh mét, hung tợn trừng mắt nhìn Tử Kinh Hiên: "Tên xú tiểu tử không lễ phép này, lão tử chính là gia gia của con."

"Ta con mẹ nó quản người là ai, còn không buông tay cho lão tử!" Trong mắt Tử Kinh Hiên cũng bùng cháy hai ngọn lửa, cũng không quản người phía sau hung ác lên tiếng thân phận, thật giống như đối phương không phải là gia gia của hắn, mà là kẻ thù không đội trời chung với hắn.

"Xú tiểu tử, con tự xưng lão tử với ai?" Lời nói này của Tử Kinh Hiên không khỏi khiến cho lão giả áo tím lâm vào chán nản, trong ngực liên tục nhấp nhô, hít sâu vào một hơi, mới hung hăng lên tiếng nói: "Lão tử sẽ tìm con tính sổ sau, bây giờ con ngoan ngoãn đứng ở đây cho lão tử, chỗ nào cũng không cho phép đi!"

Nói xong cũng không tiếp tục toại nguyện cho Tử Kinh Hiên, đã giam cầm hắn ở nơi này, nếu không để cho hắn đi thì còn không lập tức hóa thành khói bụi? Dù là Thánh Linh cũng không thể nắm chắc có thể hoàn hảo không tổn hao gì ở dưới thuộc tính đan kiếp, càng không cần phải nói Chân Linh là hắn này.

"Như Phong cô nương, haiz, bây giờ phải làm như thế nào đây?" Đông Phương Khoảnh lo lắng đi qua đi lại, sóng gió mãnh liệt trước mặt, ông muốn cứu cấp cũng không chen qua được, dù là với thực lực của ông mà đi qua cũng không có tác dụng gì, xem ra tất cả chỉ nghe theo mệnh trời thôi.

Lúc này, trong sân quảng trường, Hạ Như Phong đứng ở dưới Lôi Vân, mặt không đổi sắc, như nàng đối mặt không phải là vật thuộc tính hung ác như Lôi Vân kia. Không nói cái khác, chỉ là vẻ lạnh nhạt của nàng khi đối mặt với lúc nguy hiểm này, cũng không khỏi khiến cho mọi người đều tâm sinh bội phục.

Bọn họ không thể cam đoan, chính mình giáp mặt với nguy hiểm gần như thế, có thể mặt không đổi sắc như nàng hay không?

"Nghịch Thiên Chi Lôi, đi cho ta!"

Ngay lúc nguy hiểm này, nàng chỉ tay lên không trung, gió to thổi bay tóc đen, áo bào đỏ ở trong gió phất phơ, trong giây lát, trên trời không bỗng nhiên hiện ra một Lôi Vân màu tím, phía trên Lôi Vân màu tím phát ra sấm sét, ánh sáng màu tím kia chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Như Phong.

Giờ phút này, tất cả mọi người sợ hãi nhìn ngây người, Hạ Như Phong đứng ở dưới Lôi Vân màu tím, như nữ thần giáng thế, kinh diễm đoạt hồn lòng người.

"Lôi Vân? Vì sao Lôi Vân lại xuất hiện? Chẳng lẽ gần đây có đan dược tám phẩm xuất thế?"

"Không, không đúng, đây không phải là Lôi Vân, vừa rồi chẳng lẽ ngươi không nghe thấy nàng gọi là Nghịch Thiên Chi Lôi sao? Nghịch Thiên Chi Lôi này lại là cái quái gì? Trên đời có loại sấm này sao?"

"Chậc chậc, Nghịch Thiên? Tên này cũng đủ khí phách, chỉ là nàng lại có thể khống chế sấm? Vậy cũng quá biếи ŧɦái đi?"

Biến cố đột phát khiến mọi người giật nảy mình, ngay cả lão giả áo tím cũng nhìn về phía Hạ Như Phong, đôi mắt híp lại hiện ra một tia tinh tường.

Thuộc tính Lôi Vân và Nghịch Thiên Chi Lôi gặp lại, cũng là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, không dừng lại mà dây dưa với nhau, nhất thời trời không sấm sét vang dội, cây cối xung quanh cũng mãnh liệt bị phá hủy, bởi vì Hạ Như Phong đột phá đến Chân Linh, công lực của Nghịch Thiên Chi Lôi cũng theo đó mà tăng cao, cho nên lần này hai Lôi Vân hợp chính là khó hoà giải.

"Ầm ầm!"

"Oanh ầm ầm!"

Lần này, thuộc tính Lôi Vân cũng càng thêm hung mãnh, ắt muốn đòi lại sỉ nhục lần trước, nhưng mà Nghịch Thiên Chi Lôi cũng không kém, một trận đánh này cũng một nén nhang cũng sắp cháy xong rồi. Tiếp tục như thế cũng không được, một nén nhang qua đi, cho dù nàng luyện chế là phẩm giai gì, đều nhất định sẽ thua.

"Hỏa Linh, đi!"

Vẻ mặt của Hạ Như Phong trầm xuống, bàn tay vung lên, Hỏa Linh nhất thời biến thành một viên hỏa cầu cực nóng, bay về thuộc tính Lôi Vân phía trên trời không. Có Hỏa Linh gia nhập, Nghịch Thiên Chi Lôi hiển nhiên chiếm thế thượng phong, ngay ở lúc một nén nhang chỉ còn một phân, rốt cuộc thuộc tính Lôi Vân đánh không lại, chán nản chạy trối chết.

Chỉ là nó thề, món nợ này ngày sau nhất định sẽ trả lại cho bọn họ.

"Thành công sao?"

"Có lẽ đi?"

Tất cả mọi người theo bản năng nuốt nước miếng, ánh mắt tập trung vào đỉnh lô trước mặt Hạ Như Phong, một viên đan dược cửu phẩm cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của tất cả cường giả Minh Giới.

Tử Kinh Hiên kinh ngạc há to miệng, dại ra nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, thật lâu sau mới ngậm miệng lại, vẻ mặt ai oán nhìn Hạ Như Phong, tức giận mắng chửi: "Ta cmn, biếи ŧɦái, đầy biếи ŧɦái, biếи ŧɦái ở trước mặt, thiên phú kiêu ngạo của ta đều không có tác dụng, trên đời này sao có loại biếи ŧɦái này? Rất đả kích người."

Hắn vẫn cho rằng, thiên phú luyện dược không một ai có, nhưng bây giờ nhớ đến việc này đã cảm giác lòng tràn đầy xấu hổ, chỉ bằng thiên phú hôm nay mà hắn vẫn không bao giờ có sao? Vậy Hạ Như Phong tính cái gì? Chính mình có thể so với nàng sao? Lúc trước sao mình lại đứt gân não mà tỷ thí với nàng? Vậy không phải tìm đánh thì là cái gì?

"Không, không thể nào!" Thiên Tuyết lắc đầu, cắn chặt môi, một bộ dáng bị đả kích: "Luyện dược sư cửu phẩm, nàng lại là luyện dược sư cửu phẩm..."

Thiên Tuyết vốn cho rằng, hai vòng phía trước nàng đều chỉ gặp may thôi, tỷ thí luyện dược, nàng tuyệt đối sẽ không vượt qua mình, ai có thể nghĩ đến, nàng lại là luyện dược sư cửu phẩm, chỉ sợ toàn bộ Minh Giới trừ nàng ra, cũng không tìm ra luyện dược sư cửu phẩm thứ hai.

Xem ra ánh mắt trước kia của mình quả thật quá nông cạn, theo như lời phụ thân, thiên tài Minh Giới không thiếu, nói không chừng còn người che dấu rất sâu không muốn người biết. Nàng từng cười nhạt với lời nói này của phụ thân, ai có thể nghĩ đến, Minh Giới thật sự còn có một người thiên tài như thế...

Nếu như Hạ Như Phong chỉ là luyện dược sư bát phẩm, có lẽ Thiên Tuyết còn có thể ghen tị một chút, nhưng mà nàng lại là luyện dược sư cửu phẩm, ngay cả lòng ghen tị nàng Thiên Tuyết cũng không có.

"Như Phong cô nương nàng đúng là luyện dược sư cửu phẩm..."

Nếu nói trong đó kinh ngạc nhất, không phải là Đông Phương Khoảnh thì còn ai, lúc này ánh mắt của Đông Phương Khoảnh dại ra, hiển nhiên còn chưa từ trong khϊếp sợ và vui sướиɠ này phản ứng lại, trong miệng không ngừng thì thầm: "Luyện dược sư cửu phẩm, nàng là luyện dược sư cửu phẩm, ta đang nằm mơ sao? Nếu như là mơ, ta đây cam nguyện vĩnh viễn không cần tỉnh lại, để cho ta đắm chìm vào cõi mộng tuyệt vời này đi!"

Lão giả áo tím thu ánh mắt khϊếp sợ của mình vào, ánh mắt đảo qua, nhìn về phía Đông Phương Khoảnh, trong mắt rõ ràng có tia ghen tị, mặt cười dạ khóc nói: "Đông Phương thành chủ, thật sự là vận khí tốt, không biết ngươi đưa từ đâu đứa đến luyện dược sư cửu phẩm vậy?"

"Đâu có đâu có." Hiển nhiên Đông Phương Khoảnh còn chưa phục hồi tinh thần lại, cũng không phát hiện lão giả áo tím đang hỏi gì ông, sau khi tùy tiện ứng phó vài câu, thì vỗ hai má của mình, vẻ mặt dại ra nói: "Ta đây là đang nằm mơ đi? Đúng, nhất định là đang nằm mơ..."

Hạ Như Phong là luyện dược sư cửu phẩm, chuyện này cho dù thế nào ông cũng đều không thể ngờ, cũng chả trách sẽ có loại vẻ mặt này.

Nghe thấy lời nói của Đông Phương Khoảnh, khóe miệng của lão giả áo tím co rút, nhưng vậy cũng đã chứng minh rồi, Đông Phương Khoảnh cũng không biết chuyện này, như vậy rốt cuộc nữ tử này là từ đâu đến? Che dấu sâu như thế lại là vì cái gì? Nháy mắt, lão giả áo tím che giấu nghi hoặc trong lòng.

Lúc này, Hạ Như Phong hít sâu vào một hơi, bàn tay vung lên, đỉnh lô bị mở ra, một viên đan dược màu đen được tinh thần lực bao vây bay vào trong tay của nàng.

"Ùng ục!"

Thấy đan dược bay vào lòng bàn tay của Hạ Như Phong, tiếng nuốt nước miếng liên tiếp, ngay cả lão giả áo tím cũng trông thấy mà thèm nhìn vào đan dược trong tay nàng, khi nhìn Hạ Như Phong, trong mắt không khỏi chứa tia nóng rực.

"Khụ khụ." Ép mình thu ánh mắt lại, lão giả áo tím hắng giọng, đôi mắt cảnh cáo nhìn bốn phía xung quanh: "Chư vị, tỷ thí đã kết thúc, quán quân chính là Hạ Như Phong của Đông Phương thành từ Minh Giới, bây giờ Như Phong cô nương theo ta đi một chuyến, nhận phần thưởng tỷ thí lần này."

Hạ Như Phong thu đan dược lại, gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Khoảnh, nói: "Đông Phương thành chủ, ngươi đi về trước đi, ta đi rồi sẽ quay lại."

Dứt lời, cũng không quay đầu lại đi theo lão giả áo tím rời khỏi đây, mà sau khi đang nghe thấy lời của nàng, cuối cùng Đông Phương Khoảnh cũng phục hồi tinh thần lại, thế mới biết đây cũng không phải là một giấc mộng.

Trời ạ, ông muốn nói tin tức này với những người khác của Đông Phương thành.

Nghĩ đến đây, Đông Phương Khoảnh bất chấp những thế lực muốn kết quan hệ với ông, vội vàng chạy về phía dịch quán.

"Vị lão tiên sinh này, ngươi để cho ta đến đây cũng không phải chỉ là vì phần thưởng đơn giản như vậy chứ?" Theo lão giả áo tím đi vào Tử Kinh gia tộc, Hạ Như Phong đánh giá cảnh trí bốn phía, nhíu mày, ánh mắt hơi nghi ngờ nhìn về phía bóng dáng của lão giả áo tím.

Lão giả áo tím dừng chân lại, phất tay, sau đó mọi người của Tử Kinh gia tộc đều lui ra, mới mỉm cười nhìn về phía Hạ Như Phong: "Tiểu nha đầu, ngươi không cần gọi ta là lão tiên sinh gì đó, ta là cường giả Thánh Linh, ngươi là luyện dược sư cửu phẩm, dựa theo thân phận, ngươi cũng không thấp so với ta, tên của ta là Tử Kinh Vân, nếu không ngại, ngươi có thể gọi họ tên của ta."

"Ngươi có cái gì cứ nói, cứ việc nói thẳng đi!" Hạ Như Phong thản nhiên cười, nàng cũng không cảm thấy có ác ý ở trên người lão giả áo tím, vì vậy mới đi theo ông vào Tử Kinh gia tộc.

"Ha ha, tiểu nha đầu, ta thấy ngươi và tôn tử của ta quan hệ không tệ, nếu không ta làm chủ, kết thành đoạn nhân duyên cho các ngươi thế nào?" Vẻ mặt của lão giả áo tím đầy ý cười, tay vuốt chòm râu, đánh giá Hạ Như Phong cao thấp một phen, càng nhìn càng vừa lòng, nếu nàng có thể kết hợp với Tử Kinh Hiên, vậy Tử Kinh gia tộc sẽ có thêm một luyện dược sư cửu phẩm.

Nghe vậy, khóe miệng của Hạ Như Phong co rút, không nói gì nhìn trời, chẳng lẽ những lão gia hỏa đều thích điểm loạn uyên ương? Lúc trước phủ chủ Tử Minh phủ cũng như thế, bây giờ Tử Kinh Vân cũng vậy.

"Thật xin lỗi, ta đã có phu quân." Hạ Như Phong bất đắc dĩ nhún vai, từ chối ý tốt của Tử Kinh Vân.

"Cái gì?" Tử Kinh Vân cả kinh, đôi mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào Hạ Như Phong: "Tiểu nha đầu, ngươi đã xuất giá rồi sao?"

"Chúng ta còn chưa thành thân, nhưng hắn là người duy nhất cả đời này ta nhận định." Hạ Như Phong lắc đầu, trả lời như rõ.

"Tiểu nha đầu, ngươi không suy nghĩ thêm một chút? Tôn tử của ta vĩ đại như thế, chẳng lẽ hắn còn kém hơn người nọ trong lòng ngươi sao?" Tử Kinh Vân còn muốn cố gắng cuối cùng, phải biết rằng, trước mặt chính là luyện dược sư cửu phẩm, cho dù thế nào ông cũng sẽ không buông tha.

"Ngươi cũng đã nói là người nọ trong lòng, thì bất kì kẻ nào cũng đều có thể thay thế sao?"

Có lẽ là nghĩ đến nam tử tà mị tuấn mỹ kia, Hạ Như Phong khẽ nở nụ cười, lúc này nụ cười của nàng khác với bình thường, như chỉ có lúc nhắc đến hắn, mới lộ ra một mặt như thế.

"Haiz." Nghe vậy, Tử Kinh Vân thở dài thật mạnh, ánh mắt lộ ra một tia phức tạp, sau đó từ trong linh giới lấy ra một quyển trục, đưa vào trong lòng Hạ Như Phong: "Đây chính là phần thưởng của quán quân tỷ thí luyện dược lần này, tự ngươi nhìn xem đi?"

Trong mắt hiện ra tia nghi ngờ, Hạ Như Phong mở quyển trục ra, khi nhìn thấy trên quyển trục ghi lại, đều ngây ngẩn cả người.

"Đan phương Vạn Linh Đan Thất truyền? Có thể nháy mắt khiến một người tăng thực lực lên đến Chân Linh? Còn không có di chứng gì, đây... Điều này sao có thể? Hơn nữa thuốc này mới là đan phương bát phẩm, vì sao ngươi lại lấy nó ra làm phần thưởng? Nếu đan phương ghi lại là thật, như vậy thực lực của Tử Kinh gia tộc cũng không chỉ là như thế."

Một điểm cuối cùng là chỗ Hạ Như Phong nghi ngờ nhất, nếu như đan phương là thật, chỉ sợ Tử Kinh gia tộc đã sớm có thể xưng bá toàn bộ Minh Giới.

"Đan phương này tất nhiên là thật, bởi vì tất cả dược liệu đều là bát giai, cho nên phương thuốc chỉ ở bát phẩm, chỉ là muốn luyện chế ra Vạn Linh Đan này, phải đến cửu phẩm mới có thể làm được." Tử Kinh Vân tự nhiên hiểu rõ nghi ngờ của Hạ Như Phong, hơi đáng tiếc nói.

Mặc kệ là thật hat là giả, thử qua chẳng phải sẽ biết sao?

Suy nghĩ đến đây, Hạ Như Phong đưa đan phương vào trong giới chỉ của Không Gian Vô Tận, ngay lúc nàng muốn cáo từ rời đi, Tử Kinh Hiên dẫn theo Đông Phương Khoảnh vội vàng từ ngoài cửa chạy vào.

"Xảy ra chuyện gì" Nhìn thấy Đông Phương Khoảnh đầu đầy đổ mồ hôi, Hạ Như Phong nhướng mày, không hiểu lên tiếng hỏi.

"Như Phong cô nương, Lãnh Diễm bị Võ Thanh Phong Võ gia đánh thành trọng thương, tính mạng bị đe dọa, ta bất đắc dĩ mới đến mời ngươi đi xem thử." Đông Phương Khoảnh lau mồ hôi trên trán, trong mắt hiện ra một tia lo lắng, rất rõ ràng Lãnh Diễm ở trong lòng ông, cũng có phân lượng nhất định.

"Võ Thanh Phong!" Trong mắt Hạ Như Phong xẹt qua sát ý, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Khoảnh, nói: "Đi, chúng ta trở về xem!"