Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 103-3: Háo hức về nhà 3

Bên trong phủ của Tần vương, ánh trăng chiếu sáng khắp phòng, Tần vương ở trên giường trằn trọc khó ngủ, không biết tại sao, tối nay trong lòng hắn luôn có cảm giác không yên, giống như sẽ có tai họa ập đến.

"Haiz." Tần vương từ trên giường ngồi dậy, hắn thâm trầm nhíu nhíu mày, ánh mắt từ cửa sổ nhìn chăm chăm lên mặt trăng tròn kia, hắn có cảm giác mặt trăng tròn kia có gì đó quái dị.

Dưới ánh trăng, xa xa có một bóng dáng màu đỏ đi tới, được ánh trăng chiếu rọi nên nhìn thấy rất rõ ràng.

"Đó là?" Cơ thể của Tần vương khẽ run lên, cảm giác bất an ở trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

"Vương gia, ngươi làm sao vậy?" Chăn bên cạnh được xốc lên, một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp từ trong chăn chui ra, xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, bởi vì còn chưa tỉnh ngủ nên giọng nói còn mang theo day đặc giọng mũi.

Tần vương không nói gì, miệng của hắn mở lớn, đôi mắt màu đen nhìn bóng dáng màu đỏ phía xa từ từ lớn hơn, giống như hai đám lửa nhảy vào trong mắt hắn.

"Ầm ầm."

Một quả cầu lửa lớn từ không trung rơi xuống, vừa vặn nện xuống nóc nhà của Tần vương, trong nháy mắt sụp đổ, trong khoảnh khắc ngọn lửa tới gần, hắn rõ ràng nhìn thấy một bóng dáng trên bầu trời...

Thiếu nữ đứng trên lưng của Hỏa Long, đón gió mà đứng, giống như một nữ thần hạ phàm, xinh đẹp kinh tâm động phách.

Lúc này Tần vương không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp này, trong mắt của hắn chỉ có tuyệt vọng thật sâu...

Như thế nào lại là nàng, nàng tới để báo thù sao? Nàng làm sao có thể khống chế Hỏa Long cường đại như vậy được chứ? Làm sao có khả năng...

Đáng tiếc, không có ai có thể trả lời câu hỏi của hắn, bởi vì quả cầu lửa kia đã rơi xuống, khi Vật Nhỏ liên tục tấn công, Tần vương làm sao có thể chống đỡ được chứ? Hắn chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt lại, đi đến âm tào địa phủ.

Làm cho người khác kỳ quái là, động tĩnh nơi đây lớn như vậy, nhưng đầu đến cuối không có ai đến xem, cho nên đến tận ngày hôm sau, người dân Hoàng Thành mới phát hiện, phủ Tần vương không biết từ khi nào đã biến thành một cái hố to, trong hố to nằm rất nhiều xác chết đã không nhìn rõ mặt.

Chẳng qua vẫn có thể nhận ra một trong số đó có Tần vương, có một người khác, giống như là đối tượng truy nã của quốc gia, một gã độc dược sư. Chỉ là hắn chỉ còn nửa bên mặt nhìn được rõ ràng, vì vậy mọi người cũng không có cách nào biết được chân tướng.

Cũng giống như vậy, để tiện cho việc bàn bạc, đám người Lưu Vân tông đang bí mật sống nhờ trong phủ Tần vương, cũng bởi vậy mà gặp tai họa.

Nữ nhi của Tần vương Tần Tuyết mỗi ngày đều lên thiên điện khóc lóc kể lể để tìm kiếm hung thủ, nhưng cũng không giải quyết được gì.

Như vậy, Cốc gia đã không có Công hội luyện dược cùng phủ Tần vương chống đỡ, bắt đầu dần dần bị xuống dốc, đồng thời cùng Cốc gia xuống dốc còn có Hoàng gia.

Từ khi Hoàng Ảnh rời đi, phần lớn các thế lực ở Hoàng Thành đều bị Hạ Như Phong cảnh cáo, tự nhiên không có ai dám kết giao cùng Hoàng gia, vốn người của phủ Tần vương tìm tới Hoàng gia để cho bọn họ giúp đỡ, về sau chắc chắn sẽ cho bọn họ địa vị siêu việt.

Tất nhiên là Hoàng gia đồng ý, nhưng từ khi Tần vương qua đời, lới hứa kia cũng không còn, rốt cuộc Hoàng gia đã không còn chỗ dựa, bởi vậy mà bắt đầu xuống dốc.

Nhìn cơ nghiệp ngàn năm của Hoàng gia đã bị phá hủy chỉ trong chốc lát, gia chủ Hoàng gia nảy sinh hối hận, bệnh không dậy nổi, từ đó tam đại gia tộc trong Hoàng Thành, chỉ còn lại Cổ gia hoàn hảo không tổn hao gì, thực lực lại càng ngày lên cao.

"Cái gì, một tháng trước cửu cửu cùng cửu mẫu đã đi Hỏa Vân thành?"

Giờ phút này trong học viện Linh Phong, thời điểm Hạ Như Phong nghe được tin tức này thì sửng sốt một chút, sau đó mày nhíu lại, nghĩ chính mình cũng đã đi lâu như vậy, cũng là lúc nên trở lại Hỏa Vân thành.

Một tháng sao? Với thực lực của họ thì từ Phong thành tới Hỏa Vân thành cũng mất ít nhất phải hơn một tháng.

Nếu tốc độ nhanh thì nàng cũng có thể đuổi kịp.

"Đây là tin tức của công hội luyện dược từ Phong thành truyền đến."An Đức Lâm vuốt chòm râu, vẻ mặt cười tủm tỉm nói, "Đúng rồi, hiện tại Hỏa Vân thành của các ngươi đang nguy hiểm tứ phía, nếu ngươi không đuổi kịp, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm."

An Đức Lâm đã nói như vậy thì sẽ không có sai, thần sắc Hạ Như Phong không khỏi nghiêm túc hơn.

"Hỏa Vân thành nơi đó đang xảy ra chuyện gì sao?"

"Vùng phụ cận trên núi lửa ở Hỏa Vân thành xuất hiện lăng mộ Linh quân, các thế lực lớn đều chen chúc nhau mà tới, nếu có điều gì không thích hợp, toàn bộ Hỏa Vân thành đều sẽ bị phá hủy."

Lăng mộ Linh quân? Hạ Như Phong nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên sát ý.

Các ngươi muốn đoạt bảo vật Linh quân thì đó là chuyện của các ngươi, nếu ai dám đυ.ng đến một sợi lông nào của người Hạ gia, Hạ Như Phong ta đây tuyệt đối sẽ diệt cả nhà các ngươi, một tên cũng không bỏ qua.

"Hiện tại mấy người chúng ta cũng đã già, đối với lăng mộ Linh quân cũng không có cái hứng thú gì, cho nên để mấy tiểu tử các ngươi xông xáo đi! Ta đã gọi Mạc Trúc trở lại, các ngươi cùng nhau đi đi!" An Đức Lâm thở dài, giọng điệu hơi có chút bất đắc dĩ.

Chỉ là trên bộ mặt lại lộ ra nụ cười hồ ly, lại làm cho người khác thấy sợ hãi như vậy.

"Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử cũng sẽ đi theo, lần này ngươi trở về, vậy Hạ Ngân Nguyệt có phải cũng sẽ cùng đi với ngươi? Hoàng thượng cũng đã chấp nhận quan hệ của bọn họ, Lục hoàng tử tự nhiên cũng muốn đi thăm hỏi." Mặt Phong Lạc đầy tươi cười, trong mắt xẹt qua một chút tươi cười khi âm mưu đã đạt được.

Hạ Ngân Nguyệt là người Hạ gia lại có quan hệ tốt với Hạ Như Phong, Lục hoàng tử cưới nàng, chính là chân chính để hoàng tộc cùng Hạ Như Phong cột vào cùng một chỗ, làm sao trưởng lão Phong Lạc không hài lòng cho được chứ.

"Ha ha, nha đầu, còn bên học viện Linh Phong chúng ta, bởi vì vài lý do, nên Lam Đồng cùng Cổ Phi là đại biểu, còn có Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, và mười trưởng lão bảo hộ trong đoàn trưởng lão, một đường này của các ngươi cần phải chú ý an toàn."

Dù biết thế lực của Hạ Như Phong rất mạnh, nhưng làm sư phụ, mặc kệ đệ tử có cường đại như thế nào, cũng sẽ lo lắng, muốn dùng hết tất cả để bảo vệ, cho nên cuối cùng quyết định cho hai cường gỉa Linh quân là Tứ trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão đi cùng để bảo vệ.

Về phần mười người khác trong đoàn trưởng lão, chỉ là đảm nhận làm thủ hạ thôi.

"Tốt, ta đã hiểu." Nhẹ nhàng cúi đầu, Hạ Như Phong vẫn không từ chối ý tốt của Thu Phong, sau đó gọi Tuyết Hồ từ triệu hồi thư ra, nói, "Tuyết Thiên, ngươi đi thông báo cho tất cả các thành viên của chiến đội Nghịch thiên, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng sau đó cùng đi với ta."

Sau đó từ biệt ba vị lão nhân rồi đi tìm Hạ Ngân Nguyệt cùng Cốc Mị Nhi.

Trong khoảng thời gian này, hai người đều đột phá đến Đại linh sư, không còn lên lớp nữa, vì vậy thời gian này, hẳn là các nàng đang tập võ trong Phong Vân đường.

Đi vào Phong Vân đường, mọi ánh mắt đều đồng loạt nhìn lại, thời điểm nhìn thấy người đến là Hạ Như Phong thì ánh mắt của nhóm đệ tử của Phong Vân đường đều tràn ngập tôn kính.

"Tiểu Như Phong." Mắt Cốc Mị Nhi sáng lên, đi tới nghênh đón, khuôn mặt nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, "Sao hôm nay tiểu Như Phong lại rãnh để đến thăm tỷ tỷ vậy?"

Khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút, Hạ Như Phong đưa tay xoa trán, có chút bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một tiếng.

"Biểu muội, ngươi tới đây là có việc gì sao?" Hạ Ngân Nguyệt dịu dàng mỉm cười, bởi vì đột phá đến Đại linh sư nên đã mang đến cho nàng sự tự tin, Hạ Ngân Nguyệt hiện tại có chút không giống với trước kia.

"Ta tới là nói cho các ngươi biết, chuẩn bị một chút, chúng ta phải về Hỏa Vân thành."

"Cái gì?" Đồng thời hai người đều ngạc nhiên kêu lên, hai người nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy kích động.

Hỏa Vân thành, rốt cuộc các nàng phải đi trở về sao?

"Đúng, chúng ta cần phải trở về." Hạ Như Phong mỉm cười, trong mắt của nàng cũng dâng lên một chút ánh sáng kích động.

Gần một năm rồi sao? Nàng đi khỏi Hỏa Vân thành cũng đã gần một năm....

Rốt cuộc cũng sắp thực hiện lời đã hứa, trong vòng một năm, nhất định trở về, lấy đầu của hai lão cẩu đứng đầu hai nhà Hỏa Vân.

Quay lại căn nhà gỗ nhỏ của Viện trưởng, thấy trưởng lão học viện, Cổ Phi, Lam Đồng, Mạc Trúc, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử đều đã đến, chẳng qua khí tức của Lam Đồng không thay đổi, giống như còn chưa có đột phá.

Hạ Như Phong nhíu mày, khó hiểu nhìn Lam Đồng.

Sắc mặt Lam Đồng hơi đỏ lên, trong đôi mắt màu thủy lam lộ ra một cỗ bất đắc dĩ: "Đoạn thời gian trước, bởi vì có ngươi hỗ trợ, cũng đã có cảm giác đột phá, đoạn thời gian ta bế quan muốn cảm nhận sâu sắc loại cảm giác này, nhưng ngay lúc sắp đột phá thì bị quấy rầy, cho nên ngươi nhìn thấy đúng là như vậy."

"Yên tâm, lần sau, ngươi còn có thể tiếp tục tìm được cái loại cảm giác này." Vỗ vỗ bả vai của Lam Đồng, Hạ Như Phong trấn an nói.

Lam Đồng cảm kích nhìn nàng, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Đa tạ."

"Muội tử, đây chính là nhiệm vụ của hai chúng ta, yên tâm, an toàn của muội tử ngươi cứ giao cho ta bảo hộ." Mạc Trúc vỗ ngực cam đoan, loại cảm xúc anh hung khí phách tràn ra ngoài.

"Vậy thì đa tạ Mạc đại ca." Hạ Như Phong ôm quyền, cùng Mạc Trúc nhìn nhau.

Cổ Phi nhìn Hạ Như Phong, mở miêng định nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không có nói ra.

Mà Ngũ hoàng tử Lạc Thanh Mộc lại tò mò đánh giá Hạ Như Phong, hắn rất muốn biết thiếu nữ này đã tu luyện như thế nào, dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có thành tựu như vậy.

Đúng lúc mọi người ở đây đang trò chuyện vui vẻ, Tuyết Hồ cùng Mộ Dung Thanh Nguyệt dẫn theo một trăm nam nhân đi đến.

Cho dù Lam Đồng tuổi còn trẻ hay là ba lão nhân, khi nhìn khuôn mặt lãnh khốc của một trăm nam nhân này thì đều không nhịn được phải hít một ngụm khí lạnh.

Những người này, cũng không thể nói là người, trên người những người này đều có cổ khí hung tàn có thể so với dã thú.

"Mấy người chúng tôi sẽ xuất phát trước, Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, với tốc độ của một Linh quân thì các ngươi chắc chắn có thể tới rất nhanh, còn tất cả thành viên của chiến đội Nghịch thiên thì làm phiền Ngô thiên trưởng lão."

Ở vùng lân cận của Hoàng Thành, không có chỗ đậu cho Kim Sí Đại Bằng, cho nên, không thể tập hợp một lượng lớn Kim Sí Đại Bằng để dẫn bọn họ cùng đi.

Vì vậy, nàng mới nói muốn đi trước, hai Kim Sí Đại Bằng chở Cốc Mị Nhi, Hạ Ngân Nguyệt, Lam Đồng, Cổ Phi, hai hoàng tử, Mộ Dung Thanh Nguyệt, Mặc Trúc cũng không sao.

Háo hức muốn về nhà thì làm sao có thể vì bọn họ mà lãng phí thời gian được chứ?

Trễ một giây, chẳng khác nào thêm một phần nguy hiểm cho Hạ gia.

Dù những môn phái có thế lực cường đại của Lâm Phong quốc không phải là hai nhà Hỏa Vân, với một chút thực lực của dong binh đoàn Hỏa Viêm, làm thế nào có thể chống đỡ được?

"Đại nhân yên tâm, những người này cứ giao lại cho ta, ta sẽ dẫn bọn họ đi Hỏa Vân thành." Ngô Thiên ôm quyền, cung kính nói.

Hạ Như Phong gật gật đầu, triệu hồi ra hai Kim Sí Đại Bằng, nhìn mọi người nói: "Các ngươi cùng ta đi trước." Sau đó nàng nhìn Tứ trưởng lo, Ngũ trưởng lão đang đợi bên cạnh, "Chúng ta hẹn gặp ở Hỏa Vân thành."

Sau khi nàng nói xong, Cốc Mị Nhi, Hạ Ngân Nguyệt, Mộ Dung Thanh Nguyệt cùng nhảy lên lưng của Kim Sí Đại Bằng, hóa thành một chấm nhỏ màu vàng, trong chớp mắt biến mất trong mắt mọi người.

Hỏa Vân thành, bên ngoài Hạ gia mọi người đang bắt đầu cuộc chiến, âm thanh cuộc chiến kịch liệt quanh quẩn bên tai, nhưng người dân ở Hỏa Vân thành nhưng cũng không thấy ngạc nhiên, bởi vì trận chiến này cũng đã kéo dài một năm.

"Gia chủ, tuy Hạ gia được bán đấu giá Nam Cung cung cấp dược tán, nhưng nếu để thêm một thời gian nữa thì Hạ gia sẽ gặp nguy." Đại trưởng lão thở dài một tiếng, hơi có chút bất đắc dĩ nói.

Nhưng chỉ có một tin tốt làm cho ông vui mừng là, cháu gái của ông Hạ Ngân Nguyệt hiện đang học ở học viện Linh Phong, dù cho Hạ gia có bị diệt vong thì ít nhất nàng có thể tránh được một kiếp!

"Cũng không biết Phong nhi như thế nào rồi, chết tiệt hai lão thất phu của nhà Hỏa Vân, nếu Phong nhi mà gặp phải chuyện gì, dù lão tử có phải liều mạng thì cũng muốn hai nhà này chôn cùng." Hạ Lâm Lạc siết chặt nắm đấm, trong mắt đầy tơ máu, rõ ràng là trong một năm này, cuộc sống của ông cũng không được tốt lắm.

"Yên tâm đi, nàng sẽ không có chuyện gì." Nói câu này là của một dáng người thướt tha, nữ tử dung mạo bình thường, nữ tử này là đội trưởng của dong binh đoàn Hỏa Viêm, La Phương.

Ban đầu lúc nàng được ủy thác nhiệm vụ thì cũng không biết thân phận của thiếu nữ kia, nhưng sau này căn cứ vào đủ loại dấu hiệu cho thấy, thiếu nữ kia, hẳn là con cháu của Hạ gia.

"La đội trưởng, trong một năm này đều phải đa tạ ngươi." Đối diện với La Phương, vẻ mặt Hạ Lâm Lạc lộ vẻ cảm kích từ tận đáy lòng, nếu lúc trước không phải La Phương đến đúng lúc thì Hạ gia đã sớm bị diệt môn.

La Phương mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Nhận ủy thác của người khác thì phải làm việc hết lòng thôi."

"Hai lão cẩu Vân Thiên cùng Hỏa Lăng lại tới nữa." Hạ lão ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài sân, thần sắc trở nên ngưng trọng, gió nhẹ lướt qua, tay áo bay bay, giọng điệu hắn kiên quyết nói, "Để một mình ta đi gặp bọn họ được rồi!"

La Phương liếc mắt nhìn Hạ lão một cái, khẽ nhíu mày: "Một mình ngươi không phải là đối thủ của bọn họ, chúng ta cùng đi đi!"

Không biết tại sao, nàng cảm thấy được vị lão giả này ôm quyết tâm phải chết, cho nên, làm sao nàng có thể để cho hắn một mình đi nghênh chiến được chứ? Nếu đã đáp ứng thiếu nữ kia rồi thì mọi người trong Hạ gia, nàng đều sẽ bảo vệ.

"Hạ lão, ngươi không thể chết được, ngươi là hy vọng của Hạ gia, nếu phải chết thì cũng phải là chúng ta."

Nếu như Hạ Như Phong ở đây, nhất định sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì người nói ra lời này, chính là người mà trong lòng nàng đã nghĩ nhát như chuột Tam trưởng lão, không nghĩ tới Tam trưởng lão cũng sẽ có lúc mạnh mẽ như vậy.

"Đều không cần nói nữa, ý của ta đã quyết, nếu như ta chết mà có thể đổi lấy Hạ gia sống sót, như vậy ta đây cam tâm tình nguyện, không oán không hối." Hạ lão vung tay áo, giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt mang theo kiên định.

Cho dù là tự bạo, hắn cũng muốn gϊếŧ chết một Linh tướng, còn một người khác, với thực lực của hai người La Cách cùng La phương, hoàn toàn có thể ứng phó được.

Cuộc chiến đã kéo dài quá lâu, cũng nên đến lúc phải kết thúc.

Cùng lúc đó, ở Vân gia, Vân Lâm ngồi trong đại sảnh, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, chau mày, giống như đang suy nghĩ, sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu than nhẹ một tiếng: "Không biết Hạ gia có cái vận cứt chó gì, lại được dong binh đoàn cùng bán đấu gia Nam Cung giúp đỡ, nếu cứ để tiếp tục như vậy thì không được, tổn thất không chỉ có Hạ gia mà có Vân gia ta."

Nhưng mà, ngay lúc hắn đang suy nghĩ kế hoạch thì ngoài cửa có một người vội vàng báo lại: "Gia chủ, gia chủ, có mấy người tự xưng là người của phái Vân Tiêu, nói muốn gặp gia chủ."

"Cái gì?" Vân Lâm hoảng sợ, từ trên ghế đứng thẳng lên, sau đó trên mặt tràn đầy kinh hỉ.

* Kinh hỉ: Kinh ngạc vui mừng.

Mặc dù Vân gia là một trong tam đại gia tộc ở Hỏa Vân thành, nhưng không có ai biết, kỳ thật Vân gia là một chi nhánh của phái Vân Tiêu, từ ngàn năm trước, thì đã có chi nhánh này ở đây.

Chẳng qua gần trăm năm qua bên phía phái Vân Tiêu rất ít liên hệ lại với Vân gia, cho nên việc này, chỉ có gia chủ Vân gia đương nhiệm hiện nay mới biết.

Vì vậy, khi biết được phái Vân Tiêu phái người tới, Vân Lâm làm sao có thể không kích động? Cục diện ở Hỏa Vân thành đang giằng co, nên đến lúc phải kết thúc, từ nay về sau, Vân gia hắn sẽ là một gia tộc mạnh duy nhất.

"Nhanh, nhanh để cho bọn họ vào." Nhưng suy nghĩ lại, Vân Lâm lại nói, "Không, có lẽ ta nên tự mình đi nghênh đón."

Lần này người được phái Vân Tiêu phái tới là một vị lão giả, vị lão giả này một thân áo bào trắng, hai tay để sau lưng, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt, vừa nhìn là biết không phải người bình thường.

Phía sau hắn, đi theo một đám đệ tử trẻ tuổi, mỗi gương mặt đều cao ngạo, khi nhìn thấy Vân Lâm lấy lòng thì khinh thường, hoàn toàn không đem chi nhánh này để vào mắt.

"Ha ha, lần này tới đây, bên trên phái các đệ tử đến để học rèn luyện nên mọi người cứ tùy ý là được rồi." Lão giả áo bào trắng phẩy vạt áo rồi cười, đi nhanh vào trong nhà.

Đi vào trong nội đường ngồi xuống, lão giả áo bào trắng mới nói: "Chẳng qua, giống như Hỏa Vân thành các ngươi, thời gian gần đây hình như không quá thái bình, không biết là phát sinh chuyện gì."

Nghe vậy Vân Lâm đem cuộc chiến của hai nhà Hỏa Vân với Hạ gia nói cho lão giả.

Chỉ là trong lời nói của ông, lại biến thành đệ tử của Hạ gia quá đáng như thế nào, làm thế nào ức hϊếp các đệ tử của gia tộc, bọn họ bị ép buộc mới phải chiến đấu, ai ngờ Hạ gia lại được dong binh đoàn Hỏa Viêm cùng bán đấu giá Nam Cung giúp đỡ, hai nhà liên thủ đối phó ông.

Lúc nói mấy lời này vẻ mặt Vân Lâm đầy ủy khuất, nếu người không biết, sẽ cho rằng Hạ gia thật sự đối với hắn làm như vậy.

Quả nhiên lão giả và nhóm đệ tử ở phía sau nghe xong thì vẻ mặt giận dữ, cho dù bọn họ cũng không xem trọng Vân gia, ít nhất Vân gia cũng là chi nhánh của phái Vân Tiêu, sao có thể cho phép gia tộc khác ức hϊếp.

Nếu để cho người khác biết họ không có bảo vệ tốt chi nhánh của gia tộc, bên phái Vân Tiêu chắc chắn sẽ khinh thường bọn họ.

"Hừ, thật sự là to gan, Hạ gia cái gì kia, bán đấu giá Nam Cung, dong binh đoàn Hỏa Viêm đều phải biến mất." Lão giả vỗ bàn, đứng lên, lạnh giọng phân phó, "Vân Lịch, ngươi dẫn các sư đệ sư muội tới đó, chắc chắn phải làm cho ba thế lực kia biến mất."

Vân Lịch là đại đệ tử của bên gia tộc, thực lực đã tới Linh tướng bát cấp, có hắn ra tay, bất kể là vài người Hạ gia, cũng không đủ để hắn chém gϊếŧ.

Vân Lâm khó hiểu ánh mắt nhìn lão giả, để cho một người trẻ tuổi như vậy dẫn đầu có thể được không? Nhìn tuổi của hắn, chẳng qua mới hơn ba mươi tuổi phải không? Hơn ba mươi tuổi thì có thành tựu gì chứ?

"Dạ,Tổ trưởng lão." Vân Lịch ôm quyền, xoay người, vừa vặn nhìn thấy hoài nghi trong mắt của Vân Lâm, lập tức sắc mặt trầm xuống, không kiên nhẫn nói, "Vân gia chủ, thỉnh dẫn đường đi!"

"Dạ, dạ." Vân Lâm vội vàng thu hồi tầm mắt, gật đầu nói.

Khi đệ tử bên phái Vân Tiêu đi tới Hạ gia, bên ngoài Hỏa Vân thành, hai bóng dáng màu vàng từ xa bay nhanh đến, tốc độ cực nhanh giống như tia chớp, trong chớp mắt liền bay vυ't qua.

"Đã năm ngày, rất nhanh sẽ đến Hỏa Vân thành, không biết ngoại công hắn có tốt không?"

Nghĩ đến lão giả cho mình rất nhiều tình thương cùng quan tâm, trái tim Hạ Như Phong chợt ấm áp, ngẩng đầu nhìn cửa thành không xa phía trước, nàng hơi mỉm cười.

Hỏa Vân thành, Hạ Như Phong ta đã trở lại.

Hai lão cẩu hai nhà Hỏa Vân, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận sự trả thù tàn nhẫn đẫm máu của ta chưa?