Ánh mắt của quái Long hung tàn máu lạnh, một cái liếc mắt như vậy, đã khiến cho cả người của Hạ Như Phong đều cứng ngắc, một loại sợ hãi tử vong từ trong lòng lan ra, cho dù trong lòng sóng to gió lớn, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt.
Làm người hai đời, nhưng đây là lần đầu tiên khiến cho nàng không dám có ý niệm tranh chấp trong đầu.
Quá mạnh, quái Long này thật sự rất mạnh, khó có thể đánh bại, cho dù chỉ là linh hồn thể, thì toàn bộ bọn họ, cũng không đủ hành hạ nó đến chết.
"Con rồng tà ác Hồng Long? Khó trách, khó trách ta ngửi thấy mùi vị chán ghét, thì ra chính là ngươi, bộ tộc Hồng Long của các ngươi sớm đã bị Long thần trục xuất rồi, không ngờ còn xuất hiện ở trong này." Thấy Hạ Như Phong không ngăn cản được, Mộ Dung Thanh Nguyệt đi đến trước mặt của nàng, chặn ánh mắt của Hồng Long, giọng nói không còn ôn nhu như trước nữa, giọng nói của hắn mang theo một tia lạnh lùng và chán ghét.
Là người sùng kính và trung thành với Long thần, với Hồng Long từng vi phạm gϊếŧ hại vô số mà bị Long thần trục xuất, Mộ Dung Thanh Nguyệt tự nhiên không có cảm tình tốt.
Nhưng mà trong lòng của Mộ Dung Thanh Nguyệt hơi có nghi hoặc, nó nói, Long thần chuyển thế bị Như Phong khế ước, đây là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Long thần không biến mất, mà là... Mất tích?
"Khặc khặc, nơi này không chỉ có người khế ước Long thần chuyển thế, còn có tiểu tử của bộ tộc Long Đồ Đằng?" Lúc này Hồng Long mới chú ý tới Mộ Dung Thanh Nguyệt, trong miệng lại nở nụ cười quái dị: "Lại là huyết mạch Long giả? Khi nào thì thực lực của bộ tộc Long Đồ Đằng yếu đi như thế? Một huyết mạch Long giả, đến bây giờ mới là Linh Vương bát cấp."
Hai mươi tuổi Linh Vương bát cấp, thực lực thiên phú thế này, còn yếu sao?
Nghe thấy lời này của Hồng Long, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, có một loại xúc động muốn hộc máu.
Chỉ là bọn họ cũng không biết, năm chữ huyết mạch Long giả này đại biểu cho cái gì.
Trong bộ tộc Long Đồ Đằng, có thể có được huyết mạch Long giả, có thể nói kỳ tài trên trời, mỗi thời kì đều khó có được một người.
Huyết mạch giả này, là chứng thực của Long thần ở phàm trần, trời sinh xương cốt khỏe mạnh, giành được ưu đãi của ông trời, bộ tộc Long Đồ Đằng cũng từng có vài huyết mạch Long giả, không có ai không phải ở trước hai mươi tuổi tấn chức Linh Quân.
Nếu không phải Long thần mất tích, thiếu đi quan tâm, bộ tộc Long Đồ Đằng càng bị buộc đến mảnh đất nhỏ hẹp của đại lục này, thì thành tựu của Mộ Dung Thanh Nguyệt, tuyệt đối không ở mức này.
"Cái kia, Long đại gia." Nghiêm Võ Điền nuốt nước miếng, đầy sợ hãi, thật cẩn thận nói: "Hôm nay chúng ta là vô tình đánh thức nghỉ ngơi của lão nhân, còn xin lão nhân buông tha cho ta, ta thề, về sau tuyệt đối không bước vào nơi này một bước."
Lúc đầu, ánh mắt của Hồng Long ở trên người Hạ Như Phong và Mộ Dung Thanh Nguyệt, sao còn có thời gian đi để ý người khác? Nhưng một câu này của Nghiêm Võ Điền, lập tức làm cho nó nhớ lại, ở đây vẫn còn thức ăn cho nó.
Đây có tính là tự làm tự chịu không?
"Muốn chạy? Hừ, nào có dễ dàng như vậy?" Hồng Long đói bụng lâu như thế, thật vất vả mới có nhiều thức ăn đưa đến cửa như vậy, sao có thể để cho bọn họ rời đi: "Hôm nay, một người các ngươi cũng đều không đi được."
Mở mồm đầy máu ra, mắt của Hồng Long bắn ra tia hung tàn, một ngụm nuốt Nghiêm Võ Điền vào trong bụng.
Đáng thương cho Nghiêm Võ Điền ngay cả mở miệng kêu cũng đều không kịp đã bị tiêu hóa thành một bãi phân rồng, về sau có lẽ sẽ có người nhặt được bãi phân rồng kia, bôi lên trên người, đuổi những linh thú vọng tưởng muốn tới gần đi. Mà lúc còn sống Nghiêm Võ Điền không có cống hiến gì, nói không chừng sau khi chết còn có thể tạo phúc cho nhân loại, đây cũng coi như chết có ý nghĩa.
Lè lưỡi liếʍ mồm, ánh mắt hung tàn của Hồng Long quét về phía những người còn lại, những người đó bị ánh mắt nó bắt kịp, đều là rùng mình một cái.
Một mùi khai của nướ© ŧıểυ truyền ra, trong Dạ gia có một người nhát gan lại sợ tới mức đái ra quần, rước lấy nhiều ánh mắt khinh bỉ.
Trong mắt hiện lên ghét bỏ, ánh mắt lạnh lùng của Hồng Long nhìn về phía Hạ Như Phong: "Tiểu nha đầu, ngươi giao Long thần ra đây, nói không chừng bản đại vương có lòng tốt, sẽ để ngươi giữ lại toàn thây."
Nắm chặt hai tay, Hạ Như Phong cảm giác cả người lạnh như băng, nàng biết, ngụ ý của Hồng Long tất nhiên là Vật Nhỏ không thể nghi ngờ.
Nhưng Hạ Như Phong nàng, sao lại là người vứt bỏ đồng bạn để cầu được sống chứ?
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì?" Khẽ cắn môi dưới, nàng ngẩng đầu lên, trong con ngươi màu đen lộ ra vẻ nghi hoặc, thật giống như thật sự không biết Hồng Long đang nói cái gì.
"Khặc khặc, tiểu nha đầu, ngươi đừng lừa ta, trên người của ngươi có mùi vị làm bản đại vương chán ghét, ngươi nhất định là khế ước với Long thần chuyển thế, chẳng lẽ mốn bản đại vương tự mình ra tay?"
Đôi mắt nhân tính hóa nheo lại, trên người Hồng Long tỏa ra một cỗ uy áp, ở dưới uy áp kia, Hạ Như Phong đứng như nhũn ra, nhưng cường bạo dựa vào nghị lực để chống đỡ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường kia đầy quật cường.
Thấy vậy, vẻ mặt của Dạ Thiên Phượng hưng phấn, nàng hận thiếu nữ kia không bị Hồng Long gϊếŧ chết ngay lập tức.
"Hả?" Trước sự kiên cường đầy nghị lực của Hạ Như Phong, cho dù là Hồng Long, trong mắt cũng xẹt qua tán thưởng: "Nha đầu không tệ, chỉ bằng phân nghị lực này của ngươi, về sau chắc chắn sẽ bước lên cường giả cao nhất, đáng tiếc, bây giờ ngươi đã suy sụp đến mức này rồi..."
Uy áp càng mạnh từ trên người phóng ra, trên trán của Hạ Như Phong đầy mồ hôi lạnh, cơ thể run nhè nhẹ, hiển nhiên nàng đã chịu đựng đến cực hạn.
Đột nhiên, một bóng đen xẹt qua ánh mắt, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi trước mặt kia, cơ thể chợt run lên, trong lòng chảy qua dòng nước ấm.
"Như Phong." Một bàn tay nắm cánh tay của nàng, lực lượng liên tục không ngừng tiến vào trong cơ thể, áp lực trên cơ thể ở dưới uy áp cũng giảm bớt một chút.
"Thanh Nguyệt?"
Lần này, xuất hiện ở trong mắt là một đầu tóc bạc, khuôn mặt anh tuấn đẹp như tiên của nam tử nở nụ cười dịu dàng, giọng nói ấm áp mà êm tai lại mang theo kiên định vững chắc của nam tử.
"Từ lúc ta bắt đầu quyết định đi theo ngươi, ta đã định dùng mạng của ta để bảo vệ ngươi."
Huống chi, thiếu nữ này vẫn là chủ nhân của Long thần, cho dù mình chết, nàng cũng không thể chết.
"Ha ha, đừng quên, còn có bản thiếu." Hoa Vô Tuyệt cười lớn yêu nghiệt, lúc đứng trước mặt Nghiêm Phong Hành, mặt hắn vẫn tươi cười mị hoặc như cũ: "Tiểu Hành Hành đều vào sân, sao bản thiếu có thể rớt phía sau? Nhưng ta định vượt qua tiểu Hành Hành, nếu như sợ hãi rụt rè, bằng nghĩa chỉ có thể xếp sau hắn."
"Mạng của ta là Hạ cô nương cứu, nhưng mà ta chỉ có một mạng này thôi, có gì phải lo chứ? Ta còn phải cảm ơn Hạ cô nương, đã để cho ta sống lâu thêm một giờ."
Khuôn mặt già nua của Mẫn trưởng lão mỉm cười, cũng chắn trước mặt nàng.
"Thiếu chủ có nguy hiểm, chúng ta cũng sẽ không ngồi nhìn không quan tâm." Từ phía sau Mẫn trưởng lão là các vị trưởng lão của Hoa gia, nếu lúc này thiếu chủ ngã xuống, bọn họ cũng đừng muốn sống.
Lúc này, tất cả đều đứng ở trước mặt nàng, mọi người chống cự uy áp kia, quả nhiên Hạ Như Phong cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Hu hu, cảm động quá." Nam nhân thô lỗ Hắc Hồ kia lại khóc ồ lên: "Lão tử là đại nam nhân, dù sao cũng chết, ở đây sợ hãi rụt rè làm cái gì? Còn không bằng cùng nhau chống lại cường địch.”
"Đúng vậy, Hắc Râu nói rất đúng, dù sao chúng ta cũng trốn không được, cùng lắm thì cùng nhau đoàn kết lại, cho dù chết, cũng không để cho con rồng này dễ chịu." Nam tử y phục đỏ Hồng Thiên xoay người, mặt quay về phía mọi người, nói.
"Lão tử tên là Hắc Hồ, không phải là Hắc Râu." Nghe thấy Hồng Thiên gọi hắn, Hắc Hồ nhất thời bất mãn kêu la nói.
Mọi người đầu đổ đầy mồ hôi hột, lúc này còn so đo xưng hô sao?
Trong đó, một số người cảm thấy Hắc Hồ và Hồng Thiên nói rất có đạo lý, tiến lên chịu một phần uy áp của Hồng Long.
Còn một số người khác nhìn bọn hắn giao chiến, chính mình có tư tưởng chạy trốn thật tốt, rất nhanh trốn ở phía sau.
Ý nghĩ của Dạ gia, Nghiêm gia cũng như thế, cho dù Nghiêm Phong Hành có nguy hiểm, bọn họ cũng không định ra tay cứu giúp.
Ngay cả Dạ Thiên Phượng yêu Nghiêm Phong Hành, cũng sẽ không vì hắn mà đánh mất tính mạng. Con người đều ích kỷ, sao có thể vì người của hắn mà chết? Cho dù là người yêu thích, cũng sẽ không vì hắn mà về sau thương tâm rất lâu.
"Mọi người..."
Nhìn hành động của những người đó, Hạ Như Phong nói không cảm động là giả.
Mộ Dung Thanh Nguyệt, Mẫn trưởng lão, Nghiêm Phong Hành đó là đương nhiên, nguyên nhân là vì Mộ Dung Thanh Nguyệt bọn họ là bằng hữu là đồng bọn, mà Mẫn trưởng lão và Nghiêm Phong Hành, lại được chính mình cứu mạng.
Những người còn lại, không có liên quan đến nàng, giờ phút này lại...
Những khuôn mặt phía trước, nàng đều ghi nhớ ở trong lòng, ân tình của những người này, sau này nàng sẽ trả lại cho bọn họ.
"Hừ." Trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, râu rồng run lên, một cỗ lực lượng cường hãn như đánh vào trong linh hồn: "Còn không cút cho ta."
"Phụt."
Cỗ lực lượng kia cường hãn vô cùng, tất cả mọi người đều bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ có Hạ Như Phong vẫn đứng tại chỗ như trước, chỉ là giờ phút này khuôn mặt của nàng trắng bệch, hai tay ôm đầu, nhíu chặt lông mày, lộ ra thống khổ của nàng.
Loại bị đánh vào linh hồn rất đau đớn, sao người thường có thể chịu được?
Bởi vì mục tiêu của Hồng Long ở trên người của Hạ Như Phong, những người khác thật ra không có trở ngại gì.
"Như Phong..." Trong lòng Mộ Dung Thanh Nguyệt lo lắng không thôi, nhìn thấy bộ dạng đau đớn của nàng, lòng như là bị hung hăng đánh trúng một cái, lập tức từ trên mặt đất bò dậy, xông lên phía trước.
"Không được lại đây." Tay từ trên đầu buông ra, nàng quát lên, khuôn mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc nào.
Bước chân dừng lại, Mộ Dung Thanh Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, áo bào màu trắng khẽ lay động, trong mắt của hắn hiện ra lo lắng. Nhưng hắn biết, Hạ Như Phong bảo mình dừng lại, là có lý do của nàng.
Cho nên, dù trong lòng lo lắng, hắn cũng sẽ không bước thêm một bước.
"Khụ khụ." Tiếng ho rất nhỏ vang lên, khóe miệng của nàng nở nụ cười lạnh: "Thực lực của ngươi cường hãn thì thế nào? Bây giờ ngươi chỉ là một hồn phách mà thôi."
Trong đầu, nghĩ đến lời khuyên trước khi rời đi của Dạ Thiên Tà, nàng khẽ cười, chỉ là nụ cười kia thoạt nhìn yếu ớt như vậy.
Đúng vậy, Triệu Hồi Thú là đồng bọn, như vậy vì sao mỗi lần nàng đều một mình chiến đấu? Nếu chính mình chết ở đây, chúng nó sao có thể tránh được một kiếp này chứ? Nếu như thế, còn không bằng cố gắng một phen.
"Triệu hồi Tiểu Bạch."
Theo nàng, thực lực của Tiểu Bạch sâu không lường được, nên mạnh nhất mới đúng.
Những thú còn lại, nếu chống lại Hồng Long, thì số phận chỉ là bị gϊếŧ ngay lập tức.
Nhưng mà, ngay lúc triệu hồi ra, ánh sáng đỏ càng lớn hơn, bên tai vang lên tiếng cười to không kiêng nể gì của Hồng Long: "Ha ha ha, Long thần, lăn ra đây cho bản đại vương."
Lượn vòng quanh trên đỉnh đầu bóng dáng nhỏ gầy, khi trông thấy bóng dáng màu đỏ kia, cả người Hạ Như Phong lạnh lẽo, khuôn mặt đã trắng nay còn trắng bệch hơn trước.
Sao lại như vậy? Nàng triệu hồi rõ ràng là Tiểu Bạch, vì sao Vật Nhỏ lại đi ra?
Lúc này trong mắt Vật Nhỏ không còn ngây thơ nữa, bên trong đầy vẻ chán ghét, nó lười biếng ngáp một cái, nhìn Hồng Long, một cái nhìn kia bao hàm rất nhiều thứ.
Khinh bỉ, châm biếm, cười nhạo... Vậy mà nó vẫn có vẻ mặt như thế? Cho dù là Hạ Như Phong, cũng ngây ngẩn cả người.
Dường như nó không phải là Vật Nhỏ mà mình từng biết...
"A? Thì ra là ấu Long? Huyết mạch Long thần, rồng cần phải trưởng thành mới có thể hiện ra." Hồng Long kinh ngạc lên tiếng, bỗng nhiên, nó như là rõ ràng cái gì,
trong mắt đỏ thoáng hiện một chút sáng tỏ.
"Thì ra là thế, ngươi đã bị ngoại vật sớm kích ra huyết mạch Long thần."
Là ngoại vật kích phát? Hạ Như Phong giật mình, chẳng lẽ nói, là có liên quan đến máu của mình?
"Khặc khặc, vận khí của ta thật tốt quá, một ấu Long như vậy, sức mạnh tinh thần cũng sẽ không mạnh tới đâu, vừa lúc trở thành thân thể mới của ta." Có lẽ là lòng đặc biệt tốt, Hồng Long nhịn không được lại cười rộ lên.
Nó thật sự cảm thấy vận khí hôm nay của mình không tệ, đói bụng nghìn năm, rốt cuộc đưa lên cửa rất nhiều thức ăn, còn thấy cả Long thần chuyển thế chết tiệt kia.
Hơn nữa, Long thần này là ấu long.
Nếu như là trưởng thành, nó là Long thần chuyển thế, thì sức mạnh tinh thần có thể sánh ngang với thần, nếu nó mạnh mẽ chiếm đoạt, thì chỉ có hại chính mình, nhưng đổi thành ấu Long thì không như vậy.
Ấu Long không thật sự thức tỉnh huyết mạch Long thần, cường độ tinh thần cũng không mạnh, một cơ thể tốt như thế, sao nó có thể không hưng phấn chứ?
"Rống." Hồng Long ngửa đầu rống to một tiếng, cở thể hóa thành một chùm ánh sáng đỏ lúc ẩn lúc hiện, ở dưới sự bất ngờ của mọi người, đã chui vào trong đầu Vật Nhỏ.
Mộ Dung Thanh Nguyệt thấy vậy, vẻ mặt lo lắng, nếu Long thần gặp nguy hiểm gì, bộ tộc Long Đồ Đằng không thể trở mình được.
So với lo lắng của Mộ Dung Thanh Nguyệt, lòng của Hạ Như Phong ngược lại bình tĩnh trở lại, trong mắt còn xẹt qua một chút vui sướиɠ, ngồi xuống, bàn tay đặt lên trán của Vật Nhỏ.
Chuyện này, chỉ có thể tính là Hồng Long tự làm tự chịu.