"Nhược Lan, mẹ không nghe nhầm chứ...nha đầu Đường Tâm Lạc, thật sự leo lên được Lục gia!?"
Dù bà Đường ít đi dạ tiệc, nhưng cũng biết uy danh của Lục Dục Thần.
Bà nghe được tin này, trên mặt liền xanh trắng một trận.
Lúc này, sắc mặt của Đường Nhược Lan cũng không tốt hơn bao nhiêu so với bà Đường.
"Không, không có khả năng!" Đúng lúc này, đột nhiên Đường Mật hét lớn.
"Loại phụ nữ vô liêm sĩ như Đường Tâm Lạc, chắc chắn là cầu xin Lục tiên sinh, mới bò được lên giường của anh. Nếu không thì, người như Lục tiên sinh, làm sao lại coi trọng cô ta!"
Nghĩ đến thân thể cao lớn của Lục Dục Thần, khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ, trong lòng Đường Mật nhịn không được nóng lên.
Vừa rồi ở bên ngoài tòa án, khi cặp mắt thâm thúy lạnh lùng lơ đãng đảo qua mặt cô, trái tim cô xém chút nhảy ra ngoài.
Đàn ông hoàn mỹ như vậy, giống như thánh thần, cơ bản Đường Tâm Lạc không xứng.
"Đúng, Đường Mật nói rất đúng." Đường Nhược Lan gật đầu đồng ý.
"Luật sư Lý, Mật Mật nhà chúng tôi nói rất đúng. Cô cháu gái kia của tôi đã từng ly hôn, một thân tàn hoa bại liễu làm sao Lục gia lại yêu thích chứ? Anh cũng đã nói, ở thành phố A Lục gia là người quyền thế nhất, anh suy nghĩ một chút, đổi lại là anh, anh sẽ nguyện ý thích một người như vậy sao?!"
Luật sư Lý nghe Đường Nhược Lan nói, không khỏi nhíu mày.
Hình như cũng có lý....
Tuy vừa rồi Lục gia giúp Đường Tâm Lạc giải quyết người Đường gia, nhưng cũng không có nghĩa là anh thích cô ta.
Dù dì thì vừa rồi bà Đường cũng đắc tội anh, nếu như bà Đường không mắng cả Lục gia, thì chắc Lục gia sẽ không so đo với Đường gia.
Thấy vẻ mặt do dự của luật sư Lý, lập tức Đường Nhược Lan thêm dầu vô lửa.
"Luật sư Lý, tôi nói cho anh biết. Cô cháu gái kia của tôi cũng không phải người bình thường. Chồng trước của cô ta là thiếu gia chi nhánh của Lục gia, về sau cô ta đi nɠɵạı ŧìиɧ bị phát hiện, phải bồi thường một nửa tài sản thì cô ta mới buông tha cho Lục gia. Anh đừng nhìn bây giờ mà nghĩ cô ta có quyền thế, nói không chừng khi nào chơi chán, sẽ bị vứt đi. Phụ nữ như cô ta, ai dám lấy về nhà chứ!"
Luật sư Lý càng nghe càng do dự.
Thừa cơ Đường Nhược Lan cho thêm ít tiền, vốn luật sư Lý kiêng kị thân phận của Lục Dục Thần, bây giờ không kiêng kị nữa, vì tiền, cuối cùng đáp ứng Đường gia thưa kiện.
Sắp đến giờ ra tòa, Đường Mật phàn nàn với Đường Nhược Lan và bà Đường.
"Mẹ, bà ngoại, mọi người nói xem...Con với Đường Tâm Lạc, ai đẹp hơn?" Đường Mật ưỡn cao ngực cúp 36E, đáy mắt khó che dấu kiêu ngạo.
"Đương nhiên là Mật Mật nhà chúng ta, cái nha đầu chết tiệt kia, làm sao mà hơn con được."
Bà Đường cũng phụ họa nói:
"Mật Mật nhà chúng ta đẹp như vậy, sao có thể sao sánh với cái loại phụ nữ kia chứ."
Đường Mật nghe hai người nói, hơi hơi vểnh miệng:
"Thật ra con cũng cảm thấy vậy...Mẹ, bà ngoại...Con có chuyện muốn nói cho hai người biết."
Hai người xích lại gần, nghe Đường Mật nói xong, giật nảy mình.
"Cái gì, con...con muốn gả cho Lục gia?" Ngay cả người bừng bừng dã tâm như Đường Nhược Lan cũng bị lời nói của con gái dọa ngẩn người.
Bà Đường cũng khuyên:
"Đứa bé ngốc, thuộc hạ của người đàn ông kia ngay cả phụ nữ cũng đánh, con không thể gả cho loại đàn ông như vậy."
"Có gì mà không thể? Nếu Lục tiên sinh thích con, thì thuộc hạ của anh ta cũng không thể vô lễ với con. Mẹ, bà, các người phải ủng hộ con chứ...Chẳng lẽ, hai người không muốn có con rể cùng cháu rể quyền thế?