“Tiểu Bạch Bạch, làm sao ngươi có thể ăn vụng Dược Đan của ta? Đó là độc đan, làm sao ngươi có thể ăn vụng độc đan của ta!” Phượng Thiên Tuyết muốn phát cuồng, đối mặt Huyền Thánh Sơ Cảnh, nàng thật sự không có nắm chắc ở dưới tình huống không cần độc, đánh bại đối phương!
Biện pháp duy nhất, chỉ có thể trốn vào không gian thân thể, nhưng cứ như vậy, bí mật này của nàng nhất định sẽ bị Tằng Lạc Băng càng trắng trợn tuyên dương!
Rốt cuộc đồ vật nàng không chiếm được, nàng nhất định sẽ hủy diệt! Càng không cần phải nói Tằng Lạc Băng vốn dĩ liền muốn gϊếŧ nàng!
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bạch Bạch nhíu lại, “Hu hu …… Chủ nhân, ta không phải cố ý, là ta quá đói bụng, ta lại sợ chủ nhân không cho ta ăn, cho nên……” Tiểu Bạch Bạch vừa sợ hãi vừa khó chịu, hiện tại chủ nhân gặp phải địch nhân cường đại! Nó lại ăn luôn độc đan của chủ nhân, hiện tại chủ nhân làm sao bây giờ?
“Hu hu …… Rất ngứa rất ngứa!” Tiểu Bạch Bạch không ngừng chộp tới thân thể.
Phượng Thiên Tuyết dùng thần thức truyền âm: “Tiểu Bạch Bạch, lập tức tiến vào trong tay áo ta cắn ta một ngụm, uống một giọt máu của ta liền giải độc!”
Thân thể nàng là vĩnh sinh, tuy rằng Tiểu Bạch Bạch uống máu của nàng, không thể truyền thừa thân thể vĩnh sinh, nhưng mà cũng có thể được thể chất nàng bách độc bất xâm!
Sau khi Tiểu Bạch Bạch nghe xong, đành phải vội vàng chui về ống tay áo của Phượng Thiên Tuyết, nước mắt lưng tròng mở miệng, lại không đành lòng cắn xuống.
Tiểu chủ nhân của nó, chính là sẽ đau.
Nhưng vì cảm giác trên người càng ngày càng kỳ quái, miệng Tiểu Bạch Bạch mở ra, cắn Phượng Thiên Tuyết một ngụm.
Tằng Lạc Băng thong dong cong lên khóe môi, trong mắt tràn ngập ý cười châm chọc, “Làm sao, kỳ thật là ngươi không có thực lực nghiên cứu chế tạo độc đan đi? Ha hả, không cần phùng má giả làm người mập, tuổi còn nhỏ đã câu dẫn Nguyệt Triệt, không biết xấu hổ, còn muốn cái gì!”
Phượng Thiên Tuyết cơ hồ hộc máu, lạnh lùng ngước mắt nhìn nữ nhân đối diện, “đầu óc Lão yêu bà ngươi là không bình thường sao? Là đại vương tử đãi ta như thịt trong tim, yêu ta như châu báu trên tay, ngươi lại có thể nói bổn tiểu thư đi câu dẫn hắn? Hơn nữa, ngươi là một lão yêu bà, còn đánh chủ ý lên Nguyệt Triệt? Hết hy vọng đi, hắn chính là tình nguyện dù phải chết, cũng sẽ không thích thượng ngươi!”
Phượng Thiên Tuyết nói chọc trúng chỗ đau của Tằng Lạc Băng, nàng vừa cáu vừa giận, trước nay không nghĩ tới tâm sự của mình, vậy mà bị một nha đầu nhìn thấu!
Nha đầu thúi này, còn mắng nàng là lão yêu bà, quả thực tức chết nàng!
“tốt lắm! Tiện nhân, đêm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Tằng Lạc Băng cười lạnh, vươn bàn tay, trong mắt toàn là âm hiểm cùng lệ khí, rất khó tưởng tượng ngày thường phu nhân tông chủ ở trước mọi người vô cùng ôn hòa, giờ phút này bộ mặt dữ tợn, ngũ quan vặn vẹo, có thể so với ác ma tới từ địa ngục!
“Điện quang hỏa thạch!”
Tằng Lạc Băng quát lạnh một tiếng, linh khí bên trong lòng bàn tay nàng ngưng tụ thành một đạo điện quang.
“Đi, điện chết nàng!”
Tằng Lạc Băng cười cuồng dại, “Nha đầu ti tiện, bản tôn cũng khinh thường muốn thần thuật của ngươi, chỉ cần gϊếŧ chết ngươi, bản tôn chính là nữ nhân mạnh nhất thiên hạ!”
Thiếu chút nữa Phượng Thiên Tuyết buồn nôn, nữ nhân mạnh nhất thiên hạ sao? Nàng Tằng Lạc Băng cũng khâm phục?
Phượng Thiên Tuyết ném ra một đạo trấn định phù, “Định!”
Một tiếng quát chói tai, Phượng Thiên Tuyết cho u lam trấn định phù hoa lệ cùng thiểm điện kia đánh vào cùng nhau.
Ti ti ti ——
Một tiếng vang nhỏ, trấn định phù lam giai vậy mà cấp nuốt toàn bộ thiểm điện của Tằng Lạc Băng!
Tằng Lạc Băng thấy thế, vẻ mặt băng hàn ngưng trọng, vừa mới ra một chiêu, nàng dùng sáu thành lực, cho rằng nhất định có thể gϊếŧ chết Phượng Thiên Tuyết, không nghĩ tới lại có thể bị phù của nàng cấp nuốt!