Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 108: Nhận thua!

Trinh Như Ý hung hăng nhìn Phượng Thiên Tuyết, trong mắt ngàn tầng phức tạp, sóng mắt bắt đầu khởi động, nàng mỉm cười bên môi, “Phượng cô nương đích xác cường đại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta, một chiêu…… Vậy mà đánh ta bay!”

Thật hận! Quá mất mặt! Nàng đường đường là thiếu nữ thiên tài của Như Ý Tông, lại có thể bị Phượng Thiên Tuyết dùng một chiêu đánh bay!

Hôm nay đấu lôi đài, vĩnh viễn là vết nhơ trên người nàng!

Muốn lau vết nhơ này, như vậy Trinh Như Ý nàng phải gϊếŧ chết Phượng Thiên Tuyết ở chỗ này!

Phượng Thiên Tuyết thản nhiên nhìn nàng, nàng chú ý tới trong mắt Trinh Như Ý có vẻ âm hiểm, “Trinh cô nương, đa tạ. Thực lực kiểu này, nỗ lực luyện là có, nhưng mà càng cần là thiên phú, thân phận!”

Sắc mặt Trinh Như Ý khó coi đến cực điểm, Phượng Thiên Tuyết có ý gì? Là châm chọc thân phận của nàng thấp kém? Không có thiên phú sao?

Chê cười! Trinh Như Ý nàng có thiên phú nhất trong Như Ý Tông, thân phận cũng là đệ tử tối cao được không! Nàng là nữ nhi tông chủ, toàn thân tập hợp hào quang, tương lai Như Ý Tông, là do nàng tới chủ trì!

Tức khắc Trinh Như Ý càng chán ghét Phượng Thiên Tuyết kiêu ngạo, lạnh lùng giơ kiếm lên, nũng nịu quát: “Như Ý Kiếm ——nhị trọng trảm!”

Thân kiếm bỗng chốc trở nên càng lanh lảnh, càng sắc bén, giống như là một sợi mỏng, nhẹ nhàng xẹt qua, liền có thể đem bàn thạch thật lớn phá vỡ!

Phượng Thiên Tuyết nhướng mày, Trinh Như Ý có lần hai, chẳng lẽ ánh sáng đom đóm che trời của nàng liền không có đệ nhị trọng?

Bất quá Trinh Như Ý là Huyền Thuật Sư phái thực lực, vẫn là nữ nhi của tông chủ, nhất định thân tàng rất nhiều pháp bảo, Phượng Thiên Tuyết vẫn phải cẩn thận là hơn.

“Ánh sáng đom đóm che trời đệ nhị trọng —— cắn nuốt!”

Phượng Thiên Tuyết khẽ quát một tiếng, linh khí trong tay cấp tốc ngưng tụ làm một đoàn!

Đây là ánh sáng màu đỏ!

Loại ánh sáng này yêu dị, làm bọn người Huyền Vương và Tĩnh Đế vô cùngkhϊếp sợ.

Phượng Thiên Tuyết này, rất cường hãn!

Vốn tưởng rằng nàng chỉ là một Huyền Thuật Sư ẩn dấu một ít thực lực, chính là không nghĩ tới, trên người vậy mà cất giấu thần thuật như vậy!

Hiên Viên Nguyệt Triệt ở cách đó không xa nhìn nàng, cười khẽ không thôi, “Nha đầu này, thực lực tuy rằng chẳng ra gì, nhưng mà học thuật rất lợi hại!”

Một bên Tuyết Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, không nói gì, tuy rằng vẻ mặt của hắn rất bất mãn, nhưng mà nội tâm lại không thể không bội phục Phượng Thiên Tuyết!

Thật là nha đầu khó chơi, Trinh Như Ý đối mặt nha đầu quỷ như vậy, chỉ sợ sẽ trở thành tâm ma cả đời nàng!

Phượng Hàm Yên trừng lớn đôi mắt, không thể suy nghĩ trừng mắt phía trên lôi đài!

Chỉ thấy Trinh Như Ý nhảy lên cao, dùng hết toàn lực quát một tiếng, một kiếm liền chém đi xuống!

Kiếm nhỏ mà sắc bén không thể đỡ, bổ về phía ánh sáng đom đóm còn đang ngưng tụ của Phượng Thiên Tuyết.

Ánh sáng đom đóm của Phượng Thiên Tuyết càng lúc càng lớn, chính là lúc này cùng lần đầu tiên không giống nhau, ánh sáng đom đóm kia trong nháy mắt hóa thành một đóa hồng liên, hồng liên ầm ầm bay lên, tới chặt bỏ kiếm kia —— cắn nuốt!

Kiếm của Trinh Như Ý, phát ra ánh sáng xanh thẳm.

Ánh sáng đom đóm của Phượng Thiên Tuyết, là ánh sáng hồng.

Nháy mắt, hồng lam luân phiên, nhưng thấy ánh sáng xanh dần dần yếu, ong một tiếng, kiếm của Trinh Như Ý, vậy mà bị bắn ngược bay lên.

Trinh Như Ý lại kêu thảm thiết một tiếng, ngã trên mặt đất.

Lúc này đây, nàng rơi quá nặng! Bị thương càng nặng.

Đại trưởng lão và nhị trưởng lão trên đài sẽ lo lắng.

“Làm sao bây giờ? Ý nhi, ngươi nhất định phải dùng đến nổ mạnh phù của chúng ta cấp!”

Đại trưởng lão âm thầm nói.

Nhị trưởng lão cũng gấp đến độ xoa tay.

Trinh Như Ý nha đầu này, các nàng đều đã hiểu biết.

Nàng quật cường, chưa bao giờ chịu thua.

Cho nên nếu lúc này đây nàng lại bị đánh bay, nhất định sẽ cùng đối phương liều mạng tử chiến.

Các nàng lo lắng cũng không sai, ít nhất Trinh Như Ý cho là như vậy.

Nàng lại bị đánh bay một lần nữa, dưới đài vang lên rất nhiều tiếng người thổn thức, châm biếm.

Rốt cuộc phía trước Trinh Như Ý, mặt ngoài tuy rằng hào phóng ôn nhu, nhưng mà người thông minh đều có thể cảm giác được cổ ngạo khí trong xương cốt nàng.

Coi người như đất, bản thân lại kiêu ngạo.