Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 87-2: Manh manh tiểu thú 2

Sơn động đặc biệt ẩm ướt, mùi mốc bùn đất trào ra từng luồng.

Phượng Thiên Tuyết nương theo ánh sáng của dạ minh châu, rốt cuộc thấy được trong sơn động có mấy khối đá, trên khối đá lớn nhất, có một Thôi miên thú lớn cỡ bàn tay an tĩnh nằm ở nơi đó, hơi thở ngày càng mỏng manh.

Toàn thân Thôi miên thú trắng như tuyết, đôi mắt nó nhắm chặt, chỉ là dưới thân thú, dường như có vài miệng vết thương, đang ào ạt đổ máu.

Phượng Thiên Tuyết đau lòng một hồi, đi tới phía trước đang muốn đưa tay chạm, Thôi miên thú kia đột nhiên mở to mắt, nhìn nàng cảnh giác xen lẫn oán hận.

Phượng Thiên Tuyết giật mình, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ta không có ác ý, ngươi phối hợp với ta, nếu không ngươi thật sự chết ở chỗ này!”.

Thôi miên thú nức nở một tiếng, tràn ngập bi ai cùng không cam lòng.

“Ta sẽ cứu ngươi, ta có linh dược.”. Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói, từ trong lòng lấy ra một lọ dược đan.

Đó là lục đạo Sinh huyết đan, phàm là linh thú hấp hối, hoặc là loài người, sau khi dùng, thương thế đều sẽ nhanh chóng khôi phục, khôi phục huyết khí.

Phượng Thiên Tuyết tranh thủ thời gian luyện một ít đan dược, nhưng mà hiện tại còn rất ít, chỉ còn lại có một hai viên.

Lúc trước nàng điên cuồng luyện đan thăng cấp, chính là nghĩ có khả năng giúp Hiên Viên Nguyệt Triệt giải độc, hiện giờ nàng chỉ cần điên cuồng tu luyện Phù Thuật, là có thể có suối Cửu chuyển âm dương, như vậy độc của Hiên Viên Nguyệt Triệt, liền giải quyết dễ dàng!

Thôi miên thú dừng một chút, thấy được trong tay Phượng Thiên Tuyết có viên dược đan tuyết trắng, không khỏi trừng to mắt, hơi thở này rất quen thuộc, giống như hương vị mẫu thân nha!

Mùi thuốc rõ ràng, làm thôi miên thú buông xuống cảnh giác, nó mở cái miệng nhỏ ra, Phượng Thiên Tuyết liền đem lục đạo Sinh huyết đan bỏ vào trong miệng nó.

Thôi miên thú nức nở một chút, nuốt dược đan xuống, thân thể nho nhỏ run rẩy một chút, cảm giác được dược lực cường đại nhanh chóng chảy khắp toàn thân!

Thôi miên thú hưng phấn nức nở vài cái, bỗng nhiên nó xoay người, nhìn đến vết thương trên đùi mình đã khá hơn.

“Hu hu thật tốt quá thật tốt quá… Hu hu…”.

Thôi miên thú hưng phấn kêu lên, máu ngừng chảy, miệng vết thương khép lại, linh lực cũng đã trở lại.

Thuốc thật thần kỳ, chỉ ăn trong vài giây ngắn ngủn, lại có thể từ trạng thái hấp hối chuyển biến tốt!

Thôi miên thú có chút không thể tin được, nó thật cẩn thận bò lên, lại lăn một chút, thật sự! Toàn bộ miệng vết thương đều không đau, đều tốt!

Phượng Thiên Tuyết mỉm cười nhìn con vật nhỏ đáng yêu hưng phấn lăn lộn, nhảy nhót, tâm tình cũng tốt lên.

Phiền muộn khi Hiên Viên Nguyệt Triệt rời đi, không còn lại bao nhiêu.

Vật nhỏ rốt cuộc xác định chính mình tốt lên, vội vàng ngẩng đầu, mắt to đen bóng nhìn Phượng Thiên Tuyết.

“Chủ nhân chủ nhân, có nữa không? Ta muốn ăn, ta muốn ăn!”.

Thôi miên thú nhỏ trắng như tuyết lại lăn lộn trên mặt đất bộ dáng lưu manh cầu an ủi cầu ăn uống.

Phượng Thiên Tuyết xì một tiếng bật cười, cảm giác thân thiết đột nhiên sinh ra.

Lúc này đây, nàng không cần thu phục, cho đối phương một viên dược đan, nó liền gọi nàng là chủ nhân!

Nhưng mà loại vui sướиɠ này khiến mặt nàng tươi cười.

“Lục đạo Sinh huyết đan cũng không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ làm linh khí ngươi nổ tan xác, thân thể sẽ không còn.”.

“A… Như vậy…”. Thôi miên thú cúi đầu, tội nghiệp nhìn Phượng Thiên Tuyết, “Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, ta có thể lập khế ước thú cùng ngươi không?”.

Phượng Thiên Tuyết chờ vật nhỏ này nói một câu, nàng ôn nhu gật đầu, ôn nhu trong mắt làm Thôi miên thú tức khắc có cảm giác muốn khóc.

Loại ánh mắt ôn nhu này giống như mẹ nó nha! Hu hu!

“Có thể, nhưng ở trước những người khác, ngươi không thể để lộ ngươi có thể nói chuyện, cũng không tiết lộ thân phận của ngươi, hiểu rõ chưa?”.

“Hiểu rõ hiểu rõ, có vài người rất xấu, vết thương trên người ta chính là những loài người đáng giận đó tạo ra!”.