Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt hành lễ, “Thiên Tuyết tham kiến nhị vương tử, nhưng Thiên Tuyết đang có chuyện quan trọng, xin lỗi không thể bồi nhị vương tử uống ly trà!”.
Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói, nam tử khoan dung đại lượng, đều sẽ không so đo với nàng, đáng tiếc Hiên Viên Đông Thành từ nhỏ được Hoàng Hậu nâng niu trong bàn tay như châu bảo.
Rốt cuộc nhị vương tử là hoàng tử duy nhất của Trương hoàng hậu, Hiên Viên Nguyệt Triệt là vương tử do nữ tử khác sinh ra, tất nhiên thân phận không bì kịp.
Vì vậy, Hiên Viên Đông Thành cực kỳ ngạo mạn keo kiệt, thấy Phượng Thiên Tuyết chỉ là một nữ nhân phế vật xấu xí lại dám không tới bồi, sắc mặt hắn vẫn trầm xuống.
“Nhị vương tử, thật là xin lỗi, phần lớn thời gian tỷ tỷ đều sinh hoạt ở bên ngoài, vừa mới hồi phủ mấy ngày, có chút… sợ người lạ, xinnhị vương tử thứ lỗi!”.
Phượng Hàm Yên vội vàng nhẹ giọng nói, giọng nói ôn nhu như gió xuân phảng phất thấm vào trái tim Hiên Viên Đông Thành, làm hắn sung sướиɠ một phen.
“Hừ, bổn vương tử nào phải người lòng dạ hẹp hòi? Đích tiểu thư Phượng gia từ nhỏ lớn lên ở bên ngoài, khó tránh khỏi không biết lễ nghĩa!”.
“Tỷ tỷ, còn không mau tạ lỗi với nhị vương tử?”. Trong mắt Phượng Hàm Yên xẹt qua một tia kinh hoảng, nhẹ giọng nói.
Chê cười!
Nàng làm sai cái gì, lại phải xin lỗi vương tử phế vật kia?
Hiên Viên Đông Thành này, thật sự so với một ngón tay của Hiên Viên Nguyệt Triệt cũng không bì kịp!
Khóe môi Phượng Thiên Tuyết cong lên, giọng nói càng lạnh lùng, “Nhị muội nói đùa, vương tử lòng dạ rộng lượng, sao lại giận ta? Hơn nữa, Phượng Thiên Tuyết ta làm sai cái gì mà phảitạ lỗi với vương tử?”.
Bên môi nhị vương tử xẹt qua một nụ cười lạnh, chính là hai nam tử phía sau hắn, nháy mắt di chuyển tới phía trước Phượng Thiên Tuyết.
“Dân nữ to gan, dám bất kính với vương tử? Còn không mau tạ lỗi?”.
Một người nam nhân trong đó quát.
Thật là kỳ lạ!
Thật là chủ tử dạng nào, sẽ có nô tài dạng đó!
Mắt Phượng Thiên Tuyết liếc xéo Phượng Hàm Yên thấp hèn một cái, nếu nàng đi như vậy, chẳng phải làm cho Phượng Hàm Yên được như ý sao?
Nghĩ đến đây, Phượng Thiên Tuyết xoay người đi nhanh tới trong đình.
“Tỷ tỷ, không nên dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với vương tử!”. Phượng Hàm Yên vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở, một bộ dáng nhu nhược lại dịu ngoan, thật làm người ta buồn nôn.
Mặt ngoài là Phượng Hàm Yên giúp nàng, nhưng lại nhắc nhở Hiên Viên Đông Thành khẩu khí Phượng Thiên Tuyết quá mức cuồng vọng vô lễ!
Sắc mặt Hiên Viên Đông Thành khó coi đến cực điểm!
Rốt cuộc hắn luôn được tôn kính, chưa từng có người dám coi khinh hắn như vậy!
“Muội muội, ngươi cũng không nên nói bậy, ngữ khí Thiên Tuyết thực tốt, nhị vương tử, chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy khẩu khí Thiên Tuyết quá mức kiêu ngạo vô lễ? Nếu đúng vậy, xin hỏi câu nào mạo phạm điện hạ?”.
Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt nói, đứng ở phía trước Hiên Viên Đông Thành.
Hiên Viên Đông Thành lạnh lùng nhìn chăm chú Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết và Phượng Hàm Yên đều mang khăn che mặt màu đen, nhưng ở trong mắt Hiên Viên Đông Thành, Phượng Hàm Yên là một mỹ nhân thần bí, mà Phượng Thiên Tuyết lại là một bao cỏ phế vật, làm người chán ghét.
Chỉ là đúng như Phượng Thiên Tuyết đã nói, chính xác không thể chỉ ra lỗi.
“Không có, nếu đại tiểu thư có thời gian, ngồi đi!”. Hiên Viên Đông Thành cười lạnh nói.
Hắn tự nhiên không thể tùy tiện tìm lỗi của Phượng Thiên Tuyết.
Đường đường một vương tử, nếu thật sự so đo cùng Phượng Thiên Tuyết như vậy, truyền ra chỉ có thể trở thành trò cười.
“Tỷ tỷ, mau ngồi xuống bồi điện hạ uống một chén đi!”.
Phượng Hàm Yên thấp giọng nói.
“Ở trong mắt muội muội, nếu Thiên Tuyết không ngồi xuống, có phải đắc tội điện hạ hay không?”. Phượng Thiên Tuyết nhướn mày, Hiên Viên Đông Thành này, thật là kiêu ngạo!
Không giáo huấn hắn một chút, thật đúng là khó chịu!