Tiễn bác sĩ Cung đi, lại đợi hơn một giờ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại.
Trong suốt quá trình đó, Liễu Ánh Tuyết vẫn không đi, ngồi yên ở tiểu viện uống trà, thuận tiện cầm pad xem tin tức.
Mà khi mẹ mở to mắt, cả người liền trầm mặc rất nhiều.
Nhìn bà, tâm của Hứa Tiễu Tiễu đều ở bên nhau.
Nguyên nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ……
Hứa Tiễu Tiễu từ trong viện nhìn thoáng qua, đỡ cánh tay của mẹ, đỡ bà đi ra.
Bà nhìn đến Liễu Ánh Tuyết, không có phản ứng, thần sắc vẫn ngốc ngốc như cũ.
Chẳng lẽ nói……Nguyên nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ không phải là Liễu Ánh Tuyết?
Hứa Tiễu Tiễu rũ mắt, đang ở tự hỏi trong lòng, nghe được âm thanh bên ngoài “Tiên sinh đã trở lại.”
Liễu Ánh Tuyết lập tức buông chén trà trong tay, đứng lên “Ta đi đưa cho ông ta kết quả xem bệnh hôm nay.”
Sau đó liền đi ra ngoài.
Hứa Tiễu Tiễu nhìn bóng dáng bà ta, đang trầm tư, đột nhiên nghe được tiếng hét chói tay của Hứa Nhược Hoa: “A, a a a!”
Hứa Tiễu Tiễu sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy mẹ không biết khi nào, cầm lấy cái pad của Liễu Ánh Tuyết đặt ở trên bàn trà, bà nhìn chằm chằm vào đó, đôi mắt trừng đến tròn xoe, sợ tới mức toàn thân phát run.
Hứa Tiễu Tiễu hoảng sợ, vội vàng tiến lên, một tay đoạt lấy pad, quay đầu lại, liền thấy Hứa Nhược Hoa ôm gối, nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Nhưng lại lảo đảo một hồi, cô bị vướng bậc thang dưới chân, người liền té lăn trên đất.
“Phanh!”
“Mẹ!” Hứa Tiễu Tiễu kinh hô một tiếng, vội vàng tiến lên, muốn nâng bà dậy tới, nhưng chính bà lại dung tay chân bò tới, vọt vào một góc trong phòng, cả người phát run.
Miệng run rẩy, muốn nói chuyện, đều không nên lời.
Kia phó bộ dáng, bệnh tình thình lình càng thêm nghiêm trọng.
Hứa Tiễu Tiễu không dám tới gần, ngọt ngào càng là bị cô sợ tới mức đều phải khóc lên.
Người giúp việc nghe được động tĩnh, chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này không nói hai lời chạy ra bên ngoài, hô to: “Lão phu nhân, Hứa Nhược Hoa tiểu thư lại phát bệnh!”
-
Bác sĩ Cung quay lại, muốn lại tiến hành trị liệu, nhưng Hứa Nhược Hoa đem chính mình hoàn toàn giam cầm lại, căn bản không cho bất cứ ai tới gần.
Không có cách nào, cuối cùng đành phải chờ đến khi bà ngủ say.
Lúc tiễn bác sĩ Cung đã là chuyện của hai giờ sau.
Mặc dù Hứa Nhược Hoa đang trong lúc ngủ mơ, cũng cau mày, rõ ràng rất thống khổ.
Nhìn bà, Hứa Tiễu Tiễu cầm pad trên tay, gân xanh ứa ra.
Cô cúi đầu, lại lần nữa nhìn về trên màn hình pad.
Trên màn hình là đang phát một video, lúc Hứa Nhược Hoa phát bệnh, đã bị Hứa Tiễu Tiễu ấn nút tạm dừng.
Đó là video về Hứa Thịnh đang phỏng vấn.
Giờ phút này, màn hình dừng ở hình ảnh Hứa Thịnh đối mặt màn ảnh cười.
Hứa Tiễu Tiễu cắn môi.
Cô suy nghĩ thật lâu, vẫn luôn suy đoán nguyên nhân gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ mẹ cô rốt cuộc là gì.
Cô nghĩ là Liễu Ánh Tuyết, thậm chí có thể thứ gì đó trong cái nhà này, nhưng nghĩ thế nào lại không nghĩ ra, lại là Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh không phải có mối quan hệ đặc biệt tốt với mẹ sau?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Cô nhíu mày, hít sâu một hơi.
Hứa Nhược Hoa ngủ thật sự yên tĩnh, bác sĩ Cung nói không chừng muốn ngủ tới ngày mai, sau khi tỉnh lại, cảm xúc sẽ ổn định.
Cho nên Hứa Tiễu Tiễu ngồi ở mép giường trong chốc lát, liền đi ra.
Mới ra tới cửa viện, liền nhìn thấy Hứa Thịnh đang đứng ở chỗ đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tiểu viện.
Thấy Hứa Tiễu Tiễu, nháy mắt ánh mắt của ông trở nên lạnh băng cùng chán ghét, xoay người rời đi.
Hứa Tiễu Tiễu tiến về trước một bước, đột nhiên mở miệng: “Cậu.”
Hứa Thịnh dừng chân, quay đầu lại.