Nguyễn Manh Manh không chút lưu tình đáp lại, không chỉ Cố Huyễn bất ngờ, càng làm cho anh ta cảm thấy mất hết mặt mũi.
Anh ta trầm mặt xuống, chỉ trích: "Nguyễn Manh Manh, trước đây em tốt xấu cũng không nhanh mồm nhanh miệng như bây giờ. Chí ít anh giảng đạo lý với em, em còn nguyện ý nghe."
Ngũ quan anh tuấn của Cố Huyễn lóe qua một tia buồn rầu.
Nếu không phải là ông Nguyễn bên kia vẫn cần dựa vào Nguyễn Manh Manh, anh căn bản chẳng muốn đi dỗ nữ sinh nhỏ tùy hứng lại điêu ngoa này.
"Phụt, giảng đạo lý?" Nguyễn Manh Manh bật cười, một chút mặt mũi cũng không cho đối phương.
"Vừa thấy mặt đã tuôn một tràng, vậy cũng gọi là giảng đạo lý? Còn có, tôi và anh rất thân quen sao? Tôi dựa vào cái gì phải nghe lời anh?"
"Nguyễn Manh Manh, đã nói nửa ngày, em vẫn là chết cũng không hối cải." Cố Huyễn mở miệng, lộ ra biểu cảm vô cùng đau đớn.
Nguyễn Kiều Kiều dựa ở trong lòng anh rốt cục rơi nước mắt, "Chị gái, trước đây chị không phải như vậy... Em biết, đều do em, đều là em không tốt. Nếu không phải là bởi vì em và anh trai Cố Huyễn ở cùng nhau, chị cũng sẽ không ngay cả lời anh Cố Huyễn nói cũng không nghe. Nhìn thấy chị biến thành như vậy, em thật sự rất khó chịu..."
"Thật khó chịu sao? Tốt lắm, cô và Cố Huyễn chia tay đi, các người chia tay tôi liền trở về như trước kia" Nguyễn Manh Manh xem thường nói.
Lần nào Nguyễn Kiều Kiều cũng là như vậy, giả vờ làm ra một bộ dáng vẻ thương tâm gần chết, trên thực tế trong lòng không biết vui vẻ thành thế nào.
Nguyễn Kiều Kiều đang khóc đến nước mắt như mưa, nghe được Nguyễn Manh Manh nói, suýt chút nữa ngay cả nước mắt cũng quên tiếp tục chảy ra.
Bảo cô và Cố Huyễn chia tay?
Không đúng rồi, nội dung vở kịch không nên như vậy.
Nguyễn Manh Manh chết tiệt kia, cô ta yêu Cố Huyễn như vậy, chán ghét mình như vậy.
Chỉ cần nghe được Cố Huyễn và mình ở cùng nhau, nhất định sẽ không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà cãi lộn.
Cô ta sao lại thế...
"Chị gái, em..." Nguyễn Kiều Kiều lắp bắp.
"Như thế nào, đến cùng có nguyện ý hay không? Nếu các người lo lắng cho tôi, muốn khuyên tôi trở về, vậy thì chia tay nhanh lên một chút nha... Chỉ cần các người chia tay, tôi liền trở về."
"Nguyễn Manh Manh, cô đừng có khinh người quá đáng! Kiều Kiều tâm địa tốt mới luôn nhường cô, nếu như cô lại được voi đòi tiên, cẩn thận tôi làm cho cô không ở lại Trí Học được!"
Một bóng người, đột nhiên nhảy ra.
Anh không cách nào khoan dung nữ thần của mình bị Nguyễn Manh Manh bắt nạt.
"Lại là cậu?" Nguyễn Manh Manh híp mắt nhìn về phía Diệp Phong đột nhiên nhảy ra, trong ánh mắt lộ ra ý trào phúng.
"Tôi nhớ tới sáng sớm hôm nay, cậu cũng mới nói lời giống như vậy, mà hiện tại tôi vẫn lành lặn ở Trí Học, đồng thời ngày mai vẫn sẽ đến lớp đúng giờ."
"Nguyễn Manh Manh, cô khoan hãy đắc ý, sáng sớm hôm nay chỉ là bất ngờ!" Diệp Phong có chút thiếu tự tin.
"Hay lắm, vậy để cho tôi xem thử, ngày mai sẽ có niềm vui bất ngờ xảy ra hay không." Đối với loại người này, Nguyễn Manh Manh cũng mặc kệ anh ta.
"Manh Manh ——" đúng lúc này, Cố Huyễn vẫn im lặng, đột nhiên mở miệng.
Tiếng nói của anh trầm lạnh nghiêm túc, một đôi con ngươi đen thâm thúy nhìn chằm chằm Nguyễn Manh Manh.
Nguyễn Manh Manh nhíu mày, nhìn về phía anh.
"Manh Manh... Anh không nghĩ tới hôn ước của chúng ta bị xoá bỏ, sẽ làm cho em bị tổn thương lớn như vậy. Trước đây dù cho em tùy hứng, nhưng ít ra không giống như bây giờ tốt xấu không phân... Nói thật sự, nhìn thấy em bởi vì đố kị mà biến thành như vậy, anh rất đau lòng."
Cố Huyễn cau mày, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên mặt Nguyễn Manh Manh, nhìn qua lại như một người anh trai nhìn thấy em gái sa đọa, mà sâu sắc tự trách.
Anh tự mình cảm giác hài lòng, đến bây giờ vẫn cho rằng, Nguyễn Manh Manh phản loạn, ngỗ nghịch, tất cả chỉ đều là vì muốn thu hút được sự chú ý của anh một lần nữa.
Nguyễn Manh Manh cau mày, đột nhiên cảm thấy trước đây mắt mình cũng thật là bị mù.
Vì sao lúc trước cô không phát hiện, Cố Huyễn là một người tự yêu mình như thế?
ụa...
Suýt chút nữa ói hết cơm đã ăn đêm qua.
"Cố học trưởng, đau lòng nên đến khám khoa tim mạch, mà không phải ở đây chặn đường tôi. Điều kiện tôi đã nói rồi, không làm được chính là anh và Nguyễn Kiều Kiều. Vì vậy... Mời các người tránh ra, tôi phải về nhà."
"Nguyễn Manh Manh, vì sao em vẫn cố chấp như thế!" Cố Huyễn lớn tiếng trách cứ, hận không thể trực tiếp tóm Nguyễn Manh Manh lại.
"Rời khỏi nhà họ Nguyễn, em cho rằng em có thể đi đâu? Không phải nhị tiểu thư nhà họ Nguyễn, em cho rằng thành phố S to lớn còn có chỗ cho em dung thân?!"
"Tin tin tin —— "
Cố Huyễn vừa dứt lời, phía ngoài đoàn người đột nhiên truyền đến ba tiếng kèn vang dội.
Cổng Trí Học, nãy giờ xe cộ vẫn không ngớt.
Đặc biệt là giờ tan học, dù cho là xe quý báu của các nhà, cũng đều toàn bộ theo quy củ, đứng cách hơn 300 mét.
Nhưng bây giờ, nhưng có một chiếc Maybach bản limited, chẳng biết lúc nào đã ngừng ngay trước cổng trường học.