"Mày... Nguyễn Manh Manh, người phụ nữ chết tiệt này, ai cho phép mày khóa cửa phòng lại hả..."
Tần Phương mới vừa hò hét đám người làm kia xong, xoay người lại vừa lúc thấy Nguyễn Manh Manh đang khóa cửa phòng lại.
Nguyễn Manh Manh không để ý tới cô ta, khóa chặt cửa lại xong, liền cất chìa khóa vào trong túi, coi Tần Phương như không khí đi về phòng của mình.
Nhìn biểu hiện này của Nguyễn Manh Manh, Tần Phương tức giận đến cả người đều run rẩy.
Nguyễn Thi Thi và Nguyễn Manh Manh trong mắt cô ta chỉ là đồ bỏ đi, mãi mãi cũng không thể thay đổi.
Từ một năm trước đã là như vậy rồi.
Nghĩ tới lúc đó, cô ta thật vất vả mới có thể chính thức gả vào nhà họ Nguyễn, cho rằng từ nay về sao có thể ở đây tự do làm mưa làm gió.
Ai biết, vợ trước của Nguyễn Triệu để lại hai cô con gái, dĩ nhiên không hề nể mặt cô ta chút nào.
Hết lần này tới lần khác cô ta giở trò, nhưng Nguyễn Triệu mặc dù chăng hoa, nhưng lại rất thương con gái, cô ta căn bản không có cách nào xử lý hai người.
Khi đó, Nguyễn Thi Thi vẫn còn là cô bé mười mấy tuổi, Nguyễn Manh Manh nhỏ hơn, còn chưa đủ mười tuổi.
Kết quả, một người chỉ số IQ cao tới biếи ŧɦái.
Mười mấy tuổi đã cầm trên tay bằng tốt nghiệp của MBA, chỉ mấy năm đã ngồi lên vị trí tổng giám đốc điều hành của Nguyễn Thị.
Một người khác, mặc dù không thông minh như chị của cô, nhưng trời sinh khỏe mạnh, cho dù ngoài miệng nói không lại cô ta, nhưng chỉ cần cô khẽ búng tay một cái là Tần Phương cô ta sẽ ăn đủ ngay.
Hai chị em nhà này, trong mười một năm ở đây, vẫn luôn là cái gai trong lòng của cô ta.
Đến tận năm nay, vốn cho là cô ta khó có thể mang thai, cuối cùng lại ngoài ý muốn có thai.
Mà cái gai lớn nhất là Nguyễn Thi Thi vậy mà lại bị tai nạn chết.
Tần Phương lúc này mới có cơ hội lật người ở trong nhà họ Nguyễn.
"Nguyễn Manh Manh, mày đứng lại đó cho tao, không được đi!"
Tần Phương vẫn muốn xử lý Nguyễn Manh Manh, ỷ vào cái bụng lớn của mình, liền to gan chạy tới túm cô lại.
"Bỏ ra!" Nguyễn Manh Manh căn bản không muốn để ý tới người phụ nữ này: "Tôi muốn về phòng, cô không buông tay, đừng trách tôi không khách khí!"
"Được, cô muốn đánh tôi? Tới đi, đánh vào đây này, đánh vào bụng tôi này!" Tần Phương ưỡn cái bụng tám tháng của mình ra, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Nguyễn Manh Manh.
"Thần kinh..." Nguyễn Manh Manh mặc kệ cô ta, bước vòng qua đi về phòng.
"Kiều Kiều, chặn cô ta lại cho mẹ, Nguyễn Manh Manh cô nếu hôm nay không đánh tôi, vậy đừng mong trở về phòng!" Tần Phương từ lúc mang thai đã được người nhà họ Nguyễn vô cùng chăm sóc, lúc này sớm đã quên mất nếu Nguyễn Manh Manh thực sự muốn đánh, cô ta sẽ thê thảm thế nào.
Cô ta cho Nguyễn Kiều Kiều chặn phía sao, chính mình đứng ở phía trước.
Hai mẹ con đứng trên hành lang, ngang ngược chặn đường quay lại phòng của Nguyễn Manh Manh.
Mẹ kiếp hai con hàng này!
Nguyễn Manh Manh thực sự muốn đánh cho hai mẹ con nhà này một trận.
Nhưng cô biết, như vậy không thể được, nếu làm vậy liền trúng kế của hai người họ rồi.
Nguyễn Manh Manh trong lòng thầm mặc niệm: "Thế giới này rất tươi đẹp, không nên tạo nghiệt, không tốt, không tốt..."
Sau đó, hít sâu một hơi, quay đầu lại muốn đi tới cầu thang.
Tạm thời cô không ở nổi trong cái nhà này nữa, tốt nhất là tới chỗ Mộ Cảnh Hành đi.
"Nguyễn Manh Manh, mày sợ cái gì! Không phải mày luôn không sợ ai sao, sao không ra tay đi?" Âm thanh Tần Phương đắc ý cười cười truyền đến từ phía sau.
Nguyễn Manh Manh nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng cười lạnh sau lưng vẫn không ngừng truyền tới, Tần Phương không ngừng đi theo, vừa đi vừa châm chọc cô.
Hừ...
Hít sâu một hơi, Nguyễn Manh Manh nắm chặt bàn tay lại đi xuống lầu.
Mới vừa đi được mấy bước, phía sau bỗng nhiên bị đẩy một cái.
Tần Phương bị Nguyễn Manh Manh xem như không khí thì liền tức giận, nhìn trên lầu chỉ có ba người, liền quyết định liều mạng, ra tay với cô.
Ai biết...
"Cô làm gì?" Nguyễn Manh Manh căn bản không di chuyển, nghiêng người sang một bên, nhíu mày nhìn cô ta.
"Mày, mày làm sao..."
Tần Phương hoảng sợ, không nghĩ tới mình dùng toàn bộ sức lực, vậy mà cũng không đẩy nổi cô.
Khoảng cách gần nhai, bị ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Manh Manh nhìn, Tần Phương không tự chủ lui sang một bên.
Ai biết, vừa mới bước chân liền đạp hụt.
"A...." Sắc mặt Tần Phương khẽ đổi, còn không kịp kêu cứu, cả người đã ngã xuống lầu.
"Tiểu Tâm..." Nguyễn Manh Manh vô thức đưa tay ra.
Tần Phương sợ hãi, theo bản năng muốn nắm lấy tay của Nguyễn Manh Manh.
Thế nhưng cơ thể cô ta cồng kềnh, Nguyễn Manh Manh thì sốt ruột cứu người nên trọng tâm không vững nữa.
"Rầm rầm rầm..."
Vài tiếng động lớn vang lên, sau đó cả biệt thự liền yên lặng.
Mãi hai giây sau, Nguyễn Kiều Kiều đứng phía trên mới phản ứng lại được.
"A, gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương, chị đẩy mẹ ngã xuống lầu!"