Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 96: Giây phút bình yên

Thời điểm hình ảnh cuối cùng trong mảnh ký ức của con “quái vật người bọ” nhòe dần, rồi tan biến hoàn toàn, đây cũng là lúc ý thức của Tân trở về với thực tại. Cảm nhận được thân thể quen thuộc của mình, hắn ngẩn ngơ một lát, rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã không còn sự sống của con quái vật. Nhớ lại ước nguyện cuối cùng của nó, bất giác nước mắt hắn tràn ra lúc nào không hay. Ở trước ngực hắn, bé Thương vẫn chìm sâu trong hôn mê. Được con bọ cứu giúp, sắc mặt của cô bé giờ đã tốt hơn rất nhiều. Cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc cô bé sẽ khỏe lại. Nhưng liệu cô bé có biết rằng, mạng sống của mình là do một con quái vật dùng tất cả sinh mạng để đánh đổi chăng?

Đang ẵm bé Thương thẫn thờ cạnh xác con quái vật, bỗng tiếng nói của Huyền Linh vang lên bên tai làm hắn giật mình:

- Không sao chứ anh Tân?

Đưa tay lên lau sạch nước mắt, hắn nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, tiêu cực ra khỏi đầu. Quay lại, hắn khẽ lắc đầu với Huyền Linh, rồi đáp lời:

- Không có chuyện gì đâu em... Ổn cả rồi... – Tình cờ liếc mắt, thấy bên cạnh hai mẹ con Huyền Linh, ba cô bé đáng thương run rẩy lên vì lạnh, hắn nói tiếp:

- Chúng ta đi vào trong thôi...

Nói hết câu, Tân bế bé Thương cất bước đi tới dãy nhà trung tâm. Không biết có phải do việc bị lão đại tá cưỡng ép đưa vào ảo giác và phiêu lưu trong những mảnh ký ức của con “quái vật người bọ” rất tiêu hao tinh thần hay không, mà bây giờ, mắt hắn thỉnh thoảng lại hoa lên, còn cơ thể thì mệt mỏi rã rời. Đặc biệt, cái bụng của hắn lúc này đói đến cồn cào ruột gan, cực kì khó chịu.

Đi sát bên cạnh hắn, Huyền Linh vốn đang định nói cái gì đó, nhưng bất ngờ nhìn thấy con bọ đáng sợ trước ngực bé Thương lộ ra ngoài, cô kinh hãi thốt lên:

- Trời... Con gì tởm lợm thế này? – Mặt tái mét, Huyền Linh vừa nói vừa cách ra xa một chút.

Bên cạnh cô, An Nhiên và mấy cô bé nghe thấy vậy liền lập tức nghển cổ lên nhìn. Chứng kiến con bọ trắng ởn, đầy xúc tu quấn trước ngực bé Thương, cả bọn giật mình sợ hãi lùi lại đằng sau.

Thấy mọi người tỏ ra kinh tởm, hắn vội vàng lên tiếng giải thích:

- Đừng sợ... Con bọ này chỉ đang cứu cô bé thôi. Nó không đáng sợ như vậy... Chúng ta nhanh một chút vào trong nào, bên ngoài ngày càng lạnh hơn rồi...

Nghe hắn nói vậy, Huyền Linh lập tức tin tưởng vô điều kiện. Mặc dù, cô vẫn cảm thấy con bọ ghê ghê, nhưng cố gắng không chú ý đến nó nữa mà hỏi tiếp:

- Ở đây được không anh... Còn đám người đáng sợ trong này thì giải quyết thế nào?

Nói xong, cô nắm chặt khẩu súng, đảo mắt khắp nơi đề phòng.

- Em cứ thả lỏng đi... Bọn tội phạm trong này chết sạch rồi. Công lớn là nhờ con quái vật nằm ngoài kia... – Vừa đáp lời Huyền Linh xong, đầu hắn bỗng nhói lên từng đợt đau đớn. Cố gắng chịu đựng, hắn hít sâu một hơi, nén xuống bụng rồi thở nhẹ ra. Thực hiện phương pháp hít thở của bộ khí sủng thiên, vài giây sau, chờ cảm giác khó chịu đỡ hơn một chút, hắn đẩy nhanh tốc độ bước đi.

Trong khi đó, Huyền Linh ngoái đầu lại nhìn xác của con “quái vật người bọ”. Qua ánh đèn lờ mờ hắt ra từ hành lang tầng một, hình ảnh đống thịt nát đập vào mắt khiến cô tởm lợm. Cố nén cảm giác muốn nôn, cô quay đầu, không dám nhìn thêm một giây nào nữa. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cô lên tiếng hỏi:

- Con quái vật kia chết rồi à?

- Đúng vậy... – Gật đầu đáp lời Huyền Linh xong, biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện dông dài, hắn vội tiếp lời:

- Để lát nữa anh giải thích cho... Giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm...

Tiến tới hành lang tầng một dãy nhà trung tâm, Tân hô lên, gọi con Lu quay lại. Nhìn cái xác lão già biếи ŧɦái bị con Lu cắn xé gần như không còn hình dạng ban đầu, hắn cảm thấy thật đáng đời. Lão già này đúng là tận cùng của cái ác, chịu kết cục như thế này có thể nói là quả báo. Nếu lão không vì du͙© vọиɠ đê hèn của mình, lùng bắt các bé gái khắp nơi, lừa dối những người khác thì có lẽ giờ lão vẫn là ông trùm đầy quyền lực ở nơi đây.

Mặc kệ mấy cái xác của bọn tội phạm nằm la liệt dưới nền nhà, hắn kêu con Lu đánh hơi tìm phòng ăn. Lúc trước, hắn nghe bọn chúng thì thầm với nhau chuẩn bị ăn bữa tối, nhưng gặp chuyện xảy ra nên vẫn chưa ăn được. Bây giờ, cả lũ chết sạch rồi, thức ăn chắc chắn sẽ vẫn còn đấy, hắn phải nhanh chóng mang mọi người đi lấp đầy bụng mới được. Nhất là khi, hắn cảm thấy, càng ngày, càng đói dữ dội như bây giờ.

Khoảng năm phút sau, nhờ cái mũi thính của con Lu, cả bọn tìm tới phòng ăn. Nhìn cái nồi lớn trên bàn đầy ắp thức ăn, hắn không thể chờ đợi được, vội vàng múc cho mỗi người một tô đầy, rồi cả bọn cúi đầu gấp gáp ăn. Món ăn có Nguyên liệu chính là thịt lợn, được nấu hỗn hợp với rau củ khoai tây, không có gì đặc sắc, lại đã nguội lạnh từ lâu, nhưng cả bọn đều nhấm nuốt một cách điên cuồng. Có lẽ, sau một buổi tối mệt mỏi về thể chất lẫn tinh thần, ai cũng đói lắm rồi. Nhất là ba cô bé được giải cứu khỏi phòng tên ấu da^ʍ biếи ŧɦái, các em chắc bị bỏ đói nhiều ngày nên trong lúc ăn liên tục bị nghẹn, rất đáng thương.

Ăn được bốn tô đầy, Tân cảm thấy lưng lửng bụng nên bắt đầu thả chậm tốc độ lại. Ở bên cạnh, hai mẹ con Huyền Linh và ba cô bé đã dừng ăn từ lâu rồi, chỉ có con Lu là vẫn cứ hùng hục. Nhìn lại số thực phẩm trong nồi vẫn còn rất nhiều, hắn nhanh chóng nhận ra, lượng thức ăn mà cả bọn ăn được ít hẳn so với bình thường. Việc này có cái gì đó không đúng, vì nếu thêm cả ba cô bé thì đáng lẽ phải ăn nhiều hơn chứ. Biết được điều này, hắn suy nghĩ một chút, cẩn thận cảm nhận thì phát hiện ra nguyên nhân là do thịt lợn. Bên trong những miếng thịt này ẩn chứa nhiều năng lượng hơn loại thịt đông lạnh trong siêu thị rất nhiều. Chắc chắn bọn tội phạm đã săn được những con lợn biến đổi bên ngoài nên chất lượng thịt mới tốt như vậy.

.......................

Một lát sau, khi đã ăn no căng bụng, sức lực hồi phục được kha khá, Tân cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Để Huyền Linh sơ cứu vết thương do bị dao găm cắt qua xong. Trong lúc đợi chờ con Lu ăn nốt chỗ thức ăn, hắn bắt đầu kể cho hai mẹ con cô biết mình giải cứu mấy bé gái này ở chỗ nào, và quãng thời gian hắn đuổi theo bé Thương trải qua những việc gì.

Nghe hắn kể lại tình cảnh của các bé gái, Huyền Linh vô cùng giận dữ, nguyền rủa tên biếи ŧɦái ấu da^ʍ liên tục và tỏ ra đồng cảm. Lúc trước gϊếŧ người cô còn cảm thấy tội lỗi trong tâm, nhưng giờ sau khi biết được mọi chuyện, cô mới nhận ra là mình vẫn chưa đủ tàn nhẫn, để mấy tên tội phạm chết quá dễ dàng. Khác với vẻ mặt nghiến răng, nghiến lợi của Huyền Linh, khi An Nhiên nghe hắn nói tới tên tội phạm ấu da^ʍ. Mặc dù, cũng rất tức giận, nhưng không hiểu sao, đôi con ngươi màu đỏ của cô bé nhìn hắn lại có cái gì đó yêu dị, quyến rũ, khó nói lên lời.

Lắc lắc đầu, cố gắng loại bỏ cảm xúc kì lạ mà An Nhiên mang tới, hắn tập trung kể lại cuộc chiến của mình với đám tội phạm. Biết hắn phải trải qua những giây phút nguy hiểm suýt nữa thì mất mạng, Huyền Linh sợ hãi, căng thẳng đến toát cả mồ hôi. Ở bên cạnh, An Nhiên cũng không giữ được bình tĩnh nữa mà xuýt xoa liên mồm. Mặc dù sau khi biến đổi, cô bé có cái gì đó là lạ, nhưng sự lo lắng, quan tâm dành cho hắn vẫn y nguyên như ban đầu. Ba cô bé đáng thương thì không biết gục xuống bàn ngủ mất từ lúc nào. Chắc ba em đã quá mệt mỏi, giờ được ăn no bụng, tinh thần được giải tỏa nên thϊếp đi ngay khi có cơ hội. Chẳng hề quan tâm đến chuyện hắn nói, chắc chỉ có con Lu. Đối với nó, ăn là trên hết, còn chủ nhân nếu đã không có việc gì rồi thì không cần để ý nhiều làm gì.

Nói chuyện được một lúc thì cảm giác buồn ngủ rũ rượi như thủy triều ập đến, Tân ngoái đầu lại nhìn thì thấy con Lu cũng đã ăn xong. Kêu hai mẹ con Huyền Linh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đánh thức ba cô bé, hắn bế bé Thương lên, rồi cất bước đi ra khỏi phòng ăn tìm nơi ngủ. Bệnh viện này có ba dãy nhà, rất nhiều phòng, thoải mái cho cả bọn lựa chọn. Nhưng chỗ rộng như thế này, lại vừa trải qua cuộc chiến khốc liệt chết đầy người xong, hắn không tự tin mình có thể ngủ bừa ở nơi nào đó. Bên ngoài, đám quạ đã bắt đầu kéo tới, tiếng kêu ma quái liên tục vang lên khiến cả bọn rợn người. Mặc dù về đêm trời càng lúc càng lạnh, những sinh vật sẽ ít hoạt động đi, nhưng ai biết được liệu có con gì đáng sợ xuất hiện không. Cho nên, chỗ hắn ngủ cần phải là nơi có thể quan sát được toàn bộ bệnh viện.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn biết được có một nơi như thế. Nếu không phải tại nơi đó, cả bọn trốn chui, trốn nhủi cũng không thoát khỏi sự truy lùng của đám tội phạm. Quyết định mình sẽ phải ngủ ở đâu xong, hắn nói cho hai mẹ con Huyền Linh, rồi cả bọn nhanh chóng đi tìm.

Không lâu lắm, khoảng chục phút sau, hắn tìm được phòng điều hành, bên trong có vài cái màn hình truyền về hình ảnh của đám camera rải rác khắp nơi. Ở phòng này, hắn có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh của bệnh viện, kể cả bên trong lẫn bên ngoài. Khi có động tĩnh xảy ra, hắn sẽ nắm bắt được thông tin một cách nhanh nhất. Để yên tâm hơn, hắn còn cẩn thận ngắt cầu dao, tắt hết nguồn điện bên ngoài của ba dãy nhà, chỉ để lại mỗi chỗ mình ngủ, tránh cho ánh sáng sẽ thu hút những thứ nguy hiểm đến.

Làm xong tất cả, hắn quay lại, kêu hai mẹ con Huyền Linh lấy túi ngủ ra. Chia cho ba cô bé mỗi người một cái, hắn giúp bé Thương và con Lu chui vào trong đó. Cẩn thận kiểm tra tất cả màn hình mà máy quay truyền về một lẫn nữa, không phát hiện ra cái gì khả nghi, hắn tự mình chui vào túi ngủ. Nhắm mắt lại, rất nhanh hắn liền chìm sâu vào giấc ngủ, dù bên ngoài, tiếng quạ réo vang lên inh ỏi.

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

: Bạch Miện