“Tôi nghĩ mọi người cũng đã biết xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không lòng vòng, nói thẳng,” Bác sĩ lật nhìn bệnh án một hồi, nói: “Diện tích bỏng của Dụ tiểu thư không phải rất lớn, nhưng hơn 60% tương đối nặng, phần còn lại là bởi vì cách lớp quần áo nên xem như bỏng ở cường độ thấp, đại bộ phận phỏng là ở trán, xương gò má, xương quai xanh cùng bả vai, còn có một ít ở giữa lưng, may mắn là mặt không bị bỏng quá nhiều, nghiêm trọng nhất chính là trán cùng xương gò má bên trái……”
Người đàn ông phía sau vịn bả vai cô, Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, mỗi một chữ đều giống như đang thiêu đốt lòng cô.
“Vậy có hi vọng chữa khỏi cho em ấy không?” Dụ Thiên Tuyết run giọng hỏi: “Ý tôi muốn nói là da thịt bị bỏng có thể chữa trị hay không?”
“Hoàn toàn có thể chữa trị, nhưng cô phải biết rằng, cho dù mức độ chữa khỏi đạt tới 80% trở lên, cũng không có khả năng không lưu lại sẹo, nếu muốn tận lực giảm bớt sẹo thì nên tiến hành giải phẫu cấy da, như vậy thì kết quả sẽ tốt hơn một chút, nhưng còn phải xem trình trạng da bị tổn thương nghiêm trọng tới mức độ nào mới có thể quyết định được.”
“Vậy hy vọng các bác sĩ hãy tận lực, xin hãy làm tốt nhất.” Nam Cung Kình Hiên trầm giọng nói.
“Được, đây là chức trách của chúng tôi.”
Chờ đến khi ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Bây giờ yên tâm chưa?”
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, trong mắt hơi ướŧ áŧ, cũng ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: “Em biết có thể chữa trị, trước kia, thời điểm ở viện điều dưỡng, em đã từng nhìn thấy dung mạo sau khi khôi phục của những người bị hủy dung, chính anh cũng biết, dù có chữa trị như thế nào thì cũng sẽ để lại dấu vết, không có khả năng hoàn toàn trở lại như xưa, Thiên Nhu vốn không nên gánh vác hết thảy những chuyện này, em ấy không nên vì em mà bị thương, trải qua giải phẫu đau đớn, chờ đợi mình khôi phục trong một thời gian dài, mấy chuyện này không nên do em ấy thừa nhận, vì thế, nếu em ấy đau, em cũng sẽ đau, cũng sẽ áy náy, đây mới là nguyên nhân chân chính em không bỏ xuống được……
Nam Cung Kình Hiên ôm cô, cười yếu ớt: “Có đôi khi logic của em rất kỳ quái, 5 năm trước, vì chữa khỏi đôi mắt của em ấy, cái gì em cũng đều nguyện ý làm, đúng thật là khổ sở gì em cũng đã ăn qua, đau đớn gì cũng từng gánh chịu, em cảm thấy giữa hai chị em còn cần nói cái gì nên hay không nên, hoàn trả hay không hoàn trả sao? Em rất thương em ấy, anh biết, nhưng anh cũng rất yêu em, nếu em đau lòng, anh cũng cảm thấy không tốt.”
“Đừng khóc……” Ngón tay ấm áp của anh vuốt ve mặt cô, giọng khàn khàn: “Kỳ thật anh rất ích kỷ, bởi vì trong lòng anh may mắn người chịu thương tổn không phải là em, nhưng anh lại nghĩ mình không nên ích kỷ như vậy, em đã chịu quá nhiều thương tổn, anh không muốn thấy em lại bị thương, dù là một chút cũng không thể, có lẽ tình yêu vốn dĩ chính là ích kỷ, không có gì sai……”
Đôi mắt ngập nước của Dụ Thiên Tuyết dần trợn to, cho đến khi cánh môi của anh bao trùm xuống, cô mới hoảng hốt hoàn hồn.
Bị anh hôn, phảng phất như là sự an ủi dịu dàng nhất, xuyên qua hơi thở nồng đậm của anh truyền lại cho cô.
Dụ Thiên Tuyết run run, bên tai nghe tiếng anh lẩm bẩm: “Vì em, anh sẽ tận lực chữa trị cho em ấy, dốc hết toàn lực…… Thiên Tuyết, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, anh không thể cho em một hôn lễ hoàn mỹ nhất, muốn anh bồi thường cho em như thế nào…..
Trong lòng cô ấm áp, hàm chứa nước mắt đáp lại nụ hôn của anh, biểu đạt cảm xúc chua xót phức tạp trong lòng.
Ở cuối hành lang, sương khói lượn lờ, Lạc Phàm Vũ nheo đôi mắt nhìn chăm chú đôi vợ chồng kia, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, lẳng lặng chờ đợi hai người phát hiện ra anh.
Rốt cuộc, đôi bích nhân cũng phát hiện có người đang nhìn mình, Lạc Phàm Vũ cười cười nhìn Dụ Thiên Tuyết bỗng nhiên đỏ mặt, lại rít một hơi thuốc.
“Hôm nay thật sự quá hỗn loạn, mình cũng chưa kịp nói cùng hai người, tân hôn vui vẻ!” Anh chống thân thể, cười nói.
“Chuyện hôm nay phiền toái anh,” Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: “Cảm ơn anh đã đưa Tiểu Nhu đến đây.”
“Không cần khách sáo với tôi, người đẹp,” Lạc Phàm Vũ cười nói, thuận thế lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi đưa cho cô: “Mở ra nhìn xem, không phải muốn quà tân hôn à?”
Quà của cậu chỉ đặt ở trong cái hộp nhỏ xíu như vậy?” Nam Cung Kình Hiên nheo đôi mắt nói.
“Lễ nhẹ tình trọng nha, ha hả, nhìn thử đi.”
Dụ Thiên Tuyết hơi nghi hoặc, nhẹ nhàng mở cái hộp ra.
Bên trong là một cái chìa khoá bạc, thoạt nhìn đã rất lâu đời, màu bạc đã mất đi sự sáng chói vốn có, móc khoá có hình một con thuyền, Dụ Thiên Tuyết có chút kinh ngạc: “Anh muốn tặng tôi một con thuyền à?”
Lạc Phàm Vũ bật cười, lắc đầu: “Không phải một con thuyền, là một hòn đảo, nhưng chỉ có thể ngồi thuyền đến đó, tôi trực tiếp tặng hai người thêm một con thuyền, hòn đảo đó tôi nhìn trúng khi đi du lịch biển hồi năm kia, nằm ở Thái Bình Dương, vốn dĩ chụp tới chuẩn bị làm làng du lịch cao cấp, hiện tại làm xong lại không muốn mở, dứt khoát tặng cho hai người, khi nào lăn lộn mệt mỏi thì qua bên đó ngây ngốc mấy ngày, bảo đảm đãi ngộ cao nhất, phong cảnh thiên nhiên, thể xác và tinh thần đều thoải mái.”
Một hòn đảo.
Có nghĩ như thế nào Dụ Thiên Tuyết cũng không nghĩ đến Lạc Phàm Vũ sẽ tặng một món quà như vậy, cô có phần dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy giống như nhận của anh cả một bảo tàng, bên trong còn có một tấm bản đồ, cô lấy ra nhìn, đó là tình hình chung cũng như dáng dấp hòn đảo sau khi được khai phá, hình ảnh khổng lồ thoạt nhìn thực chấn động, biển xanh trời xanh thu vào trong mắt, hòn đảo nhỏ kia rất có sức quyến rũ sức quyến rũ.
“Cậu đúng là khôn khéo,” Nam Cung Kình Hiên nghiền ngẫm chăm chú nhìn anh: “Một hòn đảo, cậu cho rằng Thiên Tuyết mang thai mấy tháng còn chạy đến nơi đó phóng thích thể xác và tinh thần sao?”
“Cậu có thể chờ thời điểm cô ấy ở cử mà đi,” Lạc Phàm Vũ cười nói: “Mình biết hiện tại ông cụ đã giao hết sở hữu gia sản cho cậu xử lý, cậu bận rộn hơn hết so với ai khác, tìm thời gian đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, mình suy nghĩ chu đáo biết bao nhiêu nha, cậu còn không cảm kích!”
Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết vẫn không dời khỏi bản đồ, chỉ cảm thấy yêu thích không buông tay, phảng phất trong lòng đã ôm lấy một mảnh trời xanh biển xanh, đôi mắt trong suốt lấp lánh sáng lên.
“Thích à?” Nam Cung Kình Hiên cúi đầu yêu thương hỏi.
Dụ Thiên Tuyết gật gật đầu, ý cười ngậm ở khóe miệng: “Tuy rằng có hơi phô trương, nhưng em thật sự thích, cảm ơn anh Lạc Phàm Vũ.”
Ý cười bên môi Lạc Phàm Vũ thật lâu cũng không tan đi, nhìn Nam Cung Kình Hiên, thậm chí còn có chút đắc ý.
“Được rồi, nếu hai người đã tới mình cũng không quấy rầy nữa, chờ cô ấy tỉnh, hai người có thể vào thăm,” Lạc Phàm Vũ đi hai bước lại dừng lại: “À đúng rồi, Thiên Tuyết……”
“Tận lực đừng nói nhiều với cô ấy, kỳ thật cô ấy vô cùng đau đớn, chỉ là ngoài miệng không nói mà thôi, hãy để cô ấy nghỉ ngơi nhiều.” Dặn dò xong câu cuối cùng, anh đi thẳng về phía thang máy.
Dụ Thiên Tuyết mấp máy miệng, muốn nói gì đó lại không nói ra lời, cô ẩn ẩn cảm thấy trong lời nói của
Lạc Phàm Vũ có chút cô nghe không hiểu, nói vậy là trước khi Thiên Nhu ngủ, bọn họ đã nói chuyện với nhau.
Cô nâng mắt nghi hoặc nhìn chồng mình, Nam Cung Kình Hiên đang khịt mũi coi thường tấm bản đồ và cái hộp nhỏ kia, thấy cô nhìn qua đây, ánh mắt nhu hòa một ít, do dự hỏi nhỏ bên tai cô: “Nếu không chờ sinh xong bảo bảo, anh sẽ đưa em đến hòn đảo này giải sầu, chỉ có hai chúng ta, được không?”
Dụ Thiên Tuyết bị thái độ chuyển biến bất thình lình của anh chọc cười, cầm tay anh, nói: “Được! Anh không được đổi ý!”
Thấy cô lộ ra lúm đồng tiền, Nam Cung Kình Hiên dứt bỏ hết thảy phiền não nghi ngờ, ôm cô vào trong
ngực, hôn lên khóe miệng tràn đầy ý cười của cô.