Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 321: Nhớ kỹ nợ của em, anh sẽ đòi lại hết

“Daddy,” Tiểu Ảnh vỗ vỗ bả vai của anh: “Không sao, phải biết rằng trên thế giới có rất nhiều loại thiên tài, daddy, sở dĩ ba không phải là game thủ thiên tài, đó bởi vì ba đã là thiên tài thương nghiệp!”

Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, ôm chặt con trai: “Phải không? Ai nói với con?”

“Mommy nói!”

Tiếng cười vui vẻ của một nhà ba người khiến người phục vụ đứng ngoài cửa cũng cảm thấy ấm áp, thời điểm bưng bê thức ăn tay chân cũng nhẹ nhàng, đặt lên bàn liền đứng dậy đi ra, còn giúp bọn họ đóng cửa lại.

“Là em dạy con à?” Để Tiểu Ảnh tự mình đi chém gϊếŧ trong trò chơi, đôi mắt thâm thuý của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nheo lại, nắm tay người phụ nữ đứng phía sau dắt tới trước mặt, nhẹ nhàng dùng sức một cái, kéo cô vào trong lòng ngực mình, thấp giọng hỏi.

Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: “Em không có nói, em chỉ nói anh kinh doanh rất lợi hại mà thôi, tốt xấu gì cũng là người thừa kế của gia tộc Nam Cung, em phải duy trì hình tượng hoàn mỹ của anh trong lòng bảo bảo mới được —— anh nói đúng không?”

Cô tươi cười lộ ra vẻ giảo hoạt, vòng tay quanh cổ anh, nói.

Bàn tay của Nam Cung Kình Hiên tự do lướt trên eo cô, nhẹ nhàng chạm đến địa phương phồng lên kia, có chút mê muội.

“Còn bao lâu nữa mới có thể sinh…… Anh có phần chờ không kịp……” Anh ngửi hương thơm trên người cô, ôm chặt thân thể cô, chôn mặt vào bầu ngực ấp ám của cô, giọng khàn khàn nói.

Trước ngực mẫn cảm rung động một trận, dường như có thể cảm nhận được hô hấp nóng như lửa của anh xuyên thấu qua quần áo chui vào da thịt, Dụ Thiên Tuyết run rẩy cả người, bàn tay nhỏ chống bờ vai của anh, đỏ mặt nói: “Anh…… Đừng thế này, Tiểu Ảnh ở phía sau, Nam Cung Kình Hiên, anh không được làm càn……”

Nam Cung Kình Hiên không chút nào để ý tới sự phản kháng của cô, mượn thân thể cô ngăn trở tầm mắt của con trai, nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực ấm áp của cô, cách lớp quần áo mỏng dịu dàng hôn, lưu luyến mà triền miên.

Cả căn phòng tràn đầy ấm áp, cả người Dụ Thiên Tuyết bỗng nhiên sinh ra một chút khô nóng, trên khuôn mặt trắng nõn ửng lên từng chút phấn hồng, thân thể vốn đã rất mẫn cảm, bị trêu chọc một trận như vậy, đôi mắt cũng long lanh hơi nước, mê ly say đắm.

“Anh muốn có con gái, giống y như em vậy, anh nhất định sẽ rất thương yêu con bé……” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói, ngước mắt lên, nhẹ nhàng hôn lên cằm của cô: “Thiên Tuyết…… Sinh con gái được không?”

Dụ Thiên Tuyết bật cười: “Rõ ràng trước đó anh nói không cần kiểm tra giới tính, muốn chờ đến thời điểm sinh để có dược kinh hỉ, hiện tại chính mình lại nhịn không được à?”

Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, gương mặt tuấn lãng lộ ra sự mị hoặc vô cùng.“Có lẽ do ở bên mẹ con em lâu rồi, nên người cũng trở nên ngây thơ…… Nhưng anh thích.” Nam Cung Kình Hiên miết miết bàn tay nhỏ của cô, đặt ở bên môi, thâm tình mà hôn.

Không biết thức ăn đã được dọn lên từ lúc nào, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ ăn một bữa cơm, chưa bao giờ cảm thấy hoàn hảo như thế này.

Di động trong túi vang lên.

Vì phòng ngừa là chuyện công việc quấy rầy bọn họ, Nam Cung Kình Hiên đứng dậy đi đến cửa sổ tiếp điện thoại.

“Alo?”

“Chuyện gì xảy ra với cô em gái kia của cậu?” Lạc Phàm Vũ không kiên nhẫn nói: “Sao cô ta biết Trình Dĩ Sênh ở trong tay mình, hiện giờ chạy tới náo loạn muốn gặp cậu ta, còn ôm theo con gái, hiện tại chỗ của mình giống y như nhà trẻ, trẻ con khóc không ngừng, cậu nói bây giờ mình nên làm cái gì?”

Nam Cung Kình Hiên hơi hơi nhíu mày.

Anh đã sớm biết, một khi bắt được Trình Dĩ Sênh thì Dạ Hi sẽ không cam tâm như vậy, cho dù cứu được con gái, cô ta cũng không có khả năng bỏ qua Trình Dĩ Sênh, buông tha cuộc hôn nhân đã duy trì 5 năm, sau đó mang theo con gái trải qua cuộc sống đơn thân.

Giữa đàn ông và đàn bà, đôi khi tồn tại một loại nương tựa lẫn nhau.

“Cho nó thời gian cụ thể, bây giờ kêu nó về trước đi, không được náo loạn.” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói.

“Được, mình biết rồi,” Lạc Phàm Vũ vừa định ngắt điện thoại, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, còn có chuyện này sợ là phải thương lượng cùng cậu, đến giờ mình mới biết, thì ra công ty mà Thiên Nhu đang công tác là công ty con bên mình, lần trước mình đã nói hình như nhìn thấy cô ấy ở trong công ty bên này —— dù sao cũng là em vợ của cậu, cần mình chú ý đặc biệt một chút không?”

“Cậu nói đi? Loại chuyện này còn cần mình dặn dò?”

Lạc Phàm Vũ cười gượng hai tiếng: “Chuyện giữa các người làm sao mình hiểu được, cậu nói cậu xem, đã già như vậy, cũng có con trai rồi, lại còn ngấp nghé cô bé tuổi mới hai mươi, chậc chậc, nhưng xác thật, ngoại trừ mấy cô bé trẻ người non dại, đầu năm nay làm gì còn ai bị loại hàng như cậu lừa mất trái tim như thế……”

“Mình để cho cậu miệng lưỡi sảng khoái, nhớ chuẩn bị lễ vật kết hôn cho mình, nếu Thiên Tuyết không hài lòng, mình không ngại hung hăng tấu cậu một trận.” Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự kiêu căng ngang ngược, nhàn nhạt nói một câu.

Ngắt điện thoại, xoay người lại thì phát hiện Dụ Thiên Tuyết đã ở phía sau.

“Từ lúc nào học được nghe lén anh nói chuyện điện thoại?” Nam Cung Kình Hiên thoáng kinh ngạc, nháy mắt tiếp theo, đôi mắt lại trở nên nhu hòa, bước tới vuốt ve khuôn mặt cô, trầm giọng khàn khàn nói: “Đã nghe được cái gì, thành thật nói!”

Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết lộ ra vẻ giảo hoạt, vô tội nhìn chằm chằm anh, nhỏ giọng nói: “Cái gì em cũng nghe được, đúng thật là, anh đã già như vậy rồi còn đi lừa gạt mấy cô gái trẻ ngây thơ……” Ngón tay chọc chọc cơ ngực rắn chắc của anh: “Ngẫm lại cũng đúng thôi, anh già như thế mà còn dám quyến rũ em gái của em, anh nói anh phải bị tội gì hả?”

Nam Cung Kình Hiên nheo mắt, vốn cho rằng cô sẽ rất để ý chuyện này, vì vậy anh vẫn luôn không dám đề cập tới, không ngờ cô lại to gan không hề cố kỵ mà nói ra như thế.

Bàn tay to duỗi xuống phía dưới ôm trọn cô vào trong lòng ngực, Nam Cung Kình Hiên hơi hơi cúi đầu chống trán mình vào trán cô, đôi mắt lấp lánh lộ ra sự khát vọng mê ly, giọng khàn khàn nói: “Không biết đây đã đủ chứng tỏ là ông xã em rất có sức quyến rũ chưa? Em đã có thể thích, đương nhiên người khác cũng sẽ thích…… Điều này chứng minh ánh mắt của các người rất giống nhau, đều rất cao.”

Hơi thở nóng như lửa của anh khiến mặt của Dụ Thiên Tuyết đỏ hồng, xì một tiếng: “Không biết xấu hổ, nào có ai tự khen

mình như vậy?”

Nam Cung Kình Hiên mỉm cười yếu ớt, trong vẻ tươi cười lộ ra sự tà mị.

Mắt thấy môi anh đến gần, đôi mắt Dụ Thiên Tuyết dần trợn to, chống tay trên ngực anh: “Anh đừng náo loạn, có Tiểu Ảnh ở đây, anh cứ luôn như vậy, chẳng phân biệt nơi chốn gì hết.”

“Là em luôn không phân biệt nơi chốn mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.” Trong giọng nói của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự khát vọng, ánh mắt đỏ tươi, nhìn thoáng qua Tiểu Ảnh ở phía sau cô, ôm chặt eo của cô, thuận thế ôm cô vào trong phòng vệ sinh bên cạnh.

Trong không gian nhỏ hẹp thiếu ánh sáng, Dụ Thiên Tuyết khẩn trương: “Anh……”

“Nơi này có thể rồi chứ?” Khoé miệng của Nam Cung Kình Hiên hàm chứa nụ cười tà mị, tay chống ở hai bên người cô, hỏi.

Dụ Thiên Tuyết nhìn cánh cửa, lại nhìn người đàn ông to cao trước mặt, dở khóc dở cười: “Anh không cần giáo dục con trai sớm như vậy, ba mẹ cùng nhau đi WC?”

“Em cho rằng con cũng ngốc giống em à?” Bàn tay to của Nam Cung Kình Hiên chế trụ gáy của cô, cúi đầu hôn cô, có chút mất khống chế mà chà đạp hai cánh môi mềm mại thơm ngọt của cô: “Thằng bé biết ba mẹ đang làm gì ở trong này……”

Đã lâu không thân thiết với anh, trong nháy mắt bị hôn, Dụ Thiên Tuyết gần như tê dại ngay tức khắc, thân thể mềm nhũn không thể tưởng tượng nổi, hơi thở nam tính mãnh liệt xâm nhập, ôn nhu mà thô bạo chiếm cứ môi lưỡi của cô, từ mυ'ŧ nhàn nhạt đến mạnh mẽ đoạt lấy, anh quả thực muốn vò nát người phụ nữ trong lòng ngực, hô hấp nặng nề, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà hôn thật sâu.

“Đáng chết……” Hơi thở nóng hổi như muốn bỏng cháy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mặt cô đỏ ửng, Nam Cung Kình Hiên lẩm bẩm tiếp tục nhấm nháp hương thơm trong miệng cô, ngọt ngào đến mức anh không muốn rời khỏi, dường như không bao giờ hôn đủ: “Ngay cả thân thiết mà cũng phải trốn tránh con trai, em đúng là muốn anh nghẹn chết……”

Dụ Thiên Tuyết thở hổn hển, khống chế không được mà than nhẹ, thân thể cô hoàn toàn mềm nhũn ở trong khuỷu tay cường tráng của anh, chỉ có thể bị anh vòng chặt hôn đến trời đất tối tăm, thậm chí cô có thể cảm giác được thân thể mình hơi hơi bay lên không, anh nâng chân lên, tách mở đầu gối của cô, cách lớp quần áo, bàn tay tà mị chậm rãi chạm đến giữa hai chân hơi tách ra của cô.

Cảm giác nóng bỏng tê dại từ nơi nào đó bắt đầu len lỏi lan tràn khắp cả người.

Mấy ngón tay của Dụ Thiên Tuyết gắt gao bấu vào cơ bắp của anh, cô thở hổn hển, ánh mắt hoàn toàn mê ly hỗn loạn, hơi thở nóng hổi, trầm thấp rêи ɾỉ: “Kình Hiên…… Đừng mà…… Đừng ở chỗ này……”

“Đừng nhúc nhích……” Nam Cung Kình Hiên ôm cô lên, bế tới đặt ở cửa, cúi đầu hôn cần cổ trắng như tuyết bởi vì ngửa đầu mà bại lộ ra, giọng nói khàn đặc khiến người ta rung động điên cuồng: “Ngoan, đừng nhúc nhích…… Anh chỉ muốn yêu thương em một lát……”

Đích xác là anh đang vô cùng thương yêu cô.

Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy cả người bị trêu chọc đến sắp mất khống chế, Nam Cung Kình Hiên đều đúng lúc hôn lên cánh môi của cô không để cô kêu ra tiếng, ở nơi đẹp đẽ đang dưỡng dục sinh mệnh nhỏ, ngón tay anh tà mị chậm rãi vuốt ve, giống như sợ cô quên mất cảm giác ngọt ngào đã từng kịch liệt hoan ái cùng anh, ôn nhu chạm đến hoa nguyệt mẫn cảm nhất của cô, nghiền áp kí©ɧ ŧɧí©ɧ lặp đi lặp lại, lực đạo nặng nề mà kéo dài.

Cô mặc một cái váy dài màu trắng, da thịt trắng noãn lộ ra khỏi lớp vải mềm mại, cô gắt gao bám vào bờ vai anh, sợ hãi mình sẽ ngã xuống, cũng vì thế mà bại lộ một phần da thịt ở trước mắt anh, tùy ý anh liếʍ mυ'ŧ chà đạp.

“Kình Hiên…… Kình Hiên……” Trong mắt thấm ra nước mắt, cô không chịu nổi mà run giọng kêu lên.

Bởi vì cố nén, trên trán của Nam Cung Kình Hiên rỉ ra mồ hôi, anh cúi đầu, đôi môi cách lớp quần áo hôn lên nụ hoa đỏ bừng xinh đẹp trên ngực cô, cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy kêu ra tiếng, kịch liệt run rẩy không thôi.

Chờ đến hết thảy đều thu thập thoả đáng, cả người Dụ Thiên Tuyết vô lực, nhẹ nhàng run rẩy ở trong l*иg ngực anh.

Khóe miệng của Nam Cung Kình Hiên hàm chứa nụ cười, nhìn chăm chú người phụ nữ nhỏ trong lòng ngực, ấn gáy cô đè ở trong lòng ngực mình, cúi đầu nói bên tai cô: “Nhớ kỹ nợ của em, chờ đến sau khi sinh bảo bảo, anh sẽ đòi lại hết…… Anh bảo đảm một lần cũng không rơi rớt.”

Rõ ràng chỉ là nói chuyện mà thôi, thế nhưng Dụ Thiên Tuyết bị giọng nói khàn đặc cùng hơi thở nóng hổi kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức run rẩy, sắc mặt đỏ ửng, muốn nâng tay lên đánh anh, lại bị anh bắt được, hung ác hôn một cái.

Hết chương 321