Mười lăm phút sau, chiếc Lamborghini màu lam đậm xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái xanh bước xuống xe, nhìn thấy vết thương trên trán Dụ Thiên Tuyết, hàng mày vốn đang nhíu chặt càng nhíu chặt hơn, anh cởϊ áσ khoác ra bao lấy người cô, cúi người kéo cô vào trong ngực, ngước mắt lên nói với Lạc Phàm Vũ: "Cám ơn đã giúp mình bảo vệ cô ấy, bây giờ mình đưa cô ấy đi, chuyện mới xảy ra mình đã nghe nói, mình đã cho người gấp rút kiểm soát, nhưng có lẽ hiệu quả không cao."
Một nụ cười lạnh như băng thoáng hiện trên khóe miệng, Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói: "Lá gan của cô ta thật sự là càng ngày càng lớn, làm mấy chuyện tay chân này cho là sẽ không để lại dấu vết sao? Cô ta đúng thật là hi vọng bản thân có thể chết thảm thêm một chút!"
Lạc Phàm Vũ hơi kinh ngạc, hỏi: "Cậu đã biết là ai làm?"
"Mình có thể đoán ra là ai, hơn nữa chuyện này cũng không khó điều tra," Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói tiếp: "Mình sẽ khiến cô ta trả giá thật lớn."
Cúi đầu xuống nhìn người phụ nữ nhỏ không nói một lời trong ngực mình, trong lòng đau nhói, giơ tay vuốt ve mặt của cô, cúi đầu ấn một nụ hôn lên môi cô: "Mặc kệ vừa nghe được cái gì cũng tạm thời quên đi, không có chuyện gì, em đang ở bên cạnh anh vì thế sẽ không có chuyện xảy ra, nghe chưa?"
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, trong lòng chua xót vô cùng, bắt lấy y phục của anh vùi đầu vào trong cổ anh.
Nam Cung Kình Hiên ôm chặt cô, vô cùng thương yêu khe khẽ hôn lên tóc cô.
"Hai người, nhất định phải ác tâm như vậy ở trước mặt mình sao?" Lạc Phàm Vũ không nhịn được cười nhẹ: "Sao mình nhìn giống một đôi uyên ương số khổ vậy!"
"Câm miệng của cậu lại." Nam Cung Kình Hiên nhìn bạn của mình, ghét bỏ nói, cái miệng của tên này nói không ra được lời hữu ích!
"Được rồi, kế tiếp hai người sẽ làm thế nào?" Lạc Phàm Vũ nghiêm mặt nói.
"Trước tiên mình đưa cô ấy qua khu Bích Vân, chuyện còn lại cậu không cần xen vào, nếu người của nhà họ La gia trở về thành phố Z thì báo cho mình một tiếng." Nam Cung Kình Hiên bình tĩnh nói, anh đã suy nghĩ rất kỹ, nếu như những tin tức này bị tung ra ngoài, nhất định ông già sẽ nổi trận lôi đình, vợ chồng nhà họ La trở về thấy con gái gặp chuyện không may, tình nhân của Nam Cung Kình Hiên sinh con riêng..... Xì căng đan linh tinh bay đầy trời, đoán chừng sẽ tức giận đến tìm anh ầm ĩ, ở tại thành Z này, không thể để bọn họ tùy ý đến cửa náo loạn được.
Lạc Phàm Vũ gật đầu: "Ok."
Trên đường cao tốc, anh giương mắt nhìn hai người kia rời đi, sự lo lắng ở trong lòng vẫn không có buông xuống, lấy điện thoại di động ra sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, lúc này mới ngồi vào xe của mình gấp rút trở lại hội quán Lạc thị.
*****
Bên trong khu căn hộ Bích Vân, Dụ Thiên Tuyết vẫn yên lặng không nói một lời.
Nhẹ nhàng đặt cô lên trên ghế sofa, Nam Cung Kình Hiên vuốt vuốt đầu cô, dịu dàng nói: "Anh đi tìm hòm thuốc băng bó vết thương cho em, chờ anh một lát."
Dụ Thiên Tuyết ôm hai vai của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà nhu nhược, trên trán bị bầm tím nhìn thấy mà ghê.
Lúc Nam Cung Kình Hiên quay trở lại cô vẫn giữ nguyên tư thế này, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, trong đôi mắt thâm thúy có chút u ám, nhưng chỉ thoáng qua lại biến thành đau lòng, nói thật nhỏ: "Đau không?"
Dụ Thiên Tuyết đờ người ra, lắc đầu, run giọng nói: "Anh nói hiện tại Tiểu Ảnh đang ở đâu?"
Tay của Nam Cung Kình Hiên khẽ cứng đờ.
Đôi mắt trong suốt dâng tràn nước mắt, ngước mắt lên nhẹ nhàng nói: "Anh nói xem, lúc đầu em lựa chọn sinh con ra có phải là sai lầm rồi hay không? Khi ấy em còn rất trẻ, chỉ là nghĩ không thể để cho con của mình bị hại mà không rõ nguyên do, vì thế mới kiên trì sinh con ra, em đã không cho con một gia đình hoàn chỉnh, sự thương yêu trọn vẹn, thậm chí bây giờ còn không rõ tung tích của con, người bên ngoài lại còn đang liều mạng kêu gào nói thằng bé là con riêng của gia tộc giàu có —— thằng bé còn rất nhỏ, nhưng cái gì cũng đều hiểu, em là mẹ, tại sao bởi vì sai lầm của em mà để cho con trai của em gánh chịu tất cả?"
Ánh mắt như thế, khiến trái tim của Nam Cung Kình Hiên hung hăng đau nhói.
Khóe miệng tuấn dật nhếch lên một nụ cười chua xót, kiêu căng mà thê lương, giọng anh khàn khàn, nói thật nhỏ: "Thiên Tuyết, nếu nói như thế, người chân chính thực sự phải xin lỗi mẹ con em là anh, nếu ban đầu không nghĩ sẽ chịu trách nhiệm thì không nên để cho em mang thai, em mang thai rồi thì không nên bức em phá thai, thậm chí hiện tại, đã quyết định chung sống cùng nhau thì không được để mẹ con chịu uất ức lớn như vậy —— người thật sự đáng trách là anh, là anh quá mức vô dụng."
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng cắn môi, khuôn mặt lộ vẻ bất lực, giống như là nhớ tới cái gì đó, có chút mất hồn nhẹ nhàng chạm vào mặt của anh: "Khi em mất tích, ba của anh cũng đã bức ép anh đúng không?...... Sau đó anh đáp ứng kết hôn cũng bởi vì sợ em xảy ra chuyện, anh lo lắng lắm phải không?"
Nhớ tới mấy ngày cô mất tích, sự thống khổ cùng nỗi đau khổ kia, đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng hiện lên sự đau đớn cùng tuyệt vọng, nhàn nhạt cười, không muốn nói với cô mấy chuyện này, thăm dò qua khe khẽ hôn lên môi cô một cái.
"Chú ý vết thương, chuyện còn lại giao cho anh." Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nói, bàn tay ấm áp vuốt ve gương mặt của cô, trong đôi mắt thâm thúy có chút mịt mờ, Dụ Thiên Tuyết chỉ nhìn thoáng qua, không đọc được sự rối rắm trong đôi mắt của anh.
Điện thoại di động trong túi đang rung động, Nam Cung Kình Hiên cũng biết rõ.
Chẳng qua anh không để ý tới, chuyên tâm xử lý xong vết thương trên trán cô, cánh môi ấm áp nhẹ nhàng bao trùm lên môi cô, dịu dàng mà triền miên hôn cô thật sâu, cho đến khi thân thể cứng ngắc mà căng thẳng của cô khẽ buông lỏng mới dừng lại, Nam Cung Kình Hiên cúi đầu chăm chú nhìn người ở trong ngực, ánh mắt mê ly vẻ mặt uể oải, anh vươn tay bồng cô lên, hướng về phía gian phòng bên trong đi tới.
Gian phòng này, Dụ Thiên Tuyết có chút quen thuộc, năm đó cô bị ép buộc phải trở thành tình nhân của anh một tháng, ngay tại bên trong căn phòng này, bọn họ đã cùng giường chung gối một đoạn thời gian, tuy rằng khoảng thời gian đó bọn họ bén nhọn gay gắt với nhau, so với kẻ thù còn kịch liệt hơn.
Lọt thỏm trên chiếc giường lớn mềm mại, cô có hơi hoảng hốt, theo bản năng giơ tay nắm lấy áo sơ mi của anh.
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu cười rộ lên: "Thế nào, không nỡ để anh đi?"
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng cắn môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chợt thanh tỉnh, vẻ mặt nghiêm túc: "Em không muốn ở chỗ này, Nam Cung Kình Hiên, em không muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của anh cả đời, em cũng không muốn trở thành người có
nhà mà không thể về, không muốn là người không thể nắm tay anh cùng nhau xuất hiện ở bên ngoài...... Ba mẹ của em đã mất từ rất sớm, em không muốn gặp chuyện gì cũng đều phải tự mình chống chọi, thật sự là mệt chết đi được......"
Hốc mắt cô hơi ướŧ áŧ, nước mắt trong suốt dâng tràn.
"Không phải anh yêu em sao......Em không muốn một mình đối mặt với mọi chuyện..... " Giọng của cô đã nức nở nghẹn ngào.
Kiên cường quá nhiều, nhưng áp lực bên ngoài tràn đầy trời đất, từng câu nói nhục nhã khó nghe như muốn bức cô điên loạn, cô thật sự gánh không nổi.
Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên tràn đầy sự đau lòng, mím môi không nói một lời, cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, cúi người ôm cô vào trong ngực.
"Đừng lo lắng...... Em đang lo lắng cái gì? Anh tuyệt đối sẽ không đối đãi với em giống năm năm trước, nếu em không xác định, anh sẽ nói lại một lần nữa, anh muốn sống chung với em, người anh muốn kết hôn là em......" Bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn nước mắt cô chảy xuống, Nam Cung Kình Hiên nặng nề hôn lên mặt cô, triền miên trằn trọc: "Muốn anh làm như thế nào thì em mới tin anh yêu em, hả?"
Thần trí của Dụ Thiên Tuyết hoảng hốt, cô cắn môi, đến cùng cũng không biết là muốn anh làm như thế nào.
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên có chút nóng bỏng chăm chú nhìn mặt cô, bàn tay ở trên eo cô không nặng không nhẹ xoa xoa, hô hấp cũng trở nên hơi nặng nhọc.
Dụ Thiên Tuyết phát hiện anh có cái gì đó không đúng, bỗng nhiên cô đỏ mặt, giơ bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy ngực anh: "Anh...... Anh đợi một chút......"
Hô hấp nặng nhọc, thân thể người đàn ông khẽ cứng ngắc, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, thấy cô hơi căng thẳng và ngượng ngùng, anh nở nụ cười yếu ớt, giọng khàn khàn nói: "Hiện tại anh sẽ không ‘yêu’ em, không cần khẩn trương, nhà trọ em và Tiểu Ảnh thuê đã không ở được nữa, trước tiên ở nơi đây đi, anh sẽ dọn toàn bộ đồ đạc qua bên này, ngày mai Thiên Nhu về cũng tới đây ở, hai chị em không cần quan tâm gì hết, trước tiên sum họp với nhau, cũng đã lâu em không nhìn thấy em ấy, phải không?"
Đột nhiên Dụ Thiên Tuyết đau xót trong lòng, gật đầu một cái.
"Cho nên nghỉ ngơi sớm một chút," Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ấn một nụ hôn ở trên trán cô: "Ngày mai anh sẽ cho người đi đón em ấy, em không cần đi, hiểu không?"
Dụ Thiên Tuyết cả kinh, ngước mắt lên nói: "Không, em muốn tự mình đi đón!"
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên sáng rỡ tỉnh táo, nhẹ giọng dụ dỗ: "Anh không muốn để em đi ra ngoài nghe được những tin tức ngổn ngang kia
...... Thiên Tuyết, nghe lời."
Nghĩ đến những chuyện loạn thất bát tao ngoài kia, Dụ Thiên Tuyết vẫn là gật đầu.
Nam Cung Kình Hiên tiếp tục nhẹ giọng an ủi cô hồi lâu, thậm chí nằm luôn lên trên giường ôm cô vào trong ngực, đắp chung một cái chăn mỏng, đợi đến lúc cô ngủ thϊếp đi mới nhẹ nhàng đứng dậy, kéo chăn kỹ lưỡng cho cô, nhẹ nhàng hôn lên gò má cô.
Cho đến khi xác định cô đã ngủ say, sự dịu dàng trên mặt Nam Cung Kình Hiên dần dần mất hẳn, trở nên thanh lãnh, lấy điện thoại di động ra gọi cho số điện thoại vừa gọi đến ban nãy.
"Có tin tức sao?" Anh đẩy cửa bước ra ban công, lạnh giọng hỏi.
"Nam Cung tiên sinh, chúng tôi tra được hình ảnh cùng video gởi cho truyền thông là thông qua email, hơn trăm nhà truyền thông cũng đều là một dạng như thế, nhưng hơn trăm tập tin này đều giấu tên, dùng bất đồng ID, toàn bộ đều là mới đăng ký, nếu thật sự có người chịu tốn hao khí lực lớn như vậy, thế thì nhất định chúng ta sẽ phải lao lực rất nhiều mới có thể tra ra."
"Gửi tài liệu chia tôi," Thân ảnh thon dài của Nam Cung Kình Hiên đi trở về gian phòng, chăm chú nhìn cái Notebook đặt bên cạnh giường, lạnh nhạt nói: "Trong vòng một phút, ngay lập tức."
Anh cúp điện thoại, xăn tay áo sơ mi lên, trên người lộ ra vẻ hung ác nham hiểm mà kiêu căng, hơi cúi người trước máy vi tính, ngón tay thon dài thao tác trên bàn phím, anh không cần sử dụng chuột, nhẹ nhàng linh hoạt mấy cái đã vào được trang web muốn xem.
Mở phần tài liệu vừa được gởi tới, con số cùng mật mã phức tạp bên trong dao động trước đôi mắt thâm thúy của anh.
—— bất đồng ID, có thể cùng một lúc phát ra hơn trăm email giống nhau?
Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Kình Hiên di chuyển từ những chữ số nhạy cảm xuống phía bên dưới, đôi môi mỏng khêu gợi mím chặt, không nói một lời, bầu không khí hồi hộp mà căng thẳng tràn ngập cả căn phòng.
Anh giống như một con báo vận sức chờ phát động, tầm mắt dán vào những hình ảnh xuyên qua xuyên lại kia, rốt cuộc cũng tìm được một chút dấu vết, ngón tay ưu nhã gõ trên bàn phím, đánh hai cái, khóa chặt mục tiêu.
Cầm di động trên bàn lên, Nam Cung Kình Hiên ấn một cái trên bàn phím, tiếp tục phần đối thoại lỡ dở ban nãy, anh lạnh lùng nói một câu: "Ghi nhớ địa chỉ này, ba phút sau, hack nó."
Trong căn phòng ngủ rộng lớn yên tĩnh, trước cửa sổ sát đất trong suốt, gió nhẹ thổi rèm cửa sổ phất lên, đẹp không sao tả xiết.
Nam Cung Kình Hiên tính toán thời gian, nhìn Dụ Thiên Tuyết một chút, bước tới trước cửa sổ cầm áo khoác của mình lên, cẩn thận chu đáo liếc nhìn cô đang ngủ say, ánh mắt mềm mại trong chốc lát, tiếp theo sau cầm chìa khóa trên bàn lên, rời đi.
Ngồi vào trong chiếc xe ở dưới lầu, Nam Cung Kình Hiên lại gọi một cú điện thoại.
"...... Kình Hiên?" Ở đầu bên kia, giọng nói của La Tình Uyển kinh ngạc mà mệt mỏi, lại có chút hốt hoảng khó nói lên lời.
Anh nhàn nhạt cười, có sự lạnh bạc hòa lẫn chán ghét, từng chữ hỏi: "Chơi vui không...... Tình Uyển."
Hết chương 229