Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 165: Thời điểm phóng đãng, chẳng qua cô cũng như thế

"Tôi cần gõ cửa khi vào?" Lửa giận của Nam Cung Kình Hiên ngút trời bước tới hung hăng kéo cổ áo của Bùi Vũ Triết, trên nắm đấm cũng nổi gân xanh: "Con mẹ nó, anh đang làm gì bản thân anh không rõ sao!"

"Bốp!" một tiếng! Cú đấm hung ác mạnh mẽ nện vào mặt của Bùi Vũ Triết!

Bùi Vũ Triết lảo đảo lui về sau mấy bước, vịn vách tường, lửa giận cũng bốc cháy lên, khi Nam Cung Kình Hiên đánh quyền thứ hai tới, trong nháy mắt, anh bắt đầu tránh né, đồng thời cũng vung quyền đánh trả lại! Hai người đàn ông bị lửa giận làm cho mất lý trí, xông vào đánh đấm lẫn nhau!

Thở dốc kịch liệt, mỗi quả đấm lướt qua đều là hung ác ngoan độc, Bùi Vũ Triết bị Nam Cung Kình Hiên bắt được cổ áo lần nữa, gương mặt luôn luôn ôn tồn trở nên vặn vẹo, lạnh lùng nói: "Đừng tự cho là đúng, Nam Cung Kình Hiên, Thiên Tuyết là phụ nữ của ai anh cho rằng mình biết rõ sao?! Anh có tư cách gì để cô ấy giữ mình vì anh? Rốt cuộc cô ấy là gì của anh!"

"Bốp!", Bùi Vũ Triết nếm được vị máu tanh trong miệng, cùng với sự đau nhức như sắp vỡ vụn ở cằm.

Nam Cung Kình Hiên hung hăng siết cổ anh, trong đôi mắt lóe ra sự ngoan độc: "Cút cho tôi, chuyện của tôi và cô ấy không tới phiên anh tới chỉ trích!"

"A!" Bùi Vũ Triết cười lạnh, nhìn anh chằm chằm, nói: "Bị tôi chọc trúng chỗ đau sao? Cô vợ chưa cưới của anh không theo anh đến đây à? Anh cho rằng anh đang bắt gian sao? Chẳng qua anh đang phá hư mối quan hệ của người khác!"

Lại một quyền hung hãn đập tới, Bùi Vũ Triết cắn răng giơ cánh tay ngăn trở, trong mắt cũng phát ra mấy phần sát khí cùng lạnh lẽo.

"Anh nói đúng, tôi không có tư cách, cũng đừng mơ tưởng tôi buông cô ấy ra! Đã là phụ nữ của tôi thì cả đời sẽ là phụ nữ của tôi! Anh dám động chạm đến một ngón tay của cô ấy thì thử nhìn xem!" Nam Cung Kình Hiên giận dữ quát.

“Anh thật đúng là bá đạo, ngay cả cạnh tranh công bằng cũng đều không hiểu!" Bùi Vũ Triết lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng anh là ba của Tiểu Ảnh thì có tư cách ở bên cạnh Thiên Tuyết hơn so với tôi,! Anh nợ năm năm tình thương của người cha là tôi thay anh bù vào, cả đời này của anh, cũng, không, trả, hết!!"

Một trận đánh đấm lẫn nhau, hai người đàn ông giận dữ đến mức tận cùng.

Tiếng một vật nặng rơi xuống, là chai rượu bị bể nát, biểu hiện rõ ràng, căng thẳng đã đến mức tận cùng mà bộc phát ra tức giận!

Mấy ngón tay của Dụ Thiên Tuyết run run, nắm drap giường ngồi dậy, đôi mắt ướt sượt mê mang nhìn hai người trước mắt, giọng nói khàn khàn: "Đừng đánh..... Hai người đừng đánh nữa!"

Thân thể cô khó chịu muốn chết, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nóng đến mức ửng hồng không bình thường, run rẩy chống người ngồi dậy, rốt cuộc cũng hiểu rõ xảy ra chuyện gì! Hình như người đàn ông vừa giải cứu cô —— là Bùi Vũ Triết!

Ánh mắt lạnh như băng của Nam Cung Kình Hiên quét tới, nhìn thẳng vào ánh mắt mông lung ngập nước của Dụ Thiên Tuyết, cô run rẩy kịch liệt, cả người bị đông cứng lạnh như băng, đột nhiên có cảm giác sợ hãi cùng hốt hoảng.

Ánh mắt rét lạnh như thế, đột nhiên khiến cô cảm thấy, quan hệ của bọn họ vì vậy mà sụp đổ, hoàn toàn kết thúc.

Cuối cùng, Bùi Vũ Triết không địch lại thân thủ của Nam Cung Kình Hiên, cả người co rúc ở trên mặt đất, thống khổ đến nhe răng, khóe miệng bầm tím và có vài vết máu, còn Nam Cung Kình Hiên thì thở gấp từ trên mặt đất đứng lên, chằm chằm nhìn Dụ Thiên Tuyết.

Đột nhiên anh cười lạnh một tiếng, sát khí trong mắt biến thành lạnh lùng khinh bỉ.

"Xem ra cô cũng là loại người không chống cự nổi sự tịch mịch —— rốt cuộc, tại sao tôi lại xem cô như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay?" Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái nhợt, đè nén sự thống khổ đau lòng, lạnh lùng nhấn rõ từng lời từng chữ.

Ý thức của Dụ Thiên Tuyết lại bắt đầu mơ hồ, tay nắm chặt drap giường, nóng đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, muốn cởi y phục của mình để nước lạnh mạnh mẽ dội xuống người! Cô cắn môi giữ sự thanh tỉnh, nước mắt rưng rưng uất ức đến mức tận cùng.

"Không phải như vậy….. Anh hãy nghe tôi nói….."

"Cô còn chưa thỏa mãn phải không?" Nam Cung Kình Hiên ngước gương mặt tuấn tú tái nhợt lên, nhìn chằm chằm động tác xáo trộn của cô, trong lòng hung hăng đau nhói, lại độc ác đạp Bùi Vũ Triết một cước, lạnh giọng buông lời với cô: "Vậy, thật xin lỗi, là tôi quấy rầy, hai người cứ tiếp tục!"

Anh cố nén lửa giận ngập trời cùng sự đau lòng, đột nhiên bước nhanh đi thẳng ra ngoài.

"Nam Cung….." Dụ Thiên Tuyết run rẩy chỉ kêu ra được hai chữ, anh cũng đã đi rồi, tay cô nắm drap giường, ra sức nắm, trong lòng đau đớn như tê liệt.

Bùi Vũ Triết từ trên mặt đất từ từ bò dậy, trên mặt là sự thống khổ.

"Thiên Tuyết….." Anh cau mày kêu tên cô, nhìn cô ngửa đầu rơi nước mắt, muốn tiến lên an ủi, lại lảo đảo một cái té nhào lên trên giường.

Dụ Thiên Tuyết biết dược tính trong cơ thể mình còn chưa tan hết, cô chảy nước mắt, cả người vẫn nóng đến muốn chết, cô co rúc vuốt ve drap giường, trong lòng tuyệt vọng..... Rất muốn có một cây đao, để có thể cho chính mình một đao!

"Ưm….." Dụ Thiên Tuyết cảm giác được dưới hạ thân của mình đã ẩm ướt, cắn môi chống cự sự khao khát điên cuồng kia, thậm chí cô thò tay hung hăng nhéo mình, hung hăng nhéo! Dùng sự đau đớn làm cho bản thân thanh tỉnh!

"Rầm!" một tiếng, cửa lại bị đạp mở ra.

Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên xuất hiện ở cửa phòng một lần nữa. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

Bị du͙© vọиɠ khống chế, đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết đã mê mang, trong nháy mắt khi anh xuất hiện, trong mắt cô sáng lên chút hy vọng.

"Nghĩ thật hay..... Thoát khỏi tôi đi tìm mấy thằng đàn ông khác, nghĩ rất hay!" Nam Cung Kình Hiên khàn giọng gầm nhẹ, sải bước đi tới, kéo thân thể của cô qua ấn cô lên vách tường, cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi đã nói là phụ nữ của tôi thì cả đời phải là phụ nữ của tôi, dù cho cô dơ bẩn tôi cũng sẽ không chắp tay nhường cho người khác! Dụ Thiên Tuyết, cô nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Nói xong, anh dùng cái mền bao kín cô, bá đạo mà cường thế ôm cô lên!

Toàn thân anh đầy lửa giận, động tác không chút nào êm ái.

Dụ Thiên Tuyết bị anh làm đau, trong lòng lại cười khổ, cô rúc vào trong lòng anh, tay nắm chặt y phục của anh.

"Chết tiệt..... Nam Cung Kình Hiên, anh muốn đối xử với cô ấy như thế nào!" Bùi Vũ Triết lạnh giọng gầm nhẹ.

Ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Nam Cung Kình Hiên quét qua Bùi Vũ Triết, lạnh lùng nói: "Đây là người của tôi, nếu để tôi thấy anh chạm vào cô ấy một lần nữa, tôi sẽ khiến anh cả đời này cũng không có biện pháp nào động vào Piano, tôi nói được làm được!"

Nói xong, Nam Cung Kình Hiên ôm lấy Dụ Thiên Tuyết, xoay người đi ra ngoài.