Lạc Phàm Vũ lắc lắc đầu cười: “Không thấy, tối nay mình cũng cố ý đi tìm, nhưng cô ấy chưa tới thay ca.”
Ánh mắt rét lạnh của Nam Cung Kình Hiên nhìn sang: “Mình đã nói với cậu là
đừng đυ.ng vào cô ấy? Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định phải không?”
“Mình luôn luôn là như vậy, đồ mà cậu thích mình liền muốn cướp, mặc dù chúng ta thường giành giật với nhau, bất quá, chỉ có điều..…” Lạc Phàm Vũ
trưng ra bộ dạng ngang ngạnh bất kham, nheo nheo mắt nói: “Như vầy đi,
chúng ta đánh cuộc, cô gái này, ai cao tay trước thì chính là của người
đó, người còn lại nghĩ cũng đừng nghĩ.....Thế nào?”
“A.....Nghĩ
thật hay!” Trên gương mặt tuấn lãng thoáng hiện nụ cười giễu cợt, kiêu
ngạo tựa thiên thần.
Lạc Phàm Vũ có phần thất bại: “Mẹ nó, cậu cũng quá phách lối đi!”
“Ngày mai cô ấy sẽ xin nghỉ việc ở chỗ của cậu, cách xa cô ấy ra!” Nam Cung
Kình Hiên bỏ lại một câu, bóng dáng rắn rỏi mạnh mẽ đi ra ngoài.
Lúc ngồi vào trong xe thì bầu trời đã đầy sao, người đàn ông tuấn lãng bức
người ngồi trong xe, anh nghĩ ngợi gì đó, bấm số điện thoại di động rồi
đưa lên bên tai.
Ban đêm, sau khi dỗ ngọt để Thiên Nhu yên tâm
ngủ, cả người của Dụ Thiên Tuyết mệt mỏi vô cùng, còn đang suy nghĩ ngày mai phải làm như thế nào để kiếm được tiền, điện thoại di động bỗng reo lên.
Là một số máy lạ.
Cô nghi ngờ bấm phím nhận: “Alô, xin chào.”
“Ngủ chưa?” Một giọng nói nồng đậm truyền đến, một lúc lâu sau, chính Nam
Cung Kình Hiên có thế nào cũng không nghĩ tới mình lại mở miệng nói một
câu như vậy.
Chính anh cũng kinh ngạc, gương mặt góc cạnh lạnh như băng lại có biểu tình hơi ảo não.
Dụ Thiên Tuyết có cảm giác kỳ quái, nhìn lại màn hình điện thoại di động một hồi, cho rằng mình đã nghe lầm.
“Đáng chết..…Nói chuyện!” Thanh âm của Nam Cung Kình Hiên lạnh xuống, anh khẽ quát.
Lần này Dụ Thiên Tuyết kịp phản ứng, cô cau mày: “Anh làm gì vậy?”
“Cảnh cáo cô, ngày mai nhớ đi xin nghỉ việc!”
“Bệnh thần kinh.” Cô muốn cúp điện thoại.
“Cô dám ngắt máy thử coi.” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên hơi lạnh lùng,
đoán được cô muốn làm gì: “Nói cho tôi biết, bây giờ cô ở đâu, đang làm
gì.”
Hai hàng lông mày thanh tú của Dụ Thiên Tuyết nhíu chặt lại, cả đêm mệt mỏi chăm sóc cho Thiên Nhu, cô đã không còn chút hơi sức nào để đấu với người đàn ông này: “Vì sao tôi phải nói cho anh biết? Anh là gì của tôi?”
“À.....Tôi nhất định phải trở thành người nào của
cô thì cô mới bằng lòng nói cho tôi biết phải không?” Nam Cung Kình Hiên cảm thấy buồn cười.
“Dĩ nhiên, anh không có quan hệ gì với tôi, sao tôi phải để ý!”
“Nói, tối nay cô không đến nhà hàng làm việc, cô đi đâu?” Ngữ khí của anh
cũng mềm mại hơn một chút.
“Tôi không nói!”
“Nếu hiện tại, cô đang ở một chỗ cùng với Trình Dĩ Sênh, cô nhất định sẽ phải chết, biết chưa!” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày.
Dụ Thiên Tuyết im lặng hồi lâu, sau đó thanh âm lạnh lùng rõ ràng nói:
“Anh yên tâm, nếu tôi có ở cùng một chỗ với anh ta, tôi cũng chỉ muốn
hỏi rõ, rốt cuộc là anh ta đã lừa tôi bao lâu, phản bội tình cảm của
chúng tôi đã bao lâu, một người đàn ông không thật lòng thật dạ với tôi, tôi không cần! Anh ta lừa gạt tiền của tôi, tôi sẽ bám sát theo anh ta
đòi lại không thiếu một đồng!”
“Hừ.....Cô gái hám tiền!”
“Tùy anh muốn nghĩ thế nào cũng được!” Dụ Thiên Tuyết nhìn phòng bệnh của
Thiên Nhu, trong lòng vô cùng chua xót, nghẹn ngào không nói được nữa.
“Thiên Tuyết.....” Ở hành lang đối diện, bác sĩ Lam Úc thấy bóng dáng của cô,
anh hơi mỉm cười gọi một tiếng, tiếng gọi của anh không lớn không nhỏ,
vừa khéo truyền vào trong di động.
“Đáng chết.....” Nam Cung Kình Hiên vừa đưa điện thoại di động đổi qua tai bên kia, vừa cau mày nói:
“Dụ Thiên Tuyết, đã hơn nửa đêm, cô ở bên ngoài điên khùng chạy đi đâu?
Cô lêu lổng cùng với tên đàn ông nào? Hả?!”
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, thật tình, cô cảm thấy tối nay người đàn ông này uống lộn thuốc rồi.
“Anh nhỏ tiếng một chút được không? Đó là bác sĩ, tôi không muốn ở trong
phòng bệnh ầm ĩ với anh!” Anh quả thực là cố tình gây sự.
Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên rét lạnh, anh còn muốn nói tiếp gì đó lại bị cô
ngắt điện thoại.
“Tôi có
việc, không thèm nghe anh nói nữa, hẹn gặp lại.” Dụ Thiên Tuyết định cúp máy, lại lo âu dặn dò thêm một câu: “Anh đừng gọi tới nữa!”
‘Tút tút tút.....’
Thanh âm ‘Tút tút’ đột ngột trong điện thoại di động giữa đêm khuya mang vẻ cô tịch quạnh hiu.
Hết