Edit: Sahara
"Con nói cái gì?" Trang phu nhân không dám tin nhìn Trang Du: "Con điên rồi sao? Một đại gia khuê tú như con lại đi thầm thương trộm nhớ đàn ông đã có vợ, hắn lại còn là một tiểu tử nghèo nông thôn quê mùa. Con là ai? Con là con gái của thượng thư đương triều! Sao con có thể có ý nghĩ hoang đường như vậy hả?"
"Mẹ và cha không phải cũng như vậy sao?" Trang Du không phục.
"Chuyện của cha mẹ có thể so sánh với chuyện của con à? Ít ra lúc ấy cha con chưa có thê tử. Còn con? Chẳng lẽ con muốn làm tiểu thϊếp cho người ta?" Trang phu nhân gõ trán Trang Du.
"Ả nông phụ kia vô lễ như vậy, thôi là được rồi!" Trang Du cản tay Trang phu nhân, bĩu môi nói.
"Con…. Con muốn chọc mẹ tức chết đúng không? Buộc người ta thôi vợ, làm vậy thì còn gì là thanh danh của Trang gia chúng ta? Nếu chúng ta vừa ngỏ ý, hắn liền bỏ thê tử ngay lập tức, nam nhân bạc tình bạc nghĩa như vậy, con dám gả không? Nếu hắn là người trọng tình trọng nghĩa, không chịu thôi thê tử nguyên phối, chúng ta buộc hắn thôi vợ, hắn có thể không hận Trang gia chúng ta, không hận con sao? Con gả qua đó, còn có ngày lành không? Nhân lúc còn sớm, con mau chặt bỏ ý nghĩ này cho mẹ! Con mau trở về phòng đi, mấy ngày này không được phép ra ngoài." Trang phu nhân nói xong liền ra lễnh cho hạ nhân đưa Trang Du về phòng.
Trang Du vừa đi vừa hét: "Các ngươi buông ta ra! To gan! Mau buông ta ra…"
Trang phu nhân nghe Trang Du gào, chỉ thấy đầu óc mệt mỏi vô cùng. Bà ta bóp trán, chợt nhớ tới con trai còn nằm trên giường, tâm trạng lại rơi vào bi thương: "Ôi, con của mẹ…."
Lý Ỷ La không biết còn có người đang nhớ thương tướng công nhà mình, nàng vẫn thoải mái sống ngày tháng an nhàn của mình. Tần Chung đọc sách, nàng chơi cùng con, nghĩ những món ăn cho bữa tối, nấu làm sao cho cả nhà ăn thật ngon, thật vui vẻ. Để Tần Chung càng có tinh thần đọc sách, để mấy đứa con có thể khỏe mạnh lớn lên.
Hôm qua nấu canh cá trích, hương vị tươi ngon, nước canh đậm đà, Tần Chung rất thích. Lý Ỷ La ăn cũng thấy ngon nên định nấu lại lần nữa.
Thời điểm Lý Ỷ La và Tiểu Hồng chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc Tần Chung cũng vừa mở cửa thư phòng đi ra.
"Tướng công, đọc sách mệt à?" Lý Ỷ La nhìn trời, thấy còn chưa tới thời gian Tần Chung rời khỏi thư phòng như mọi ngày.
Tần Chung mỉm cười, đi đến trước mặt Lý Ỷ La: "Học vấn vốn cần tích lũy từng ngày, lâm trận mới mày gươm thì giúp ích được bao nhiêu? Nàng đi chợ à? Ta đi cùng nàng, thuận tiện thư giãn đầu óc một chút."
"Cũng được!" Lý Ỷ La hoàn toàn không để bụng việc Tần Chung có thi đỗ hay không. Theo Lý Ỷ La, thành thật sống qua ngày ở huyện Vân Dương cũng tốt. Nhưng Tần Chung còn có khát vọng muốn thực hiện, hắn muốn làm chỗ dựa cho người thân, vì thế, Lý Ỷ La tôn trọng ý nguyện của Tần Chung.
"Tiểu Hồng, ta và tướng công đi ra ngoài một chút, thuận tiện mua thức ăn luôn, hôm nay em cứ ở nhà phụ Tôn mẫu trông chừng tiểu thư và thiếu gia đi." Lý Ỷ La cầm lấy cái giỏ trong tay Tiểu Hồng, nói.
Tiểu Hồng vội dạ, nhìn thấy Tần Chung thân mật ôm eo Lý Ỷ La đi ra ngoài, Tiểu Hồng vỗ ngực: Phu thê gia chủ ân ái như vậy, nàng mới gặp được lần đầu tiên.
Sau khi tới kinh thành, ban ngày Tần Chung chuyên tâm đọc sách, Lý Ỷ La lo chuyện bếp núc, thường tự mình đi chợ, nên nàng rành đường hơn Tần Chung một chút. Ra khỏi ngõ nhỏ chính là đường lớn nhộn nhịp phồn hoa của kinh thành, người đến người đi tấp nập, Lý Ỷ La sợ Tần Chung bị đυ.ng trúng nên kéo Tần Chung ra sau lưng theo bản năng.
Tần Chung nhìn hành động vô thức của Lý Ỷ La, tuy có hơi ngược ngạo nhưng Tần Chung lại vui vẻ vô cùng. Lý Ỷ La không giống cô nương bình thường, vì thế hắn tình nguyện làm tiểu nam nhân được nàng che chở.
Tần Chung mỉm cười nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, khẽ khều khều lòng bàn tay Lý Ỷ La mấy cái.
Lý Ỷ La quay lại nhìn Tần Chung: "Tướng công sao vậy? Trên đường quá đông người, chàng cẩn thận một chút."
Tần Chung nhắm mắt theo đuôi Lý Ỷ La: "Ừm!"
Hai người đến chợ. Một tháng qua, ngày nào Lý Ỷ La cũng đến chợ mua thức ăn, nên rất nhiều người trong chợ đều có chút ấn tượng với vị tiểu nương tử đến từ phía nam này.
"Tiểu nương tử, lại đi chợ à? Không phải cô khen cá nhà chúng tôi rất tươi sao? Hôm nay lại có nữa đây, cô nhìn thử xem, có muốn mua không?" Vừa vào chợ đã có người chào hỏi Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La cười nói: "Để tôi xem thử." Lý Ỷ La khom người nhìn cá trong thùng gỗ.
"Xem đi, xem đi! Vừa bắt lúc rạng sáng hôm nay đấy, con nào con nấy cũng đang tung tăng nhảy nhót." Vị đại thẩm bán cá nói.
Lý Ỷ La gật đầu: "Không tệ! Tôi lấy con này, con này!"
"A, được! Tiểu nương tử đúng là tinh mắt, vừa chọn đã chọn trúng hai con ngon nhất rồi." Đại thẩm bán cá vội bảo tướng công mình bắt cá, xâu cá xong thì đưa cho Lý Ỷ La.
Tần Chung đưng phía sau vội bước tới nhận cá bỏ vào rổ.
Ban đầu, Tần Chung đi theo sau Lý Ỷ La, hắn không lên tiếng nên mọi người không ai chú ý tới hắn. Hiện tại, vừa ngẩng mặt lên nhìn thấy diện mạo Tần Chung, vị đại thẩm bán cá liền thất thần.
Đợi hồi thần lại, đại thẩm bán cá mới nhỏ giọng nói với Lý Ỷ La: "Tiểu nương tử, đây là vị tướng công thượng kinh thi cử nhà cô đó à?"
Lý Ỷ La liếc nhìn Tần Chung một cái: "Đúng vậy!" Làm sao vậy?
"Ôi, trời ơi! Tướng công nhà cô thật là tuấn tú! Còn đẹp hơn cả mấy vị công tử phong lưu trong tuồng hát nữa. Tiểu nương tử, cô nhất định phải đề phòng nha, tướng công cô tuấn tú như vậy rất dễ bị người khác để ý đó." Đại thẩm bán cá liếc nhìn Tần Chung cái nữa, đúng là tạo nghiệt mà! Bà chừng này tuổi mà nhìn tim còn đập thình thịch.
Lý Ỷ La cười đùa: "Người khác để ý thì có tác dụng gì? Tướng công tôi không để ý là được!"
"Ối, tiểu nương tử, rộng lượng là tốt nhưng không thể rộng lượng đến vậy! Nam nhân chính là đa tình. Nếu lần này tướng công nhà cô thi đậu, chắc chắn sẽ có rất nhiều mỹ nhân đến cửa. Cô đó, bây giờ không đề phòng, cẩn thận về sau phải khóc đó." Đừng nói là nam nhân có quyền thế trong tay, mà chỉ cần trong túi có hai đồng tiền thì cũng muốn được trái ôm phải ấp, kiều thê mỹ thϊếp vây quanh, mấy ai còn nhớ thê tử nguyên phối cùng chung hoạn nạn? Tướng công nhà bà cũng từng sinh tật, làm bà tức giận đến mức muốn cầm dao chém ông ta. Về sau trong nhà hết tiền, tướng công nhà bà mới sửa đổi.
Lý Ỷ La khẽ nhếch mép, xoay nghiêng cổ nhìn Tần Chung: "Đại thẩm yên tâm, chàng sẽ không đâu!" Không chỉ có sẽ không, mà còn có cho cũng không dám!
Đi dạo một vòng chợ, mua đầy giỏ thức ăn xong, hai người mới trở về.
"Chàng biết lúc nãy vị đại thẩm bán cá kia nói gì với ta không?" Lý Ỷ La hỏi Tần Chung.
Tần Chung cười cười: "Đơn giản là bảo nàng cẩn thận ta thi đỗ rồi sẽ cô phụ nàng."
"Sao chàng biết?" Lý Ỷ La ngạc nhiên nhìn Tần Chung.
Tần Chung bật cười: "Thái độ bà ấy rõ ràng quá rồi còn gì!" Muốn không đoán được cũng khó.
"Bà ấy nói vậy mà chàng không giận à?" Lý Ỷ La cũng mỉm cười.
"Sao phải giận? Dù sao ta cũng sẽ không phụ nàng!"
"Chàng chắc chắn như vậy?" Lý Ỷ La ngoéo ngón tay út Tần Chung kéo kéo.
"Ừm! Lòng ta rất nhỏ, chỉ chứa được một người thôi!" Hai người vừa vào ngõ nhỏ, nhìn trước nhìn sau không có ai, Tần Chung liền kéo tay Lý Ỷ La đưa lên miệng hôn một cái, xong ghé sát vào tai nàng nói nhỏ: "Ngược lại, ta còn lo lắng có một ngày nàng thấy ở bên ta quá mệt mỏi, có phải nàng sẽ rời khỏi ta không chút do dự hay không? Ta biết trên người nàng có một đôi cánh, tuy bây giờ nàng đang thu nó lại, nhưng nếu có một ngày nàng muốn bay đi, ta tin không có ai có thể cản nàng được."
"Đúng vậy! Cho nên, chàng phải dùng cả đời chàng làm l*иg, nhốt ta trong đó~~~" Lý Ỷ La cũng ghé sát tai Tần Chung, lúc nói đến chữ cuối còn cố ý kéo dài.
"Nương tử…." Yết hầu Tần Chung lên xuống mấy cái, nhanh chóng kéo Lý Ỷ La đi về nhà.
Lý Ỷ La cười trộm sau lưng Tần Chung.
Trong sân, Tử Tĩnh, Tử Xu và Tử Khuê được mấy người Tôn mẫu bế đang khóc ầm ĩ tìm Lý Ỷ La, vừa thấy Tần Chung và Lý Ỷ La về tới liền đổi mặt khóc thành mặt cười nhanh như chớp, đứa nào cũng giơ tay tới trước đòi mẹ bế.
Tần Chung hơi khựng người một giây, sau đó làm như không thấy, tiếp tục kéo Lý Ỷ La về phòng.
Lý Ỷ La bật cười một tiếng rồi rút tay ra khỏi tay Tần Chung, sau đó nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: "Tướng công, đợi đến tối đã! Bây giờ chàng đi đọc sách để hạ hỏa đi!" Nói xong liền giang tay bế Tử Tĩnh và Tử Xu.
Tử Tĩnh, Tử Xu tới trong lòng mẹ liền nhoẻn miệng cười hi hi ha ha, Tử Khuê ở trong lòng Tiểu Hồng nhìn chằm chằm về phía này.
Không thể bên nặng bên nhẹ, Lý Ỷ La bế Tử Tĩnh, Tử Xu một lúc thì giao cho Tôn mẫu bế hai đứa đến giường, rồi quay sang bề Tử Khuê. Chỉ cần có thể nhìn thấy mẹ thì Tử Tĩnh, Tử Xu sẽ không khóc không nháo, Tử Khuê vừa được mẹ bế, tay nhỏ lập tức túm lấy vạt áo trước ngực mẹ, sau đó nhắm mắt lại.
Bế con một lúc, Lý Ỷ La phải đi nấu cơm. Thấy Tử Khuê hình như đã ngủ, Lý Ỷ La định để Tử Khuê lên giường, ai ngờ, Tử Khuê nằm trên giường tuy không thức, nhưng tay nhỏ vẫn nắm áo mẹ không buông.
Lý Ỷ La vừa gỡ tay Tử Khuê ra, nó liền mếu miệng ê a.
"Tôn mẫu, bà với Tiểu Hồng đi nấu cơm đi, Tử Khuê ngủ rồi, ta bế nó thêm một lát." Hôm nay Tử Tĩnh, Tử Xu đều đã ngủ trưa, chỉ có mình Tử Khuê là chưa ngủ, nếu bây giờ không ngủ, đến chiều chắc chắn sẽ quấy khóc.
Tôn mẫu mỉm cười nhìn Tử Khuê: "Vâng, phu nhân!"
Tử Khuê mấp máy miệng nhỏ, vẫn chưa buông áo Lý Ỷ La ra, đến khi Tôn mẫu đã nấu cơm xong mà nó vẫn chưa dậy.
"Ngày thường tiểu thiếu gia không quấy khóc, nhưng lại gần gũi phu nhân nhất, chỉ cần một lúc không thấy phu nhân là cứ nhìn ra cửa." Lúc Lý Ỷ La đắp chăn cho Tử Khuê, Tôn mẫu nhỏ giọng kể lại cho nàng nghe.
Lý Ỷ La trìu mến vuốt nhẹ đầu con trai, khẽ cười: "Nó cũng y như cha nó, rất dính người."
Thi hội bắt đầu vào ngày mười bốn tháng tư. Lúc này trời còn chưa hết lạnh, mọi người ai cũng mặc áo bông dày. Do thí sinh tham gia thi hội rất nhiều, nên trường thi rất lớn. Bên trong chia ra nhiều trường thi nhỏ, mỗi trường thi nhỏ đều có vách ngăn. Một trường thi xây nên được sử dụng trong rất nhiều năm, không dễ gì xây trường thi mới, nếu Lễ Bộ có thể moi tiền từ Hộ Bộ, nói không chừng sẽ tu sửa một chút. Cho nên, việc tu sửa trường thi này còn phải coi quan viên Lễ Bộ có để nó trong lòng hay không?
Đầu năm nay, thịnh hành câu chuyện thần tiên hạ phàm lịch kiếp, họ phải chịu nổi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác,…. Trường thi cũ kỹ thì thế nào? Lọt gió thì thế nào? Các ngươi là những tôi lương đống tương lai của triều đình, chút khổ cực này cũng chịu không được thì sao có thể vì triều đình, vì hoàng thượng làm việc? Làm sao vì dân thỉnh mệnh? Có thế nào thì đám đại thần kia cũng nói được.
Lý Ỷ La sợ Tần Chung nhiễm lạnh, nên từ đầu tháng ba đã may sẵn áo bông cho Tần Chung. Thi hội không cho thí sinh mang chăn vào trường thi, sợ thí sinh gian lận. Vì thế, ngoại trừ y phục trên người, mấy thứ bút mực đơn giản và thức ăn ra thì không cho đem theo thứ gì khác nữa.
"Phu nhân, Tiểu Hoàng nghe nói bên trong trường thi rất lạnh, một số người có sức khỏe yếu một chút còn không còn mạng ra khỏi trường thi, lão gia nhà chúng ta sẽ không sao chứ?" Tiểu Hoàng ở bên cạnh phụ Lý Ỷ La làm mấy việc kim chỉ lặt vặt, có phân lo lắng hỏi.
"Lão gia nhà chúng ta sao có thể giống những người đó được?" Tôn mẫu vội nói.
Tiểu Hoàng cũng kịp phản ứng lại: "Xin lỗi phu nhân, Tiểu Hoàng không cố ý nói vậy, em chỉ lo cho lão gia thôi."
Lý Ỷ La lắc đầu: "Không sao!" Theo những gì tìm hiểu được, tình hình trong trường thi đúng là làm người ta lo lắng: "Mấy năm nay tướng công luôn chú ý rèn luyện sức khỏe, chúng ta cũng đã chuẩn bị tốt y phục, chắc sẽ không có gì đáng ngại." Nàng còn cho dị năng vào, chắc sẽ không làm Tần Chung chịu nhiều khổ.
"Phu nhân, người thấy lần này lão gia có thi đỗ không?" Vào Tần gia đã lâu, mấy người Tiểu Hồng cũng xem như hiểu được phần nào tính tình Lý Ỷ La, chỉ cần không làm sai quy củ Lý Ỷ La định ra thì Lý Ỷ La rất dễ nói chuyện. Mấy người Tiểu Hồng đều cảm thấy may mắn vì gặp được người chủ tử tế, nên ai cũng thật lòng mong Tần gia ngày một đi lên.
"Đỗ hay không đỗ cũng có sao đâu!" Lý Ỷ La thản nhiên mỉm cười, động tác đưa kim lên xuống chưa từng dừng lại. Nàng thêu rất nhanh, mỗi đường kim mối chỉ đều toát ra mỹ cảm cực lớn. Thời điểm lần đầu tiên mấy người Tiểu Hồng nhìn Lý Ỷ La thêu, ai cũng xem đến ngây ngẩn, đều cảm thấy sao có người lúc thêu thùa còn đẹp hơn cả mỹ nhân nhảy múa thế này?
"Nếu lão gia thi đỗ, người sẽ là phu nhân nhà quan, tất nhiên không giống bây giờ, thân phận của hai tiểu thư và thiếu gia cũng có khác biệt rất lớn." Tôn mẫu thấy Lý Ỷ La vẫn thản nhiên như không, bà mỉm cười, nói.
"Hình như là vậy!" Lý Ỷ La gật đầu: "Có điều, người chỉ cần vui vẻ thoải mái là được. Tướng công có thể thi đỗ, thực hiện hoài bão trong lòng tất nhiên là tốt. Nếu không đỗ, Tần gia cũng không còn sống khó khăn như trước, đâu cần phải lo. Ngược lại, ta lại thích cuộc sống đơn giản một chút. Còn về mấy đứa nhỏ, có bản lĩnh thì chúng tự đi tranh giành tương lai, chúng ta là cha mẹ, chỉ cần không để chúng thiếu thốn tình thương là được."
Tôn mẫu nghe xong thì ngây người một hồi lâu: "Phu nhân, đây là lần đầu tiên lão nô nghe có người nói như vậy."
Lý Ỷ La cười khẽ: "Ai không muốn phu quân mình phong hầu bái tướng, chẳng qua là do ta không có chí lớn mà thôi." Vốn dĩ nàng không coi trọng mấy thứ này, trải qua mạt thế khiến nàng hiểu rõ cuộc sống an ổn quý giá thế nào! Người một nhà vui vẻ hòa thuận chính là hạnh phúc lớn nhất.
Tôn mẫu lắc đầu: Phu nhân như vậy, ngược lại chính là người sáng suốt nhất. Bất kể cuộc sống thế nào, phu nhân cũng có thể tiếp nhận.
Chờ Lý Ỷ La may xong y phục cho Tần Chung thì ngày thi hội cũng cận kề.
Đại Việt có hai mươi tỉnh phủ, căn cứ vào trình độ học vấn và dạy dỗ của mỗi tỉnh phủ mà quyết định nhân số thí sinh tỉnh đó nhiều hay ít. Số lượng tiến sĩ triều đình hạn định cho mỗi tỉnh cũng khác nhau. Tóm lại, mỗi khoa thi hội đều có đến bảy–tám ngàn người tham gia thi cử.
Trong bảy–tám ngàn người này, số người đi qua được cây cầu độc mộc, bước vào hàng tiến sĩ, tiếp tục tham gia thi đình lại không có bao nhiêu. Nhiều nhất là khoảng ba trăm người. Trong ba trăm người này còn có cả đồng tiền sĩ. Nếu trừ đi số người đồng tiến sĩ, số người chân chính thi đỗ thi hội trở thành tiến sĩ cũng chỉ có trên dưới một trăm người.
Thi đỗ được cử nhân đã phải trải qua sàng lọc từ các kỳ thi huyện, phủ, hương. Như biển lớn đãi cát. Tuy trong đó lọt không ít mắt cá giả trân châu, nhưng qua nhiều tầng sàng lọc như vậy, bản thân cử nhân cũng coi như là tinh anh của Đại Việt. Ít nhất là trên phương diện học vấn. Mà kỳ thi hội này là tuyển chọn tinh anh trong số tinh anh, một thúng thốc sàng ra một nắm gạo, có thể thấy cạnh tranh tàn khốc cỡ nào.
Tiến, đại biểu từ đây cá chép vượt Long Môn, chân chính bước vào tầng lớp cai trị trong xã hội này. Lui, đại biểu tất cả những gian khổ học hành trước kia đều uổng phí công sức, cần khổ học ba năm nữa, đợi tái chiến trong kỳ thi hội lần sau. Đây là sự tra tấn rất lớn đối với thân xác lẫn tinh thần.
Trước ngày thi một ngày, Lý Ỷ La đi cùng Tần Chung đến trường thì xem qua một lần. Hôm nay, ngày mười bốn tháng tư, trống canh bốn vừa điểm, hai phu thê mặc áo bông thật dày, cùng nhau xuất môn.