Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 133: Diễn xuất

Edit: Sahara

Trang phu nhân liếc nhìn các vị tiểu thư Vương gia, đáy mắt thâm trầm, tiểu thư Vương gia cố tình áp đi ánh sáng của nữ nhi nhà bà như vậy là có ý gì?

Vương lão phu nhân lập tức khẩn trương: "Trang tiểu thư đừng giận! Đều là do mấy nha đầu này không hiểu chuyện. Bọn nó làm sao hơn được Trang tiểu thư, chẳng qua là nhờ y phục mà thôi. Còn không mau đi thay ra!"

Trong lòng mấy vị tiểu thư Vương gia đều không phục, nhưng cũng biết mình không thể đắc tội vị Trang tiểu thư đanh đá này, nên chỉ đành nghẹn khuất đi thay y phục khác.

Y phục thay xong, tất cả đều giảm đi một nửa hương sắc vừa rồi. Rõ ràng vẫn là dung mạo đó, nhưng lại như biến thành một người khác.

Thấy như vậy, trong lòng Trang Du dễ chịu hơn rất nhiều, có điều như thế lại càng tôn lên sự thần kỳ của những bộ y phục kia: "Mẹ, con cũng muốn có y phục như vậy."

Vương lão phu nhân vội nói: "Đây đều là y phục của Vân Từ Phường trong huyện chúng ta, y phục nơi đó cực kì xinh đẹp. Không riêng gì mấy nha đầu này, mà các vị tiểu thư, phu nhân nhà khác cũng tranh nhau mua."

Trang phu nhân hỏi lại lần nữa: "Thật sự đẹp như vậy?"

Vương lão phu nhân cười cười: "Dù gì cũng là đồ vật nơi quê mùa, làm sao so sánh được với kinh thành. Nhưng đúng là nó rất đẹp."

Từ nhỏ tới lớn, Trang phu nhân luôn được người nhà yêu thương nuông chiều, nên dưỡng thành tính tình ương ngạnh. Sau này bà nhìn trúng Trang Kinh, là một sĩ tử nhà nông tiến thân nhờ khoa cử. Bởi vì gia cảnh kém xa nhà vợ, lại cần dựa vào thế lực nhà vợ nên Trang Kinh đối với Trang phu nhân luôn là nhường được thì nhường. Chính vì thế mà dù đã về nhà chồng, Trang phu nhân vẫn không hề thu liễm tính tình của mình chút nào.

Mãi đến khi Trang Kinh bình bộ thăng vân, tay nắm thực quyền, quyền thế lấn áp nhà vợ, lúc này Trang Kinh mới dám lớn tiếng với Trang phu nhân.

Nghe Vương lão phu nhân hết lời nịnh hót, Trang phu nhân hài lòng gật đầu: "Tuy là y phục nơi quê mùa, nhưng nhìn cũng có mấy phần đặc biệt, lát nữa chúng ta đi đến Vân Từ Phường kia xem thử."

Vương lão phu nhân tất nhiên đồng ý, đồng thời phân phó nữ quyến trong nhà tiếp khách cho tốt.

Tối hôm qua, sau khi biết rõ chân tướng từ chỗ Tần Chung, Lý Ỷ La luôn đặt chuyện này trong lòng, có điều bây giờ chưa phải là lúc.

Thế nhưng, vừa qua giờ ngọ, đột nhiên có người đến gõ cửa Tần gia.

Tần mẫu đi ra mở cửa: "Các người là ai?"

"Chúng tôi là người của Vương gia_Vương huyện lệnh, tới đón Tần nương tử nhà các người đến phủ một chuyến."

Tần Chung đang đọc sách nghe thấy lập tức bỏ sách xuống, đứng dậy đi đến cạnh cửa lớn. Người đến là một vị phụ nhân lớn tuổi, theo sau còn có hai nha hoàn. Tần Chung chắp tay hữu lễ: "Không biết vị đại nương đây tìm nương tử ta vì chuyện gì?"

Hoàng tam gia sợ huynh đệ Vương gia trách tội ông ta làm việc bất lực, nên không có báo lại những chuyện xảy ra lúc trước giữa ông ta và Tần Chung. Thời điểm Tần Chung thi đậu Giải Nguyên, Vương gia còn đưa thiệp mời cho Tần Chung, hạ nhân Vương phủ cũng biết Tần Chung là Giải Nguyên công năm trước. Trên mặt vị phụ nhân này mang theo ý cười lẫn cung kính: "Tần tướng công, là chuyện tốt ạ! Có quý nhân nhìn trúng tay nghề nương tử ngài, lệnh cho tôi tới đón Tần nương tử đến phủ."

Tần Chung hơi sửng người một chút: "Nhưng nương tử nhà tôi đang mang thai, thai cũng đã lớn, sợ là phải cô phụ ý tốt của quý nhân."

"Tần nương tử có thai?" Vị phụ nhân kinh ngạc, rồi bỗng thấy khó xử: "Như vậy…. Như vậy….., hay là làm phiền Tần nương tử cứ theo chúng tôi một chuyến, nếu thấy Tần nương tử đang mang thai, chắc quý nhân cũng sẽ không làm khó Tần nương tử."

"Tướng công, ai đến vậy?" Bằng vào thính lực của Lý Ỷ La, tất nhiên là nghe rõ mồn một động tĩnh bên ngoài, nàng đỡ bụng đi ra, giả vờ như vừa thức dậy, hỏi.

Bụng Lý Ỷ La rất lớn, vị phụ nhân kia vừa thấy cũng phải giật mình kêu lên: "Bụng Tần nương tử đã lớn như vậy?"

Lý Ỷ La mỉm cười: "Vị ma ma này, bụng tôi đúng là có hơi lớn một chút, thời điểm đi lại đều phải thật cẩn thận."

"Vậy phải làm sao bây giờ? Quý nhân trong phủ rất coi trọng tay nghề của ngài. Nếu không thì như vầy đi, Tần nương tử, phiền ngài theo chúng tôi đi một chuyến, quý nhân thấy ngài như vậy hẳn sẽ không làm khó dễ đâu." Bụng lớn như vậy, làm sao may vá thêu thùa?

Lý Ỷ La nhíu mày: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Vị phụ nhân kể rõ: "Quý nhân ở lại phủ chúng tôi, nhìn thấy các vị tiểu thư trong phủ mặc y phục Vân Từ Phường nên đã đến đó xem thử một chuyến, các vị quý nhân rất hài lòng y phục ở đó. Nhưng vị tiểu thư kia nói không muốn mặc y phục giống mọi người, bảo Vân Từ Phường may cho mình một bộ y phục độc nhất vô nhị, các vị tú nương Vân Từ Phường đều tỏ vẻ không làm được. Mọi người đều biết y phục Vân Từ Phường là xuất phát từ thủ nghệ của Tần nương tử_ngài, nên lão phu nhân nhà tôi mới sai tôi tới mời Tần nương tử đến phủ."

Sau khi Tần Chung nghe xong, ánh mắt liền lạnh đi.

"Ỷ La, chuyện này không thể! Bụng con đã lớn đến vậy, sau còn có thể hao tổn sức lực? Hay là để mẹ đi giải thích với vị quý nhân kia." Tần mẫu sốt ruột nói.

Lý Ỷ La lắc đầu: "Mẹ, mẹ đi sao mà được? Cứ để con đi một chuyến. Nếu đã là quý nhân, khẳng định sẽ độ nhân độ lượng, nhìn thấy cái bụng này của con, họ sẽ không làm khó con đâu."

Tần Chung vội nói: "Ta cũng đi!"

Vị phụ nhân lớn tuổi vội nói: "Phải, phải, cứ đi một chuyến, chỉ cần để quý nhân biết mọi người không cố ý thoái thác, nhất định sẽ không có việc gì."

Tần Chung cẩn thận dìu Lý Ỷ La lên xe ngựa. Sau khi lên xe ngựa, Tần Chung cứ nắm tay Lý Ỷ La xoa bóp, mắt thì nhắm lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

"Tướng công?"

Tần Chung ngẩng đầu: "Ỷ La, là ta vô dụng!" Nếu hắn có thể lớn mạnh hơn một chút, thì đã không có chuyện nương tử đang mang thai còn bị người ta gọi đi.

Lý Ỷ La lắc đầu: "Nói lời ngốc nghếch gì thế? Chàng nhìn thử xem, thế gian có mấy nam nhân có thể làm được như chàng? Đừng lo, ta sẽ nghĩ ra cách thoát thân." Cứ xem tình hình như thế nào đã, nếu thật sự khó khăn, nàng tuyệt đối sẽ không lấy đứa bé trong bụng ra mạo hiểm.

Tâm trạng Tần Chung nặng nề, lần nữa cúi đầu xuống, ngón tay không ngừng gõ gõ đầu gối. Lý Ỷ La biết mỗi lần Tần Chung làm động tác này là đang tính toán gì đó trong lòng.

Xe ngựa dừng lại trước đại môn Vương phủ, Tần Chung xuống xe trước, rồi mới cẩn thận dìu Lý Ỷ La xuống sau. Vào Vương phủ, phụ nhân lớn tuổi liền nói với Tần Chung: "Tần tướng công, phiền ngài chờ ở tiền sảnh, hậu viện là nơi quý nhân nghỉ ngơi, ngài không tiện đi vào."

Tần Chung nhìn Lý Ỷ La, Lý Ỷ La cũng nhìn lại Tần Chung, khẽ gật đầu với hắn một cái.

Lý Ỷ La được hạ nhân Vương phủ dẫn đường đi đến một căn phòng ở hậu viện. Trong phòng, Trang phu nhân ngồi ở phía trên, Trang Du mang vẻ mặt mất kiên nhẫn ngồi bên cạnh, nữ quyến Vương gia thì ngồi hai bên phía dưới.

"Lão phu nhân, phu nhân, Tần nương tử đã tới." Lời thông truyền làm âm thanh cười đùa trong phòng ngưng lại, mọi người cùng nhìn ra cửa, ngay cả Trang Du cũng tò mò nhìn theo. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng y phục Vân Từ Phường đúng là xinh đẹp đến mức nàng chưa nhìn thấy bao giờ, đặc biệt là khi mặc lên người, bản thân như biến thành một người khác, một bộ y phục lại có thể thay đổi khí chất một người. Hôm nay đến Vân Từ Phường, nàng sai người mua hết tất cả y phục ở đó, những người khác biết nàng là thiên kim của thượng thư thì không dám tranh đoạt cùng nàng nữa.

Nhưng như vậy vẫn không làm nàng hài lòng, nàng muốn mặc y phục độc nhất vô nhị. Kiểu dáng những bộ y phục hôm nay mua về đều có không ít người từng mua, nàng đường đường là thiên kim phủ thượng thư, há có thể mặc y phục giống với đám điêu dân quê mùa?

Sau khi biết tất cả kiểu dáng y phục Vân Từ Phường đều xuất phát từ tay chủ nhân phía sau, tay nghề may vá của vị chủ nhân này cũng xếp hàng tuyệt hảo, nàng liền trực tiếp sai người gọi Lý Ỷ La tới, may riêng một bộ y phục cho mình.

Trong nhận thức của Trang Du, tú nương có tay nghề giỏi như vậy khẳng định là rất lớn tuổi.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lý Ỷ La từ tốn đi vào.

Lý Ỷ La vừa xuất hiện, mọi người trong phòng đều a lên, Vương lão phu nhân hỏi Lý Ỷ La: "Ngươi mang thai?"

Lý Ỷ La làm bộ ráng hết sức hành lễ với mấy người trong phòng, Vương lão phu nhân vội nói: "Mau lấy ghế mời tiểu nương tử ngồi! Bụng lớn như vậy, lỡ có gì sơ xuất thì không tốt!"

Lý Ỷ La cảm tạ Vương lão phu nhân xong thì thản nhiên ngồi xuống.

"Vân Từ Phường là sản nghiệp của ngươi?" Chờ Lý Ỷ La ngồi rồi, Trang phu nhân mới nhìn nàng hỏi.

"Dân phụ không có gì cả, chỉ có chút tay nghề thêu thùa, nên mới mở Vân Từ Phường làm kế sinh nhai." Lý Ỷ La đỡ bụng, mỉm cười trả lời.

Trang phu nhân không ngờ Lý Ỷ La lại có thái độ tự nhiên hào phóng như thế, hơn nữa, cách ăn nói cũng không có chút xíu thô bỉ nào của thôn phụ quê mùa. Điều này làm bà có phần không được thoải mái. Dù là ở kinh thành, các vị phu nhân nhà quan khác nhìn thấy bà cũng có ba phần cung kính, lúc nói chuyện cũng dè dặt sợ sệt, dân phụ này có bản lĩnh gì mà dám bất kính với bà như vậy?

"Ngươi là bà chủ Vân Từ Phường? Ta nghe nói kiểu dáng y phục Vân Từ Phường đều do ngươi thiết kế đúng không? Vậy được, ngươi nhìn ta, làm cho ta một bộ y phục đẹp nhất thiên hạ, phù hợp với ta nhất!" Trang Du có phần bất ngờ khi Lý Ỷ La trẻ tuổi như vậy, nhưng thấy bụng Lý Ỷ La to đùng thì bĩu môi, hống hách nói.

"Không biết tiểu thư khi nào lấy y phục?"

"Ba ngày! Ba ngày sau chúng ta phải đi. Trong vòng ba ngày ngươi phải gấp rút may xong cho ta!" Trang Du ngang ngược ra lệnh.

Ba ngày phải xong? Các nữ quyến Vương gia nghe mà không khỏi biến sắc. Ba ngày làm sao mà xong được? Dù là y phục bình thường cũng khó mà may xong trong ba ngày, huống chi Trang tiểu thư lại còn yêu cầu cao như thế. Hơn nữa, Tần nương tử lại đang mang thai, nếu không ngủ không nghỉ ba ngày gấp rút may y phục, e là sẽ…..

Lý Ỷ La thầm cười lạnh trong lòng, ngoài mặt thì tỏ vẻ khó xử: "Vị quý nhân đây, có thể là ngài không biết, tinh phẩm cần phải được chế tác tỉ mỉ. Mỗi một bộ y phục Vân Từ Phường đưa ra đều được may thêu cẩn thận. Nếu dựa theo yêu cầu của ngài, vậy lại càng mất nhiều thời gian. Nếu dân phụ không mang thai, còn có thể miễn cưỡng xong trong ba tháng. Nhưng ngài cũng thấy đó, dân phụ đang mang thai, chỉ e có lòng mà không có sức."

"Ý ngươi là muốn từ chối?" Trang Du trừng mắt nhìn Lý Ỷ La: "Ngươi có biết ta là ai không?"

Vương lão phu nhân vội giảng hòa: "Trang tiểu thư, Tần tiểu nương tử không phải cố ý mạo phạm, chẳng qua cô ấy cũng chỉ nói theo tình hình thực tế, bụng của cô ấy thật sự quá lớn, lão thân nhìn thôi cũng giật mình."

"Ngươi là cái thá gì?" Trang Du trực tiếp mắng Vương lão phu nhân.

Sắc mặt Vương lão phu nhân lập tức cứng đờ, bà là cái thá gì? Bà tốt xấu gì cũng chừng này tuổi, hai đứa con trai, một đứa trước kia làm tri phủ, hiện tại đang nhậm chức Lễ Bộ thị lang. Vậy mà bây giờ lại bị một nha đầu hỉ mũi chưa sạch mắng bà là cái thá gì trước mặt bao nhiêu người.

Vương đại phu nhân vuốt vuốt lưng Vương lão phu nhân, khẽ lắc đầu với bà: Bỏ đi! Chuyện này vốn không liên quan đến Vương gia bọn họ. Dù tướng công Tần nương tử là Giải Nguyên thì sao chứ? Tần gia không có chỗ dựa trong triều, dù có đỗ Trạng Nguyên cũng khó nói trước được. Cứ ba năm lại có một Trạng Nguyên, biết bao Trạng Nguyên phí cả đời cũng không có một chức vị nào, chỉ có thể đợi đến chết già. Trước mặt Trang thượng thư, Vương gia bọn họ chỉ là con chó làm việc cho Trang gia như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Vương lão phu nhân hít sâu mấy hơi để bình ổn tâm trạng, thôi, vì Vương gia, bà nhịn!

Trang phu nhân khẽ mắng Trang Du một tiếng: "Vương lão phu nhân là người lớn tuổi, sao con lại không hiểu lễ nghĩa như vậy hả? Vương lão phu nhân, xin bà đừng trách, tiểu nha đầu còn nhỏ nên nói chuyện không biết chừng mực." Nếu ở kinh thành, khi Trang Du nói lời này, bà tất nhiên sẽ dạy dỗ Trang Du một trận, nhưng nơi đây là huyện Vân Dương, cách kinh thành rất xa, những lời Trang Du nói sẽ không truyền tới kinh thành được. Lại nói về Vương gia, Trang phu nhân căn bản không để Vương gia vào mắt, nữ nhi bà đang nóng giận, có nói vài lời khó nghe cũng mặc nó đi.

Vương lão phu nhân nắm tay lại thật chặt, nhưng mặt không lộ chút cảm xúc bất mãn nào: "Trang phu nhân nói quá, tính tình Trang tiểu thư thẳng thắn, mấy nha đầu nhà lão thân so ra vẫn còn thua xa Trang tiểu thư."

Các vị tiểu thư Vương gia thầm bĩu môi: Lão phu nhân đúng là mở to mắt nói dối, ngay cả họ cũng biết, một khuê nữ không có quy củ như vậy nếu bị truyền ra ngoài thì thanh danh sẽ xấu đến mức nào nữa là. Thiên kim thượng thư điêu ngoa như thế, thượng thư phu nhân lại chỉ mắng nhẹ cho qua, vừa nhìn đã biết chỉ mắng cho có lệ.

Trang phu nhân thấy Vương lão phu nhân thức thời như thế, hài lòng gật đầu, khẽ nâng chung trà lên nhìn Lý Ỷ La: "Cho nên ngươi không định cho mẹ con ta mặt mũi?"

Lý Ỷ La đứng dậy: "Vị phu nhân này, dân phụ biết như vậy sẽ mạo phạm phu nhân, nhưng xin thứ dân phụ không có cách nào đáp ứng. Dân phụ phải lo nghĩ cho đứa trẻ trong bụng." Thời gian ba ngày, nàng đúng là có thể gấp rút may được. Có điều lúc này nàng đang mang thai, nếu tùy tiện vận dụng tinh thần lực, ai biết sẽ gây nên hậu quả khôn lường gì? Nàng không thể để xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.

"Ngươi đúng là rất có chí khí!" Trang phu nhân châm chọc.

"Phu nhân quá khen, dân phụ nào có chí khí gì đâu, chẳng qua thân làm mẹ, phải có trách nhiệm suy nghĩ cho con của mình."

"Tốt, nếu vậy thì ngươi….." Trang phu nhân còn chưa nói hết câu thì một gã gia đinh bỗng chạy tới đứng trước cửa bẩm báo: "Phu nhân, tiểu thư, lão gia gọi mọi người đến tiền sảnh."

Trang phu nhân lấy làm kinh ngạc: "Lão  gia gọi chúng ta qua có chuyện gì?"

"Bẩm, tiểu nhân không biết!"

Trang phu nhân đứng dậy, gọi Trang Du: "Đi thôi, đừng để cha con chờ lâu!"

Trang Du nhìn Lý Ỷ La, tức giận nói: "Vậy ả thì sao? Dám làm mất mặt bổn tiểu thư, chẳng lẽ cứ bỏ qua cho ả như vậy?"

Trang phu nhân liếc nhìn Lý Ỷ La: "Lát nữa hãy nói!" Dứt lời, Trang phu nhân liền đứng lên đi ra khỏi phòng.

Khi Trang Du đi ngang qua người Lý Ỷ La, nàng ta dừng lại hừ một tiếng.

Lý Ỷ La ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Trang phu nhân và Trang Du, khóe môi khẽ cong lên. Còn tưởng là quý nhân tâm tư khó lường thế nào, thì ra chỉ là một đôi mẹ con ngu dốt.

Thời điểm Trang phu nhân và Trang Du đến, Tần Chung đang cáo biệt cùng Trang thượng thư.

Lúc Tần Chung nghiêng người nhường đường, Trang Du nhìn thấy gương mặt Tần Chung, liền không tự chủ được mà thất thần.

"Lão gia, người gọi thϊếp đến là vì chuyện gì vậy?"

"Phu nhân, có phải nàng cho đòi một vị tiểu nương tử mang thai đến may y phục cho Du nhi không?" Trang Kinh cẩn thận thu xếp gọn lại mấy quyển công văn trong tay.

"Sao lão gia biết chuyện này?" Trang phu nhân cảm thấy kỳ quái.

"Nàng cứ để mặc Du nhi muốn làm gì thì làm như vậy sao? Ta đã nói nàng bao nhiêu lần rồi hả? Đừng có quá nuông chiều nó! Nàng nhìn tính tình nó bây giờ đi, có chút nào giống một tiểu thư khuê tú không?"

"Ý của lão gia là thϊếp không biết cách dạy con?" Sắc mặt Trang phu nhân lập tức đen kịt.

Nếu là trước đây, chắc chắn Trang Kinh sẽ lập tức nhận lỗi, nhưng hiện tại ông đã leo tới chỗ cao, không còn chịu áp lực từ nhà vợ, thấy Trang phu nhân vẫn không có đầu óc như vậy, ông liền hừ lạnh: "Ta nói cho nàng biết, các người ít gây chuyện một chút cho ta! Tướng công vị tiểu nương tử kia vừa đỗ Giải Nguyên vào năm ngoái, vừa rồi ta cũng đã gặp, hắn thật sự là người có tài, nếu sau này hắn vào triều làm quan, ta còn phải thu về cho mình dùng."