Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)

Edit: Sahara

“Không thử thì sao biết kết quả thế nào! Muội biết công thức một món ăn có thể dạy cho tẩu, tiền vốn cần không nhiều, dù có lỗ cũng không sao. Đại tẩu, tẩu thấy sao?” Lý Ỷ La hơi hơi mỉm cười, cầu trời chẳng bằng tự cầu mình, phu thê Tần Phấn và Trương Thúy Thúy rất biết phấn đấu, nàng cũng sẵn lòng chỉ cho họ một con đường sáng. Thứ nhất là do nàng thích Tử Viễn và Tử Hạo, phu thê Trương Thúy Thúy có tiền thì hai đứa bé mới có thể có được một nền giáo dục tốt hơn. Thứ hai, hiện tại tất cả mọi người đều ăn chung một nồi cơm, nếu chỉ có mình nàng kiếm nhiều tiền, mấy phòng khác lại không kiếm được bao nhiêu, về lâu về dài, trong lòng họ dần dần sẽ có khúc mắc. Lý Ỷ La nàng sợ phiền.

Trương Thúy Thúy nghe xong, cúi đầu lẳng lặng trầm tư, trên mặt có chút giãy giụa, qua một hồi lâu, Trương Thúy Thúy mới ngẩng đầu lên nói: “Được, đệ muội, tẩu sẽ thử một lần!” Trong mắt Trương Thúy Thúy hiện lên sự kiên định và nghị lực, làm nổi bật thần thái, cả gương mặt tựa hồ cũng có chút khác khác so với trước kia.

Lý Ỷ La không ngờ Trương Thúy Thúy lại là người thuộc trường phái hành động. Mới nói xong thì nàng ta đã lập tức đi tìm Tần Phấn. Không biết hai phu thê ở trong phòng nói những gì, không lâu sau thì lại xuất hiện trước mặt Lý Ỷ La lần nữa.

“Đệ muội, khiến muội phải lao tâm, nhưng vì muốn kiếm tiền, tẩu tẩu không thể không mặt dày mày dạn. Phiền muội nói cho tẩu biết cần phải chuẩn bị những gì?”

Lý Ỷ La đứng dậy: “Nếu nhắm vào đối tượng là những công tráng lao động, thì đảm bảo hàng đầu phải là ăn no, và giá tiền không được đắc. Món chính dùng lương thực phụ là được (*món chính là cơm thay bằng lương thực phụ như bánh bao, màn thầu bằng bột mì chẳng hạn). Còn về thức ăn, muội sẽ dạy cho tẩu một món kho, cùng một món canh. Sau bữa cơm sáng, tẩu chuẩn bị một chút là được.”

“Món kho?” Đại Việt không có món kho, tuy rằng Đại Việt và hải ngoại đã thông thương, rất nhiều thứ từ hải ngoại cũng được truyền đến Đại Việt, nhưng mấy loại nguyên liệu như hương liệu, bát giác (gừng), hoa tiêu phần lớn đều chỉ dùng làm thuốc. Mấy món ăn Đại Việt như xào, chưng, nấu đa số đều chỉ bỏ vào chút muối là xong. Cho nên khi nghe thấy món kho, Trương Thúy Thúy mới tỏ vẻ không hiểu.

“Đại ca, đại tẩu, muội nói nguyên liệu cho hai ngươi mua về, muội sẽ nấu cho mọi người nếm thử, nếu cảm thấy ngon thì chúng ta mới tính tiếp.”

Phu thê Trương Thúy Thúy lập tức gật đầu, nghiêm túc lắng nghe, rất sợ sẽ bỏ sót.

Lý Ỷ La liên tục đọc tên các loại gia vị, Tần Phấn có chút hoài nghi. Tuy hắn không biết nấu cơm, nhưng cũng chưa từng nghe qua có ai hay nhà nào dùng những thứ này nấu nướng. Vì thế, Tần Phấn khó hiểu hỏi: “Những thứ này thật sự có thể nấu ăn?”

Trương Thúy Thúy thì vô cùng tin tưởng Lý Ỷ La, không chút nghi ngờ: “Tướng công, đệ muội nói như vậy chắc chắn là có lý của muội ấy, muội ấy hiểu biết rộng hơn chúng ta nhiều.”

“Được…. Được rồi!” Tần Phấn gãi gãi đầu, sao nương tử tin tưởng tam đệ muội dữ vậy cà?

Khi nghe đến còn phải mua lỗ tai heo, giò heo và ruột heo, Tần Phấn liền muốn đặt câu hỏi. Lỗ tai heo, giò heo thì không lạ, tuy hai thứ này không ngon bằng thịt mỡ, nhưng cũng là thịt, giá cả so với thịt thì rẻ hơn nhiều. Mấy hộ nhà nghèo cũng thường mua một ít về ăn. Thế nhưng, ruột heo thì có rất ít người mua. Trước không nói tới mùi hôi của nó, tuy rằng có chút phiền phức, nhưng cũng có cách có thể làm bớt mùi của nó được. Tuy nhiên, muốn nấu được ngon, cần bỏ rất nhiều mỡ, những ai mua thịt đều biết điều này. Như vậy, tính ra không hề có lời, còn không bằng mua luôn thịt cho rồi.

Tần Phấn vừa há miệng, ngay lập tức bị Trương Thúy Thúy liếc một cái, liền nghẹn trở về.

“Đại tẩu, đã nhớ kỹ hết chưa?”

“Nhớ kỹ rồi!” Trương Thúy Thúy thầm nhẩm lại một lần trong đầu, xong mới gật đầu một cái: “Cha bọn nhỏ, bây giờ chúng ta đi mua đồ đi! Đến tiệm gần nhất chắc vẫn còn kịp!”

“À!” Tần Phấn trước giờ chỉ biết lo làm việc, kiếm được tiền thì đưa cho Trương Thúy Thúy. Còn về việc chi tiêu thế nào, trong nhà có chuyện gì cần, thường đều do Trương Thúy Thúy làm chủ.

Trương Thúy Thúy về phòng lấy tiền, rồi vội vã đi cùng Tần Phấn.

Mã Đại Ni xem rồi xì một tiếng: “Đại tẩu và đại ca chính là mệnh lao lực. Hiện tại trong nhà không thiếu ăn thiếu uống, bọn họ lại cứ thích vất vả.” Mã Đại Ni vô cùng không hiểu Trương Thúy Thúy và Tần Phấn. Trong mắt Mã Đại Ni, mỗi ngày làm việc, trồng trọt đã đủ mệt rồi, nàng hận không thể nằm đó há mồn, chờ trời rớt thức ăn xuống thì ăn.

“Nhị tẩu, ai có chí nấy!” Mã Đại Ni lười, nếu không phải Tần mẫu nghiêm khắc, chỉ sợ Mã Đại Ni sẽ càng quá phận hơn. Bây giờ còn tốt, mọi người sống cùng nhau, dù lương mỗi tháng của Tần Diệu không cao, nhưng Mã Đại Ni cũng không cần xài tiền bao nhiêu. Ít nhất, vấn đề ăn uống là không phải lo.

Nhưng Tần gia đâu thể mãi mãi cũng như bây giờ, cuối cùng vẫn phải phân gia. Tính cách Tần Diệu và Mã Đại Ni đều là biết hôm nay không biết ngày mai. Hai người lớn bọn họ thì không sao, chỉ e con cái hai người về sau sẽ chịu khổ.

Mã Đại Ni khó hiểu: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tướng công tẩu rất lợi hại, ta đi theo chàng sẽ không chết đói.” Mã Đại Ni rất si mê và có lòng tin với Tần Diệu.

Lý Ỷ La cười cười, mỗi người một tính, nếu muốn phấn đấu tiến lên, nàng tự nhiên sẽ giúp một tay. Còn như phu thê nhà lão nhị không lo trước tương lai, nàng cũng sẽ không nhiều chuyện làm gì.

Ngày đó, vận dụng dị năng hoàn thành được một nửa tranh thêu, Lý Ỷ La liền thả chậm tiến độ lại, tỉ mỉ cân nhắc bố cục. Lúc này đang từ từ thêu phần còn lại.

Mã Đại Ni rảnh rỗi liếc mắt nhìn sang tranh thêu trong tay Lý Ỷ La, không thể không tán thưởng: “Đệ muội, muội nói xem đôi tay này của muội sao lại kỳ diệu như vậy chứ, nhìn mấy đứa bé này mà xem, thật quá sống động, y như thật vậy.” Mã Đại Ni nhìn mấy tiểu đồng tử trên tranh thêu, trong lòng cảm thán không thôi. Tuy rằng nàng rất thương Tử Như, nhưng sao lại không mong có con trai cho được. Cũng không biết tại sao tướng công nổ lực lâu vậy rồi mà bụng mình vẫn không có động tĩnh gì.

Bụng không động tĩnh? Mã Đại Ni đột ngột nhìn Lý Ỷ La, ghé sát mặt Lý Ỷ La đè thấp âm thanh: “Đệ muội, muội và tam đệ thành thân lâu vậy rồi, sao bụng muội vẫn chưa có động tĩnh gì thế?”

“Không vội!” Còn chưa tạo người, làm sao lớn bụng?

“Sao lại không vội? Tẩu nói cho muội biết, nữ nhân chúng ta nha, mặc kệ có bản lĩnh cỡ nào thì cũng phải sinh được con. Điểm này muội cần lưu tâm nhiều một chút, đừng thấy bây giờ mẹ tốt với muội mà ỷ y, nếu như muội vẫn không sinh con, sau này thái độ của mẹ chắc chắn sẽ thay đổi cho mà xem.” Mã Đại Ni thật ra rất có hảo cảm với người tam đệ muội này. Chủ yếu là do Lý Ỷ La biết kiếm tiền, nên Mã Đại Ni nàng cũng ăn ké được chỗ tốt. Nếu Lý Ỷ La vì không sinh được con mà bị đuổi khỏi Tần gia, vậy không phải Tần gia sẽ quay về nguyên trạng trước kia sao? Cho nên Mã Đại Ni sốt ruột thay Lý Ỷ La không phải là giả vờ.

“Muội và tướng công tự có tính toán!” Mã Đại Ni còn muốn nói nữa, thì Lý Ỷ La đã lên tiếng trước. Nếu đã quyết định sống cả đời với Tần Chung, tất nhiên là phải sinh con. Thế nhưng thân thể này hãy còn quá nhỏ, Tần Chung cũng chưa trưởng thành nhiều, chậm rãi rồi tính.

Mã Đại Ni hừ một tiếng: “Không biết lòng người tốt!” Dứt lời liền đứng dậy bỏ đi một nước.

Khi mặt trời khuất núi, Trương Thúy Thúy và Tần Phấn rốt cuộc cũng về, trên đường còn gặp được Tần Chung.

“Tướng công, chàng về rồi!” Lý Ỷ La vừa thấy Tần Chung liền bỏ đồ thêu trong tay xuống ngay.

“Ừm!” Tần Chung vừa đến gần, liền theo thói quen định bóp vai cho Lý Ỷ La: “Có mệt không?”

Lý Ỷ La mỉm cười: “Không mệt! Nhưng chàng đi đường thì chắc là mệt rồi, mau đi tắm rửa rồi thay y phục đi!” Lý Ỷ La lấy một chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Tần Chung. Trời nóng mà đường đi lại xa, y phục đều thấm ướt cả rồi.

“Được!” Tần Chung bóp bóp nắn nắn tay Lý Ỷ La, rồi tự mình đến phòng bếp xách nước. Lúc đến cửa tịnh phòng, Tần Chung chợt nhìn nhìn y phục trên người, bước chân cũng khựng lại. Tần Chung nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lý Ỷ La đang bận rộn thu dọn kim chỉ trong sân, tròng mắt hắn khẽ đảo, tiếp đó thì trực tiếp đẩy cửa tịnh phòng đi vào.

Một lát sau, giọng Tần Chung đột ngột vang lên từ trong tịnh phòng: “Nương tử, ta quên lấy y phục…..”

Lý Ỷ La nghe xong, buông kim chỉ xuống: “Chàng chờ một chút!” Lý Ỷ La chẳng chút hoài nghi về phòng lấy y phục rồi đi đến cạnh cửa tịnh phòng.

“Tướng công, chàng hé cửa ra, ta đưa y phục cho chàng.”

Bên trong không động tĩnh.

“Tướng công….”

Vẫn không động tĩnh.

“Tướng công!!”

Không ai trả lời.

Trong lòng Lý Ỷ La quýnh lên, tịnh phòng Tần gia không thông gió, đóng cửa lại thì chính là một cái l*иg hấp. Tần Chung chắc không phải là bị khí nóng xông đến ngất đi rồi chứ?

Nàng vừa định dùng sức đẩy cửa ra, nào ngờ chỉ vừa chạm nhẹ thì cửa đã mở.

Bên trong hơi nóng lượn lờ, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy rõ người bên trong, Lý Ỷ La bất chấp tất cả vội xông vào.

Khi nàng vừa vào trong tịnh phòng thì cửa đột nhiên đóng sầm lại.

“Tướng công!!!” Ngay sau đó, trong tịnh phòng loáng thoáng truyền đến tiếng kinh hô của Lý Ỷ La.

Giọng nói mang theo một tia cảm xúc vô danh của Tần Chung vang lên nối tiếp tiếng kinh hô của Lý Ỷ La: “Ỷ La, sao nàng lại vào được đây?”

“Ta gọi chàng nhưng chàng không trả lời, ta còn tưởng chàng xảy ra chuyện. Chàng… Chàng đứng cách xa ta một chút.”

_______________

Tác giả có lời muốn nói: Một lần nữa, tiến độ với Lý Ỷ La đình trệ.

Trong lòng Tần Chung nôn nóng, hắn nên nói uyển chuyển sao cho Ỷ La biết rằng, bọn họ có thể tiến thêm một bước nữa đây?

Đứng ở cửa tịnh phòng, Tần Chung liếc mắt đánh giá toàn thân trên dưới của mình một lần, ừm, thì cứ bắt đầu từ việc Ỷ La nhìn thấy cơ thể hắn, nên phải chịu trách nhiệm với hắn đi….

________

*Sa: hai đoạn dưới lời tác giả muốn nói là trong nguyên tác ghi như vậy, Sa cũng không biết là do bạn đăng cover nhầm lẫn gì hay là lời nói vui của tác giả, vì xét thấy nó cũng liên tiếp với chính văn ở trên, cho nên Sa giữ nguyên, edit theo nguyên tác.