Chôn Xác Hồi Sinh Quỷ

Chương 5

Người thanh niên bị ông Dương quát nạt cho một chặp, liền như bị nói trúng tim đen, vã mồ hôi. Có điều, để cho đỡ ngượng anh ta vẫn đứng thẳng người lên vỗ ngực nói:

- Làm gì có chuyện ấy thưa chú. Chắc là vừa rồi cháu nghe nhầm, cháu sẽ chú ý hơn...

Ông Dương gật đầu nói:

- Thôi được rồi, nghe nhầm cũng là việc thường, đến tao vừa tụt xuống dưới này mà cũng đã muốn đu dây trèo lên ngay rồi, huống chi là đám thanh niên rơm chúng mày. Thôi, đi nhanh nhanh mà tìm ông anh tao về, kẻo trời sáng lại không về nổi đâu.

Ông Dương nói xong, hối hả tiếp bước gạt cái lùm cây, tiếng lá cây loạt xoạt, đôi lúc gió thổi thoảng qua khiến lá cây xà vào khuôn mặt như một bàn tay ai đó đang vuốt ve mặt người vậy.

Đoàn thanh niên theo sau ông dương có cả thảy hơn chục người, chính xác là mười bốn người, tính cả ông Dương là tròn mười lăm người tham gia vào hành trình giải cứu ông Khanh. Ông Dương lớn tuổi nhất, đều đã có vợ con, còn đám thanh niên này đều mới nứt mắt mới lớn. Chưa vợ con gì cả, thậm chí là người yêu cũng không có. Đám thanh niên mới đầu còn run sợ lắm. Thế nhưng càng về sau đi càng lâu dần sâu vào trong thung lũng đáy vực. Bọn họ người đông át cái sợ lại bắt đầu táo tợn trêu đùa nhau. Nghe bà cụ kể liễu quỷ hóa thành một người con gái thì ai nấy cũng đều vui vẻ lắm. Bình sinh bọn họ hiếm khi được tiếp xúc với con gái trẻ, vì lạ thay bản của bọn họ sinh ra phần lớn toàn là con trai. Con trai muốn kiếm vợ đều phải sang bản khác để tìm hiểu.

Bọn họ lại nghe nói cái giống yêu tinh hóa hình người là xinh đẹp lắm. Có người còn cho rằng dẫu một lần trong đời được gần gũi với yêu tinh thì thôi chết cũng được.

Những câu chuyện vui đùa ấy thôi thì cũng chỉ là bên lề. Thế nhưng về sau này không ngờ lời nói đùa ấy lại ứng nghiệm thành một sự thực. Chính cái anh thanh niên mà phát ngôn ra những lời nói ấy, lại là người đầu tiên phát hiện ra liễu quỷ.

Đoàn người đi đã lâu nên thấm mệt, một vài người tách ra đến ven suối để lấy nước. Trong những người ấy, có cả cậu thanh niên kia, ban đầu mặt suối vắng vẻ không có gì. Nhưng sau cùng nhóm bốn người đi lấy nước cho cả đoàn đột nhiên bị một trận gió thổi mạnh khiến bụi tung mù, lá cây đập vào mặt mũi mấy người tung bay khắp nơi.

Lúc sau khi ngọn gió ấy ngừng thổi, thì cậu thanh niên kia cũng đã không còn thấy đâu nữa. Người ta chỉ còn thấy bộ quần áo của anh ta bị rách tả tơi vương vãi trên mặt đất. Có người nhìn thấy xa xa bên kia suối, phía sau lùm bụi cây gai có bóng lưng người con gái nhấp nhô, thoắt ẩn thoắt hiện.

Khi ba người bọn họ về báo tin cho đoàn người, và quay trở lại tìm thì tại chỗ lùm cây ấy thì chỉ thấy có hai chiếc dép của chàng thanh niên kia, và một mớ rễ cây toàn bụi đất. Còn người thì lại chẳng thấy đâu...

Cả đoàn người cứ tìm mãi một chốc mà chẳng thấy gì, sau cùng đành bỏ cuộc. Lại căn dặn nhau kĩ hơn là từ giờ càng phải cẩn trọng. Bởi vì liễu quỷ có thể đã thực sự xuất hiện.

Đoàn người tiếp tục hành trình tìm kiếm ông Khanh, cho đến gần sáng mà không hề kiếm thêm được một chút tin tức nào. Bọn họ đành quyết định từ bỏ. Tất cả định quay đầu trở về...

Đúng khi ấy, bọn họ lại vô tình bị lạc vào một mảnh đất kéo dài, trơ chọi toàn sỏi đá không có bất cứ thứ gì mọc lên. Ở giữa khu đất ấy xuất hiện một cây liễu rất lớn, lá của nó màu đen màu đỏ xen lẫn.

Cả đoàn người ngơ ngác nhìn nhau, ú ớ không nói được câu nào...

Trong mắt ông Dương lúc này, chợt thoắt hiện lên vẻ tính toán. Ông nhìn đằng đẵng vô cái cây liễu to lớn mà liếʍ mép. Ông chợt quyết định, nếu như đã không tìm được ông Khanh, thôi thì cái cây liễu này cũng phải chặt để kiếm lấy món lời.

Dọc đường vì lý do phòng thân, nên thứ đồ nghề để chặt cây ông mang không sót món nào.

Mới đầu thì ông ta còn lo lắng cho người anh trai của mình, nhưng càng về sau, lòng tham của ông lại càng lớn, lại nghiêng về việc chặt liễu nhiều hơn.

Vì vậy, trên đường đi, ông Dương đã không ít lần bơm cái tư tưởng chặt liễu về đem bán cho đám thanh niên. Đám thanh niên khi ấy không quan tâm đến tiền nhiều lắm, nhưng ông Dương lại bơm rằng nếu mỗi người sở hữu một miếng gỗ liễu, thì sau này về hay mơ thấy gái đẹp. Lại còn lấy được vợ đẹp vì hưởng phúc âm ké nữa.

Những lời nói lừa lọc ấy, nhanh chóng làm lu mờ đi những lời cảnh cáo của bà cụ.

Ngay khi tất cả đều chán nản muốn quay về, thì cái cây liễu này lại như ma xui quỷ khiến thế nào, lại xuất hiện ở ngay trước mặt bọn họ.

Đoàn người vui vẻ lắm, ông Dương trước tiên chọc cái con dao nhọn đâm xuống dưới mặt đất dõng dạc hô to nói:

- Chặt nó, vì sự nghiệp làm giàu của bản ta... Vì sự trả thù cho ông anh trai tao và bạn của chúng mày!

Đám thanh niên hô to hưởng ứng:

- Chặt nó, làm giàu, báo thù...

Xen lẫn trong những âm thanh đồng thanh hô to đầy khí thế, còn thi thoảng chen thêm một vài câu nói khe khẽ:

- Vì lấy được vợ đẹp...

Đám người hùng hổ, tay dao tay búa phăm phăm lao về phía cái cây. Cành cây liễu toàn lá đen đỏ thì rung rung lên như muốn mời gọi một cách đầy thích thú.

Ông Dương hùng hổ lao tới trước, cả đoàn người bước càng gần cái cây liễu thì càng cảm thấy hơi ngột ngạt khó thở. Nhưng suy cho cùng ai nấy đều không sợ chết.

Những nhát dao búa đầu tiên được bổ xuống, vang lên những âm thanh lục bục như chặt vào da thịt. Nhựa cây nhờn nhờn phun ra một màu đỏ tươi. Lá cây xào xạc đung đưa tạo thành những âm thanh như tiếng người con gái khóc thút thít vậy.

...

Trở lại việc ông Khanh.

Sau khi ông phát hiện ra cây liễu cổ ấy, liền lập tức quay trở về bản ngay, dọc đường đi ông không hề gặp phải bất cứ thứ gì lạ lùng. Cho đến khi quay trở lại vách đá, ông Khanh có thể nhìn thấy ngay được sợ dây thừng mà bị vắt vẻo ở vách đã từ lúc nào được nối liền chặt. Nó được buộc ngược trở lại bên trên, sợi dây thừng chắc nịch như chưa từng bị tuột.

Ông Khanh lẩm nhẩm:

- Cái thằng Dương này hay thật, lúc cần thì gọi không thấy đâu, lúc không cần gọi thì lại tự động chạy xuống nhặt dây buộc lên lại cho anh, đến là kỳ lạ.

Ông Khanh men theo sợi dây đã được buộc một cách chắc chắn, túm lấy sợi dây ấy rồi bắt đầu trèo lên một cách thật từ từ chậm rãi. Dây thừng đung đưa qua lại vang lên những âm thanh lách tách vì sức nặng của người ảnh hưởng vào nó.

Lên đến gần miệng vực, sợi dây thừng bỗng chuyển rời dần dần thành một màu đen kịt. Có những giấu vết hình bàn tay dần dần được hiện ra. Ông Khanh nheo mắt nhìn kĩ, thì thấy cái dấu vết hình bàn tay ấy nó bấu kĩ vào trong sợi dây thừng hằn sâu thành một vết sâu hoắm cỡ cả xăng ti mét.

Càng lên gần miệng vực thì cái dấu vết hình bàn tay càng dày đặc. Dấu vết bàn tay ấy nhỏ thó như là tay của con gái, ngón tay mảnh dẻ chỗ lồi chỗ lõm giống như khi bàn tay ấy bấu vào thì chỗ nông chỗ sâu. Tưởng tượng như là một bàn tay đã bị thối giữa mất một đoạn thịt trơ ra khúc xương và chỗ thịt chỗ xương ấy cứ ngắt quãng nhau mà bám vào sợi dây thừng, mới có thể tạo ra được loại dấu vết như vậy.

Dấu vết hình bàn tay ngắt quãng cách nhau độ chừng nửa mét. Kèm theo đó là thi thoảng lại dính một chút mồ hồi vương vãi ở sợi dây thừng. Dấu vết ấy chứng tỏ là vừa mới rồi còn có người leo xuống ở sợi dây thừng này. Mà mồ hôi nhiều như vậy thì lại càng chứng tỏ không thể là một người được, mà chính xác hơn phải là một nhóm người thì mới đúng.

Ông Khanh nheo mày, không có lẽ nào ông Dương lại thấy mình không quay lên, mới phát hiện sợi dây thừng bị đứt, từ đó quay đầu về bản gọi người. Và đám người ấy cũng vừa mới quay trở lại và leo xuống vực tìm ông? Nhìn những dấu vết ở sợi dây thừng thì ông Khanh chắc mẩm thứ suy đoán của mình là đúng.