Lưu tiên sinh căng giọng thì thào nói:
- Có kẻ... có kẻ đã dùng máu để nó hồi sinh!
Grao!
Đúng lúc này, chỉ cách chỗ tế đàn khoảng chừng vài cây số. Con cương thi đã rú tợn kêu lên những âm thanh kinh khủng rợn người.
Mọi người đều sợ hãi bao quanh lấy Lưu tiên sinh bám lấy thân người ông ta muốn chờ mong ông ta cứu mạng. Ông ta cố kìm nén sự sợ hãi, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Sư phụ tôi sắp đến đây rồi, cố cầm cự cho đến khi ông ta đến được đây thì tất cả đều được sống! Ông ta sẽ cảm nhận được mùi tử khí cương thi mà chạy đến đây nên không cần phải ra chỉ đường!
Lưu tiên sinh nói xong, liền nhảy bật đứng dậy lao lên tế đàn. Đem một đám hạt gạo nếp rắc xung quanh tế đàn, rồi cắt tiết gà cho chảy vào miệng phun vào hai hình nộm vàng mã Trương phi Quan công. Ông ta nói:
- Mọi người đều không được rời khỏi cái tế đàn này, gạo nếp sẽ khiến cương thi tạm thời không thể đi vào. Tôi đi ra ngoài liều mạng với nó!
Lưu tiên sinh nói xong liền nhảy ra khỏi cái tế đàn, nhanh thoăn thoắt biến mất vào màn đêm. Hai cái hình nộm Quan công Trương phi cũng đột nhiên cử động rồi chạy theo ông ta.
Mọi người lúc này không biết bên ngoài kia chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe tiếng gào thét của Lưu tiên sinh. Bọn họ ôm nhau run rẩy như cầy sấy mong cho chuyện này chóng qua.
Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, Lưu tiên sinh kia thất bại, ông ta toàn thân bê bết máu chạy quay ngược trở lại tế đàn thở dốc. Miệng ông ta trào ra máu, ông ta nhảy vào tế đàn rồi gọi Thương đến gần và nói:
- Ta sẽ truyền cho cô nghệ của lỗ ban tông thuật, cô học tạm một vài phép để cố gắng cầm cự bảo vệ mọi người. Đây, kiếm đây, cô cầm lấy đi rồi ta chỉ, đây là kiếm sắt thật chứ không phải là kiếm gỗ, cẩn thận không lại bị thương ngược.
Lưu tiên sinh đưa thanh kiếm sắt cho Thương mà không hề nghi ngờ gì. Thương tỏ vẻ non nớt đỡ lấy thanh kiếm, nhưng khi Lưu tiên sinh vừa mới đứng dậy, quay đầu định làm thế mẫu chỉ dạy cho Thương. Thì khóe mắt cô chợt hiện lên một vẻ tàn độc...
Cái thanh kiếm sắt nhanh thoăn thoắt từ trong tay Thương bổ xuống, chém ngọt qua cổ Lưu tiên sinh, khiến đầu ông ta rụng xuống khỏi cổ, lăn lông lốc xuống khỏi tế đàn. Lưu tiên sinh có khuôn mặt trợn trừng, hai mắt mở to dường như không tin nổi là cô sẽ là như vậy.
Ông Khanh gào lên:
- Thương, tại sao mày lại làm thế?
Thương cười khanh khách không nói gì, cô chỉ liếʍ mép với dáng vẻ đầy thú tính, chậm rãi bước ra mép tế đàn, quẹt một đường chân xóa nhòa đi cái vòng tròn gạo nếp.
Khuất ở phía xa xa, một cái bóng đen lùi lũi tởm lợm từ trong lùm cây đang nhảy chồm về phía này xuất hiện. Da mặt nó nhăn nheo, đôi bàn tay duỗi thẳng về phía trước với móng tay rất dài. Hai hàm răng nó có những cái răng nanh chìa ra đang nhỏ máu. Nó... chính là con cương thi từ hàng thế kỉ trước...
Ông Khanh biết lúc này mọi chuyện đã không ổn, ông gào lên:
- Mọi người, chạy cả đi, chỗ này không còn an toàn nữa rồi!
Ba người còn lại nghe ông Khanh nói như vậy, liền như ý thức được, liền hoảng sợ nhanh chóng chạy ra khỏi cái vòng tròn tế đàn, mỗi người chạy về một hướng.
Nhưng con cương thi nhanh thoăn thoắt, cả ba người ấy chỉ chạy được chưa đầy nửa phút. Thì đều đã phát ra những âm thanh gào rú kinh khủng, cổ họng của họ như bị một thứ gì đó luồn sâu vào bóp nghẹt. Con cương thi đã gϊếŧ họ chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.
Ông Khanh như tuyệt vọng, ông quỳ sụp xuống, sợ hãi nhìn Thương với nước mắt chảy ròng ròng. Ông hỏi:
- Thương, tại sao mày lại làm như vậy?
Thương không trả lời, mà chỉ cười khanh khách. Ông Khanh thở dài, biết số mình đã tận, liền nhắm mắt nói:
- Được rồi, vậy thì mày hãy để cho tao đi theo chú Dương, đi theo bà mày đi...
Ông Khanh cúi đầu định chờ chết, thì đúng lúc này một giọng nói vang lên:
- Ông thắc mắc tại sao ư, vì nó không còn phải là con gái của ông nữa, mà nó chính là liễu quỷ.
Ông Khanh mở mắt ra, thì đã thấy tự lúc nào trên tế đàn có một ông già râu tóc bạc phơ, đang cầm kiếm gỗ cười nói. Ông Khanh liền hỏi:
- Ông là ai?
Ông già kia trả lời:
- Tôi là chính là sư phụ của cái thằng độ đệ dốt nát kia!
Ông Khanh mừng rỡ nói:
- Ông chính là Đào tiên sinh, ông biết tiếng Việt ư?
Không giống như Lưu tiên sinh, nói chuyện với ông Khanh toàn phải có một cô gái phiên dịch, mà Đào tiên sinh này là sư phụ của ông ta lại có thể nói tiếng Việt sõi đến như vậy.
Đào tiên sinh gật đầu nói:
- Phải, tôi họ Đào. Năm xưa tôi có mặt trong quân giải phóng, cũng từng có một thời ở Việt Nam nên khá hiểu tiếng Việt...
Đào tiên sinh vuốt râu, không tiếp tục nói, mà chợt hành động rất mau lẹ. Ông ta vung tay lên liền đem cả tế đàn đánh sập. Vung tay một cái nữa lại chọc vào cái xác liễu quỷ nằm trong áo quan. Cái xác liền kêu ré lên trợn trừng mắt, rồi bốc lửa cháy ngùn ngụt. Cái xác vừa cháy Thương liền lập tức ngất đi như vừa được hóa giải vậy.
Đào tiên sinh, vung kiếm một nhát nữa, đem cái xác ném về phía con cương thi. Con cương thi dường như cảm thấy hoảng sợ, nó quay đầu bỏ chạy nhưng không kịp. Cái xác liễu quỷ dính vào người nó, bén lửa lây sang nó. Cương thi lập tức bị một mồi lửa vây lấy gào rú hết sức thảm thiết. Nó giãy giụa trong tuyệt vọng... Thêm một lúc nữa thì cả xác nó lẫn cái xác liễu quỷ đều cháy ra tro.
Thương ngất một lúc liền mau chóng tỉnh lại, cô nhìn thấy ông Khanh ngã gục dưới đất liền chạy đến đỡ ông ôm ông gào khóc nói:
- Bố, vừa rồi con không kiềm chế được mình, con đã gϊếŧ người rồi!
Ông Khanh cũng ôm Thương khóc mà không nói gì.
Còn Đào tiên sinh thu kiếm lại, giảng giải:
- Đó là liễu quỷ, không phải cô! Cô đã có nghiệp với phái lỗ ban ta, thì từ giờ phải theo ta học nghệ để trả nợ. Buông bố cô ra đi, từ giờ cô không còn tư cách để gặp ông ta nữa.
Nghe Đào tiên sinh nói như vậy, Thương gật đầu, dứt khoát buông ông Khanh ra. Rồi lặng lẽ đến đứng bên cạnh Đào tiên sinh.
Đào tiên sinh lại nhìn ông Khanh rồi nói tiếp:
- Ông cũng đã hết nợ rồi, nợ của ông là nghiệp nợ tham lam. Nhưng đã phải trả bằng nhiều nỗi dằn vặt, từ nay ông có thể hưởng cuộc sống sung túc.
Đào tiên sinh trỏ vào cái cây liễu rồi nói tiếp:
- Tôi biết gỗ có giá, cũng vì nó mà ông phạm ác nghiệp. Vậy tôi cho ông chặt nó đi bán kiếm tiền, từ nay cứ vậy an hưởng tuổi già rồi đừng nghĩ chi nữa...
Nói xong Đào tiên sinh quay đầu đi thẳng, dắt Thương đi cùng biến mất vào màn đêm.
Từ đó, Thương vĩnh viễn không quay trở lại, ông Khanh cũng không biết tin tức của cô. Nhưng ông cũng nghe lời Đào tiên sinh, chặt thân cây liễu đem đi bán, nên cũng có một khoản tiền sung túc và giàu có. Ông Khanh ở vậy thêm một năm thì lấy vợ kế. Vợ kế của ông cứ nghĩ ông già nên có lẽ không có con, nhưng trời thương tình. Lúc xế muộn vợ kế của ông thật kỳ diệu lại đậu kỳ thai. Ông Khanh may mắn lại có một đứa con để nối dõi tông đường.
Hết