Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm chốn thành thị, mờ ảo mà âm u, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên ngọn cây, nhìn xuống cả thành phố.
Ninh Trừng dọn dẹp hộp cơm xong, vứt rác vào thùng rác dưới tầng rồi quay lại văn phòng, phát hiện Lục Mang đang đứng trước tấm thủy tinh trên tường, cầm bút đầu to màu đen, dường như còn đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Cô đi đến bên cạnh anh, “Giáo sư Lục, vừa rồi anh nói phải phác họa tâm lý tội phạm, để tôi viết đi, anh nói là được.” Cô nói xong, trực tiếp cầm lấy ngòi bút đầu to màu đen trong tay anh.
Trên cán bút còn vương lại nhiệt độ cơ thể anh, ngón tay nắm bút của cô không tự chủ được mà nắm thật chặt.
Lục Mang cũng không từ chối, nhanh chóng tổng hợp, phân tích tư liệu trong đầu, lời vừa ra miệng liền biến thành chân dung tội phạm:
“Người mang Lưu Tiểu Đồng đi nhất định là đàn ông, hắn ta là thủ phạm chính, Lưu Tiểu Đồng không xa lạ với hắn, nhưng không nhất định là rất thân thiết, hắn ta biết rõ sinh hoạt của hai mẹ con Lưu Tiểu Đồng, thậm chí là bao gồm những người hai mẹ con tiếp xúc trong cuộc sống. Người đàn ông này có hình thể cao lớn, thuộc về loại lực lưỡng, tuy Lưu Tiểu Đồng chưa đến bảy tuổi nhưng sức lực không nhỏ, mang cậu bé đi cần phải có sức lực nhất định. Giọng hắn ta khàn, rất có khả năng là liên quan đến công việc của hắn ta, cần lớn tiếng nói chuyện, do sử dụng giọng quá mức gây nên. Công việc của hắn ta có thể là bán tài năng đầu đường, biểu diễn vũ đạo, diễn viên tạm thời, đóng thế hay dẫn phim các loại. Hắn ta có ít nhất một đồng lõa là phái nữ, hơn nữa là người phụ nữ mà Lưu Tiểu Đồng quen thuộc, Lưu Tiểu Đồng rất tín nhiệm người phụ nữ này, cho nên nghe thấy chuyện có liên quan đến người phụ nữ này mới đồng ý đi theo hắn ta, nhưng cô ta không tiện tự mình ra mặt đến trường học đón Lưu Tiểu Đồng, cho nên hai người mới hợp lại gây án. Lưu Tiểu Đồng vì cảm xúc không vui, sức phán đoán giảm bớt, nhất thời mắc mưu, nhưng cậu bé là một đứa trẻ thông minh, hẳn là nhanh chóng phát hiện dị thường. Người đàn ông sẽ cưỡng ép mang cậu bé đi, nhưng lúc xảy ra chuyện này, chắc là ở đoạn đường không nhiều người qua lại. Một nam một nữ mang theo một đứa trẻ, mấy ngày nay, rất có khả năng chúng sẽ ngụy trang thành một nhà ba người từ nơi khác đến thăm người thân hoặc tìm việc.”
Lục Mang giải thích thật sự kỹ càng tỉ mỉ, Ninh Trừng gần như là vào giây phút anh nói xong, trong đầu liền nghĩ tới bức họa của hung thủ.
Đồng lõa thuộc phái nữ này, cô trực tiếp nghĩ tới Họa Mi, tuy trong lòng không muốn tiếp nhận. Họa Mi không có tay, đặc thù quá rõ ràng, nếu cô ấy tự đến trường học đón Lưu Tiểu Đồng, nhất định sẽ khiến rất nhiều người chú ý. Nhưng không ai nhìn thấy cô ấy xuất hiện ở vùng xung quanh trường học.
Cho nên, tình hình lúc đó khả năng là, một người đàn ông khác, lấy danh nghĩa của Họa Mi, đón Lưu Tiểu Đồng đi. Người đàn ông này là ai? Từ việc phác họa chân dung thì chắc chắn không phải là Thương Hải, vậy sẽ là ai?
Ninh Trừng vừa định hỏi anh, người đàn ông này là ai, anh lại đột nhiên búng tay một cái, giống phát hiện được đại lục mới, hai mắt tỏa sáng, đưa ra kết luận rất chắc chắn:
“Người này, sắp tới nhất định sẽ xuất hiện, không phải hôm nay thì chính là ngày mai. Kêu Lâm Khiếu Ba lập tức phái người đến Thập Quả Viên, nhà Lưu Tiểu Đồng và vùng xung quanh trường tiểu học Trường Tân nằm vùng, hai ngày này, nhất định phải nửa bước không rời mà trông coi. Còn có, nghe lén điện thoại những người liên quan, điện thoại của Thập Quả Viên, Lưu Tương và chủ nhiệm lớp Lưu Tiểu Đồng. Đây không phải là một vụ án bắt cóc tống tiền bình thường, mà là người quen bắt cóc, lấy Lưu Tiểu Đồng làm mồi, lừa gạt mọi người để tống tiền!”
Ninh Trừng chấn động, viết xong một chữ cuối cùng lên tấm kính thì xoay người hỏi anh, “Ý anh là, người lừa gạt cũng biết tôi và ông nội tôi?”
“Không phải biết, mà là rõ như lòng bàn tay. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hai người cũng giúp người đó lừa gạt… Mấy chuyện này khoan hãy nói, cô mau đưa kết quả phân tích cho Dương Trí, bảo anh ta báo cáo với Lâm Khiếu Ba, bên phía bố mẹ Trương Hàng, cứ để đấy, chiều nay họ không tới Cục Cảnh sát cung cấp manh mối, cũng đừng trông cậy họ sẽ từ bi vi hoài, phổ độ chúng sinh [1]. Bảo anh ta đặt hết tinh lực vào việc điều tra hai tên tội phạm một nam một nữ này và giám thị. Không tìm thấy Lưu Tiểu Đồng, anh ta phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
[1] Từ bi vi hoài, phổ độ chúng sinh: một thành ngữ chỉ người có tâm địa hiền lành, cứu vớt con người khỏi bể khổ
“Vì sao lại nói như vậy? Đội phó Lâm đã liên tục một ngày một đêm tăng ca, chuyện của Tiểu Đồng, anh ấy rất tận tâm.” Ninh Trừng cảm thấy anh nói như vậy là có phần không công bằng.
“Nếu không phải anh ta muốn đến Thập Quả Viên ăn nhờ cơm… Thôi quên đi, vụ án này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Nên nói thế nào thì tự cô quyết định, giờ tôi phải về ngủ.”
Lục Mang đưa tay bóp ấn đường, thúc giục cô mau gọi điện thoại, bây giờ đã không còn sớm, khuôn mặt anh có vẻ thật sự mệt mỏi.
Ninh Trừng lập tức dùng điện thoại chụp lại nội dung cô viết trên tấm kính, trực tiếp gửi cho Lâm Khiếu Ba và Dương Trí, rồi lại gọi cho Dương Trí.
Kết quả, người tiếp điện thoại lại là Lâm Khiếu Ba, có thể thấy được anh ấy còn chưa về nghỉ ngơi!
Cô thuật lại một lần nội dung phác họa tâm lý tội phạm bằng miệng, đương nhiên, câu cuối cùng của Lục Mang, cô đã sửa lại, “Đội phó Lâm, giáo sư Lục nói có thể tìm được Lưu Tiểu Đồng hay không, hoàn toàn dựa vào các anh, mấy ngày nay chắc sẽ rất vất vả, các anh nhớ phải chú ý thân thể.”
Trong điện thoại không vang lên âm thanh gì một lúc lâu, Ninh Trừng chuẩn bị cúp điện thoại, Lâm Khiếu Ba mới mở miệng nói “Cảm ơn,” giọng có hơi khàn.
Đương nhiên là Ninh Trừng không biết, lúc Lâm Khiếu Ba nghe được câu nói cuối cùng của cô thì có tâm tình gì, anh ấy thật sự rất cảm động, cúp điện thoại, ngồi trong xe, đôi tay đặt trên tay lái, nhìn màn hình đã tắt từ lâu, một lúc vẫn chưa động đậy. Mãi cho đến khi điện thoại Dương Trí có thêm cuộc gọi đến, anh ấy mới tỉnh táo lại, bắt đầu sắp xếp người đi nằm vùng.
Ninh Trừng và Lục Mang ở cùng một con phố, sau khi hai người rời khỏi viện Nghiên cứu, một trước một sau mà bước về nhà. Vẫn như cũ, Ninh Trừng đi phía trước, Lục Mang đi phía sau, giữa hai người là một khoảng cách không xa không gần.
Bây giờ đã muộn, trên đường không còn bao nhiêu người đi đường, thi thoảng lại có chiếc xe vụt qua trên đường cái. Không khí hơi lạnh lẽo, chẳng biết ánh trăng đã đi đâu, trên bầu trời đêm chỉ có vài ngôi sao rải rác điểm xuyến.
Tốc độ của hai người đều chậm, Lục Mang là chậm theo thói quen, Ninh Trừng lại giống như cố tình làm chậm bước chân. Cứ như vậy đi tới ngã tư đường, cô dừng chân, xoay người nhìn người đàn ông phía sau.
Đôi tay anh để trong túi áo khoác, đôi chân dài bước từng bước một về phía trước, mắt nhìn thẳng, hình như lại đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Anh là người đàn ông đi chậm nhất mà cô từng gặp.
“Giáo sư Lục, ngày mai gặp lại.” Ninh Trừng không đợi anh đến gần đã mở miệng chào tạm biệt. Cô còn nghĩ, có thời gian thì phải đi xem Lưu Tương.
Lần đầu tiên, Lục Mang chủ động nói đưa cô về nhà, lý do là, “Khoảng cách gần như vậy, đưa cũng rất tiện, xa thì chắc chắc là tôi không tiễn. Tôi cố làm thôi, để chứng minh tôi không phải kẻ lập dị.”
Ninh Trừng nghe xong thì không nhịn được cười, “Khoảng cách gần như vậy, vì sao còn cần anh đưa? Anh không cần gắng gượng đâu, cũng không cần chứng minh, anh vốn không lập dị, đó là vì tôi muốn ông nội tôi đồng tình, đưa chanh cho tôi, lừa ông ấy thôi.”
Cô nói xong mới phát hiện hình như lời này vẫn có vấn đề. Anh kỳ quặc đến mức nào mà cần cô dùng hết toàn lực, tranh thủ sự đồng tình của Ninh Hạo Nhiên, lừa lấy chanh, mới có thể báo cáo kết quả công việc với anh?
May là hình như anh cũng không để ý lời cô nói, cũng không để lời cô nói không cần anh ghi nhớ vào lòng, anh đã chuyển hướng sang chung cư của cô, đi phía trước Ninh Trừng.
Vấn đề là, vì sao anh lại vượt đèn đỏ?
Thấy có xe sắp chạy qua, Ninh Trừng nhanh chóng chạy đến, bắt lấy cánh tay anh, kéo anh lại, “Giáo sư Lục, đèn đỏ!”
Lục Mang nắm chặt cổ tay cô, đôi mắt nhìn chiếc xe vừa vụt qua, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường, gương mặt anh tái nhợt, hai tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hư không, ánh mắt sắc bén thẳng tắp, như muốn nhìn thấu khoảng không kia.
“Ừm… Giáo sư Lục, anh có thể đừng dùng sức như vậy không, tôi… Có hơi đau.” Ninh Trừng bị anh nắm chặt tay, anh vẫn luôn dùng sức, cô cảm giác nếu anh dùng thêm chút sức nữa, tay cô sẽ gãy.
Lục Mang phục hồi tinh thần lại, bàn tay nắm cổ tay cô cũng buông ra, một lần nữa cho vào túi áo khoác, tầm mắt cũng thu hồi khỏi khoảng không, nhìn về phía cô, gương mặt trắng trẻo khôi ngô dần có huyết sắc, môi mỏng đột nhiên khẽ mở, “Lời này của cô sẽ khiến người ta sinh ra hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Ninh Trừng khó hiểu, cô nói sai chỗ nào?
“Kiểu câu và nội dung cô nói rất đồng nhất với trường hợp đàn ông và phụ nữ làʍ t̠ìиɦ trên giường. Không tin, chúng ta lặp lại đoạn đối thoại lần nữa…”
“Tôi tin, không cần lặp lại… Giáo sư Lục, tạm biệt!” Mặt Ninh Trừng lập tức đỏ lên, chen ngang lời nói không lựa lời của anh, xoay người bước nhanh về phía trước, đầu cũng không ngoảnh lại, băng qua đường cái, đi sang đường đối diện mới dừng lại, quay đầu.
Ngoài ý muốn phát hiện, Lục Mang vẫn đứng bất động tại chỗ, hình như đang nhìn đèn đường, cuối cùng lại nhìn về phía cô, phất tay với cô, ý bảo cô về đi.
Vừa rồi không phải anh nói đưa cô về nhà sao?
Ninh Trừng tự lý giải, chắc là anh chỉ nói ngoài miệng mà thôi, thế nhưng cô lại cảm giác trong lòng có chút mất mát. Cô cũng vẫy tay với anh, nhẹ nhàng nói “Ngủ ngon” rồi xoay người đi về chung cư.
Dọc theo đường đi, cô quay đầu rất nhiều lần, dường như trong lòng có một loại chờ mong anh sẽ băng qua đường cái, đuổi theo cô, tiếp tục đưa cô về nhà. Nhưng mỗi một lần đều kết thúc bằng sự thất vọng, anh cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí còn không nhìn về phía cô lần nào, anh đã sớm xoay người, đưa lưng về phía cô.
Sự thật này khiến trong lòng cô giống như bị người nào đó lấy một cây kim bén nhọn, nhẹ nhàng đâm một cái, không quá đau đớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng, cũng rất khó chịu.
Ninh Trừng đi rất chậm, như là cố ý kéo dài thời gian, về đến chung cư thì đã gần mười hai giờ.
Đêm nay cô lại mất ngủ.
Cô vẫn mơ thấy Lưu Tiểu Đồng và Hoạ Mi, hình như hai người họ đang chịu tra tấn, cô nghe thấy Lưu Tiểu Đồng kêu to, “Chị Quất Tử, mau tới cứu em.”
Hoạ Mi vẫn đứng bên cạnh, chỉ khóc, không động đậy, cũng không nói gì, giống như đang nhìn người nào đó trong bóng tối, là một người đàn ông.
Lúc anh ta bước ra, Ninh Trừng vô cùng khϊếp sợ, vì sao lại là Lục Mang?
Ngày hôm sau, sau khi Ninh Trừng tỉnh lại vẫn nhớ rõ ràng cảnh tượng trong mộng như cũ. Chỉ là, bây giờ cô càng thêm hoang mang, vì sao cô lại mơ như vậy? Sao Lục Mang lại xuất hiện trong giấc mơ của cô?
Buổi sáng đi làm, cô và Lục Mang gần như là đồng thời tới viện Nghiên cứu, hai người gặp nhau ở cửa. Cô rất bất ngờ, sao anh lại đến sớm như vậy.
“Chào buổi sáng, giáo sư Lục.” Cô giống như thường ngày, chào hỏi với anh.
“Hỏi Lâm Khiếu Ba xem có tiến triển gì không. Không có tiến triển gì thì hôm nay cùng tôi đến một chỗ.” Đương nhiên Lục Mang vẫn quen trực tiếp bỏ qua mấy lời khách sáo này, bổ sung một câu, “Ý tôi là hôm nay cô cùng tôi đi, không phải một đống người. Chúng ta ngồi xe của viện Nghiên cứu. Cô sắp xếp đi.”
“Vâng.” Sau khi tiến vào văn phòng, Ninh Trừng lập tức ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu gọi điện thoại trước.
Trong điện thoại, Lâm Khiếu Ba thuật lại đơn giản tình huống tối hôm qua, không phát hiện được bất cứ động tĩnh gì.
Ninh Trừng nghe được sự mỏi mệt rõ ràng từ giọng của anh ấy, “Đội phó Lâm, có mấy người Dương Trí ở đó, anh có định về nghỉ ngơi trước một chút không?”
“Tôi ngủ trên xe một lát, không sao đâu. Lát nữa tôi về Cục Cảnh sát, hôm qua giáo sư Lục đã phác họa tâm lý tội phạm, có rất nhiều manh mối, hôm nay chúng tôi sẽ khoanh vùng tìm kiếm, điều tra. Nhờ cô nói với giáo sư Lục, bên phía trường học, hôm nay tạm thời chúng tôi không đến, tôi biết anh ấy lo cảnh sát xuất hiện trong lúc học sinh đi học sẽ gây ảnh hưởng không tốt với học sinh. Tôi đã nói với thầy Lý rồi, Trương Hàng tới trường học thì lập tức báo cho chúng ta biết.”
Ninh Trừng lập tức đồng ý, hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại. Sau đó lại gọi cho người ở phòng hành chính sắp xếp tài xế, hôm nay hai người họ phải ra ngoài làm việc.
Tất cả đã sắp xếp ổn thoả, cô mới đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc của Lục Mang, báo cáo lại tình huống Lâm Khiếu Ba nói trong điện thoại.
“Thật đúng là trầm ổn.” Lục Mang nhẹ giọng nói thầm một câu.
“Ai? Ai trầm ổn?” Ninh Trừng không biết anh đang nói ai.
“Không, có thể xuất phát chưa? Cô ăn mặc cứng nhắc như vậy, không được, không có lực tương tác. Đi, tôi cùng cô về thay quần áo trước.” Anh vừa nói vừa đứng dậy, cầm lấy một quả quýt trên bàn, bước đi về phía cửa.
Quả quýt này hình như là cô lấy ra từ túi xách mình, sao lại tới tay anh rồi?
Ninh Trừng nhìn quần áo trên người từ trên xuống dưới, áo sơ mi màu lam nhạt, đây là đồng phục viện Nghiên cứu phát, giống đồng phục cảnh sát, bên ngoài là áo tây trang ngắn màu gạo, đi kèm với quần tây màu đen, giày cao gót màu đen… Không có lực tương tác sao?
Cô nhìn về phía bóng dáng đang đi ra cửa, phát hiện hôm nay anh mặc đồ thể thao thoải mái, hơn nữa còn là màu vàng chanh sáng sủa.