Chap 29: Ponder
Tại biệt thự nhà Q.Anh.
- Sao? Mày tỏ tình với Khánh à? – Q.Anh hét lên khi
nghe nó kể chuyện nó hỏi hắn.
- Mày điên à! – Nó trợn mắt lên để bịt mồm con nhỏ bạn.
- Nhưng hỏi như vậy chẳng khác nào …
- Vậy mày có để cho tao kể hết hay không?
- Ờ có, kể đi! Hắn trả lời ntn?
- Hắn nói hắn là hắn tao là tao …
Nói đến đây giọng nó hơi ngẹn lại, bỗng Q.Anh nhảy tọt
lại gần nó làm cô hơi giật mình, tròn măt nhìn bạn:
-Mày làm cái gì vậy?
- Yên coi nào! Cổ mày sao đây?
Q.Anh kéo cổ áo sơ mi cài cúc kín của nó xuống để lộ
vết thương bị che dấu sau cái băng cá nhân.
- Đúng là không có gì qua được mắt mày cả!
Nó thở dài rồi kể từ
đầu cho Q.Anh nghe.
5’ sau
- Con nhỏ Miu đó là
ai? – Q.Anh liếc láo.
- Tao không rõ!
Nghe cô Phương kể loáng thoáng Miu là n.y cũ của hắn, nhỏ có mái tóc màu hạt dẻ,
mắt to, mi dài và nhất là 2 má lúm duyên giống tao – Giọng nó nhỏ dần lại.
- Vã* hồn! Chắc hai
đứa nó yêu nhau dữ lắm!
- Ừ! Cô Phương nói
Miu là mối tình đầu của Khánh và cô chưa thấy ai thân với hắn đến như vậy!
- Vậy giờ nó đâu rồi?
- Nó với hắn cặp
nhau được 5 tháng thì nó phải qua Anh để phẫu thuật tim, nghe nói là tỉ lệ sống
rất thấp ...
- Đến giờ vẫn chưa
có tin tức?
Nó không trả lời mà
nhẹ gật đầu.
Q.Anh thở dài rồi vỗ
vai nhỏ bạn thân.
- Thôi không sao
đâu cứ coi như chưa có gì đi!
- Chưa có gì? – Nó
tròn mắt rồi cười nhạt.
- Chứ biết sao giờ!
Nó lại cười rất ẩn
í rồi kéo nhỏ bạn đến một nơi....
.
. Tại biệt thự nhà
hắn.
Một chiếc mô tô đời
mới và rất ngầu dừng trước cổng, một người con trai với khuôn mặt sắc sảo diện
chiếc quần jean đen và áo khoác xanh dương rất phong độ bước xuống ... bấm
chuông!
Cô Phương hớt hả chạy
ra mở cửa và vô cùng bất ngờ với sự hiện diện của người đứng trước mặt mình:
- Ơ ... Tuấn ...
Tuấn cười:
- Chào cô, lâu rồi
không gặp cô vẫn trẻ đẹp như ngày nào!
- Ôi trời, còn cháu
vẫn phong độ và lẻo mép như xưa – cô Phương cười và mở cổng cho cậu dắt xe vào.
Vừa trông thấy mặt
Tuấn thì Chi đã chạy lại và nhảy lên ôm cổ Tuấn:
- Anh Tuấn!
- Mới 2 tháng không
gặp mà đã xinh ntn rồi á?
Tuấn cười và ôm trả,
Tuấn và hắn cực thân nên Tuấn cũng coi Chi như em gái ruột và Chi cũng vậy.
Chi thả Tuấn ra rồi
một tay chống hông, một tay xòe ra trước mặt, mắt đăm chiêu:
- Quà em đâu?
- Ơ ... quà nào nhề?
– Tuấn giả lảng
- Ớ ... cái anh này
... em không chịu đâu! Quà! Quà! Quà!
Chi vẫn nhõng nhẽo.
- Chết anh quên rồi!
Nhỏ lại đổi vẻ mặt
phụng phịu nhìn Tuấn:
- Anh xấu lắm! Có đứa
em thôi mà cũng quên! Em ứ chơi với anh nữa!
Chi vùng vằng quay
đi, Tuấn liền vội kéo lại lấy trong túi áo ra hộp quà nhỏ màu hồng ra:
- Thôi anh đùa mà!
Ai mà quên được tiểu công chúa này chứ!
Nhận được quà Chi lại
hớn hở:
- Em biết anh Tuấn
thương em mà!!!
- Khánh đang ở trên
phòng à?
- Vâng! Anh lên
chơi với anh í không khéo ảnh lại bị tự kỉ đấy!
Tuấn cười rồi bước
nhanh lên phòng hắn.
- Sao rồi cu?
Không thèm chào hỏi
Tuấn kéo cái ghế ngồi đối diện hắn đang trên đệm nghe nhạc.
- Sao giờ chưa có!
Đợi tối lên tao cho mượn ban công mà ngắm!
Hắn vẫn bình thản
nghe nhạc.
- Tối thì tối, xoắn
à?
Hắn cười nửa miệng.
- Đùa thôi, dạo này
kiếm được thím nào mới chưa? – Tuấn trở về vẻ nghiêm túc.
- Biết rồi còn hỏi!
- Vậy là mày với nhỏ
Mi ...
- Ừ
- Ở cùng nhà luôn?
- Ờ
- Sao tự dưng ngoan
đột xuất vậy?
- Cũng vì mẹ tao
thôi
- Vậy mà tao còn tưởng
đứa con ngoan nghe lời ba nó cơ đấy! – Tuấn trêu.
- Điên!
- Vậy mày tính sao?
Chấp thuận à?
- Tao đang đau đầu
vì chuyện đó đây
- Chịu mở lòng rồi
sao?
- ...
- Bình thường mày
quyết đoán lắm mà vậy sao bây giờ ... Bộ có chuyện gì khó xử sao?
- Sáng qua ........bla
bla – hắn tường thuật lại cho Tuấn nghe toàn bộ.
- Vậy còn Miu?
Câu hỏi của Tuấn
khiến cho không khí trong căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt.
Hắn vẫn lặng im không
nói gì.
- Mệt rồi! Mày chưa
quên được Miu sao?
- ... *lắc đầu*
- Bức thư đó chưa
giải quyết hết vấn đề à?
- Rõ ràng, nhưng
...
- Sao nữa vậy? Miu
nói gì?
Hắn không trả lời,
đi lại mở khóa ngăn kéo lấy một bức thư đưa ra cho Tuấn đọc.
Đây là bức thư hắn
nhận được sau 1 tuần Miu qua Anh.
Gửi Bin!
Lúc BIn đọc được bức thư này chắc có lẽ Miu đã không còn
sống trên đời này nữa rồi ...
Qua Anh Miu mới biết là tỉ lệ sống xót của mình chỉ là
5%. Nhưng Miu vẫn muốn làm phẫu thuật với chút hi vọng cuối cùng...
MIu đã quá ích kỉ khi bắt Bin phải giữ lời hứa đó. Cho đến
bây giờ khi cái chết gần kề thì Miu mới biết là mình sai ...
Bin đừng bận tâm đến cái móc nghéo trẻ con đó nữa. Hãy cứ
tiếp tục sống vui vẻ và quên Miu cùng thứ tình cảm đó đi. Được không Bin? Cứ
coi như đó là tâm nguyện cuối cùng của Miu mong Bin thực hiện...
Hãy cứ sống thật tốt rồi sẽ có một người con gái khác tốt
hơn Miu, hoàn thiện hơn Miu và yêu Bin nhiều hơn Miu. Đừng vì Miu mà đánh mất
đi hạnh phúc riêng của mình. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi, thời gian sẽ giúp
xóa mờ kí ức. Chỉ cần nhìn thấy Bin hạnh phúc cho dù là bên người con gái khác
không phải Miu là Miu vui rồi...
Nếu có kiếp sau thì Miu và Bin sẽ là một cặp uyên ương
không tách rời. Mong là Bin sẽ hiểu cho Miu.
Vĩnh biệt!
~ Thân: Miu ~
Tuấn gấp tờ giấy lại
ngay ngắn và trả về chỗ cũ:
- Miu cũng mong mày
quên nhỏ đi và tìm hạnh phúc mới mà!
- Nhưng ... tao sợ
... mình không làm được...
- Đừng để quá khứ
ám ảnh mày mãi như vậy chứ!
- ...
- Coi như là thực
hiện tâm nguyện của Miu đi! – Tuấn vỗ vai hắn an ủi.
- Nhưng ...
Tuấn biết và hiểu nỗi
sợ luôn thường trực trong con người hắn. Hắn sợ nó sẽ giống mẹ hắn, Miu những
người mà hắn yêu thương nhất lần lượt rời xa hắn.