Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 38

Tô Ngọ vui vẻ ôm một cái lò sưởi lớn nóng hừng hực cả một đêm, lúc ngủ dậy cảm thấy thế giới này thật là đẹp, ánh sáng mặt trời mang theo phấn vàng vẩy xuống mặt đất, cực kì ấm áp!

Cậu ngủ dậy vẫn chưa nỡ mở mắt ra, ôm cơ thể Phi Ngang vùi đầu cọ tới cọ lui, quả nhiên đối tượng giao phối cậu chọn là tốt nhất nhất, cậu rất thích!

Không giống với Tô Ngọ đang hưng phấn vui vẻ, Viêm Phi Ngang bị ôm cọ liên tục toàn thân đều đã cứng ngắc, nhưng thấy Tô Ngọ vui tới bật cười thành tiếng, không đành lòng từ chối cậu, chỉ có thể cố gắng rụt phần thân từ eo trở xuống ra đằng sau, không để cậu nhóc phát hiện sự lúng túng của mình.

Có điều hai người gần như dính chặt vào với nhau, Tô Ngọ vẫn cảm nhận được một chút khác lạ, nghi hoặc buông người anh ra, thò tay sờ xuống dưới.

Viêm Phi Ngang hít sâu một hơi, vội vã vươn mình ngồi dậy, đưa lưng về phía cậu chỉnh lại quần áo, vừa chỉnh vừa nói: “Còn chưa chịu rời giường?”

“Phồng lên kìa.” Tô Ngọ trùm chăn ngồi dậy từ trên giường, tò mò hỏi, “Phi Ngang, trên người anh giấu cái gì vậy?”

Viêm Phi Ngang căn bản không biết nên trả lời cậu thế nào, quay người trực tiếp đi vào trong phòng tắm.

Tô Ngọ nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng tắm, “?”

Viêm Phi Ngang mới sáng sớm tắm nước lạnh xong đi ra, Tô Ngọ cũng đã rời giường, đứng trước cửa sổ duỗi người tắm nắng.

Trẻ nhỏ tắm nắng trước cửa sổ buổi sớm có thể giúp cao lên, tuy rằng thiếu niên vẫn nhỏ gầy như vậy, nhưng có thể nhìn ra so với khi mới gặp họ, đã cao lên hơn một chút, cơ thể cũng dài ra.

Tô Ngọ thấy anh ra rồi, cười híp mắt chạy tới, Viêm Phi Ngang nói: “Đi rửa mặt đi, hôm nay không phải em có chuyện muốn làm sao?”

“Vâng, chút nữa muốn đi tìm anh hai.” Tô Ngọ cười đi vào phòng tắm, miệng còn vui vẻ hát lên.

Viêm Phi Ngang phát hiện hôm nay cậu có vẻ đặc biệt vui vẻ, còn nhỏ giọng ngâm nga ca khúc không biết tên, tựa như cả thế giới lúc này đều thật tươi mới.

Ở nhà chính bên này, Khang Văn Thanh biết Tô Ngọ có việc muốn tìm Viêm Phi Ưng nên đã gọi điện cho anh.

Viêm Phi Ưng dạo này hơi bận, lúc này đã đi vào công ty, cùng quản lý mở cuộc họp, nhận được cuộc gọi của mẹ mới nhớ lời nhắn trợ lý để lại cho mình, vì vậy rời khỏi phòng hội nghị, nhận điện thoại hỏi: “Mẹ? Có chuyện gì gấp à?” Anh vốn còn đang định mở cuộc họp xong rồi mới gọi về nhà.

“Là Tiểu Ngọ, nó có việc muốn nhờ con giúp, bây giờ con rảnh không?”

“Nhóc ấy tìm con, đương nhiên là con rảnh,” Viêm Phi Ưng cười, “Đưa điện thoại cho thằng bé giúp con.”

Tô Ngọ chờ bên cạnh vội nhận điện thoại chào, “Anh hai.”

“Nhóc có chuyện gì muốn nhờ anh giúp?” Viêm Phi Ưng cười vui vẻ hỏi.

Tô Ngọ nhìn xung quanh một chút, cuối cùng ánh mắt ghim trên người Viêm Phi Ngang. Viêm Phi Ngang nhìn cậu một cái, tự giác đứng dậy đi ra, định về tòa nhà của mình giúp Tô Ngọ trồng linh thực, gần đây hai người họ đều bận, đã đặt trong nhà mấy ngày rồi.

Tô Ngọ thấy Phi Ngang đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, ôm điện thoại nói: “Anh hai, em muốn đi gặp Tiêu Nguyên Gia, anh có thể giúp em không?”

“Tiêu Nguyên Gia?” Viêm Phi Ưng nghĩ tới ngày đó cậu nhóc có vẻ cực kì để ý tới chuyện nhà họ Tiêu, lúc này mới đồng ý nói, “Đương nhiên là có thể, bây giờ đi luôn à? Vậy anh về nhà đón em.”

“Vâng, làm phiền anh hai.” Tô Ngọ cúp máy, thở phào nhẹ nhõm, có anh hai giúp đỡ, cậu có thể thuận lợi gặp Tiêu Nguyên Gia, biết rõ đến tột cùng nhà họ Tiêu đã xảy ra chuyện gì.

Viêm Phi Ưng trở lại phòng hội nghị mở cuộc họp, nói với trợ lý: “Chuyện hôm nay tạm thời hoãn lại đi, tôi có chút việc tư phải xử lý.”

Trợ lý cảm thấy rất kinh ngạc, ông chủ luôn rất chuyên nghiệp, không ngờ cũng có lúc bỏ tăng ca!

Lúc Viêm Phi Ưng lái xe về nhà, Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang đều đang ở trong sân nhà mình trồng linh thực. Viêm Phi Ngang phụ trách đào hố lấp đất, Tô Ngọ thì phụ trách chọn lựa linh thực, giúp anh trồng cây, thuận tiện lại tưới thêm chút nước, hai người phối hợp cực kì ăn ý, như một đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm.

“Tiểu Ngọ, đi bây giờ luôn à?” Viêm Phi Ưng cười híp mắt nhìn hai người cách đó không xa, anh cũng không biết bộ dáng em trai mình vung cuốc còn rất ra dáng.

Tô Ngọ thấy anh đã về, vội cởi găng tay ra, “Đi, làm phiền anh hai rồi.”

Tô Ngọ vào nhà thay quần áo, Viêm Phi Ngang cũng cất cuốc và những cây còn lại đi, cũng cùng vào nhà thay quần áo.

Vì vậy đợi đến khi Tô Ngọ lên xe, Viêm Phi Ưng liền thấy em trai gần như chưa bao giờ cùng mình ra ngoài đi dạo thế mà cũng lên xe theo.

“Hôm nay sao em không đi làm?” Gần đây công ty Viêm Phi Ưng khá bận, dù sao cũng đã giữa năm, có nhiều chuyện phải tổng kết lại, đồng thời còn phải đưa ra định hướng phát triển trong nửa năm sau, hôm nay trực tiếp tới công ty tăng ca, có điều tình huống ở Cục 9 lại khác, lúc nào cũng cần người trực ban, hơn nữa chuyện tăng ca còn là chuyện thường như cơm bữa, Viêm Phi Ngang mỗi cuối tuần đều đi làm cũng là chuyện bình thường.

“Hôm nay là cuối tuần.” Viêm Phi Ngang cho anh một câu trả lời có cũng được mà không cũng được, rồi ngậm miệng không nói gì nữa.

Viêm Phi Ưng luôn cảm thấy thái độ của em mình có chút là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào, anh cũng không nói ra được.

Anh quay đầu cười nói với Tô Ngọ rằng: “Hôm nay nhà họ Tiêu tổ chức tiệc rượu trong năm ở khách sạn lớn thủ đô, chúng ta trực tiếp tới đó, cậu nhóc em có lộc ăn rồi nha!”

Tô Ngọ vốn bởi Phi Ngang cũng cùng ra ngoài với mình đã rất vui vẻ, nghe vậy hai mắt đều tỏa ra ánh sáng, hôm nay đúng là ngày tốt.

Nhà họ Tiêu giàu nứt đố đổ vách, tuy rằng bởi chủ nhân nhà họ Tiêu bất ngờ qua đời, làm thị trường chứng khoán rung chuyển, cũng gây ra sự đả kích đối với công ty, nhưng vẫn rất có tiền, một tiệc rượu trong năm này, họ bao cả khách sạn lớn.

Lúc Viêm Phi Ưng đến, bởi không có thư mời mà cũng không phải là nhân viên công ty nên bị chặn lại bên ngoài, lúc này Viêm Phi Ưng liền gọi một cú điện thoại cho phó tổng công ty. Anh tuy rằng có quen biết với Tiêu Nguyên Gia, nhưng trước đây địa vị của Tiêu Nguyên Gia ở công ty không cao, hai người cũng không giao lưu gì, thế nên anh cũng không có số điện thoại của Tiêu Nguyên Gia.

Vị phó tổng kia không ngờ Viêm Phi Ưng sẽ đến, sau khi mơ màng một chút, vẫn cười híp mắt tự mình ra đón.

“Viêm tổng sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới đây?”

“Tìm Tiêu tiên sinh có chút việc, làm phiền Trương tổng tiếp tôi chuyến này.”

Viêm Phi Ưng xuống xe, Viêm Phi Ngang sửa sang lại quần áo và tóc tai Tô Ngọ một chút, dặn cậu: “Chút nữa đi theo anh hai, đừng chạy khắp nơi.”

Tô Ngọ ngạc nhiên nhìn anh, “Phi Ngang anh không vào chung với em à?”

“Không được, anh ở lại trong xe chờ hai người.” Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu, anh biết nếu Tô Ngọ đã đến tìm Tiêu Nguyên Gia vậy có lẽ là do muốn nghe chuyện về Tiêu Triển, Tô Ngọ đã không muốn nói với anh, anh đương nhiên cũng sẽ không làm khó Tô Ngọ.

Nghĩ tới chuyện anh lẻ loi đợi trong xe một mình, Tô Ngọ càng thêm áy náy, liền giơ tay ôm anh một cái nói: “Em sẽ trở lại nhanh thôi.”

Viêm Phi Ưng và vị

phó tổng

Trương kia hàn huyên hai câu, anh lại gần gõ gõ cửa sổ xe, cười nói: “Xuống đây đi, anh mang em cùng vào.”

Vị phó tổng

Trương kia thấy một thiếu niên nhỏ tuổi bước từ trong xe ra, sau khi nhìn rõ bộ dáng của Tô Ngọ rồi, kinh ngạc một phen, rồi vội vàng cười hỏi: “Vị này chính là?”

“Em trai tôi.” Viêm Phi Ưng tùy tiện giới thiệu một chút, xoa xoa đầu Tô Ngọ, cười nói, “Ngoan, em chào đi.”

Tô Ngọ nhìn phó tổng

Trương bụng phệ, do dự một chút mới nói: “Chào chú.”

Phó tổng Trương: “…”

Viêm Phi Ưng giấu nét cười bên khóe miệng, nửa ôm lấy Tô Ngọ, cùng

phó tổng

Trương kia đi vào trong khách sạn.

Tiêu Nguyên Gia muốn tài sản của nhà họ Tiêu, dùng thân phận của cậu ta, có lẽ chỉ cần nhà họ Tiêu không còn ai khác là có thể được, nhưng cậu ta muốn ngồi ở vị trí đứng đầu công ty kia, vậy cũng không dễ dàng, không chỉ cần có năng lực, mà còn cần những người có quyền lực trong công ty chấp nhận. Tiệc rượu này đem lại cơ hội tốt cho cậu ta, có thể giao thiệp với những người đó, thuận tiện tạo thêm thanh thế cho mình.

Biểu hiện của cậu ta rất bình thường, dù sao năng lực của cậu ta cũng chỉ có thế, dù cậu ta có cố gắng thế nào, trong mắt một số người cũng chỉ là một thằng hề, có lẽ từ khi cậu ta ở trong bụng mẹ, đã bị quyết định sẵn, không ai có thể sửa lại được.

Tranh vị trí với cậu ta, chính là vị phó tổng Lưu kia. Phó tổng Lưu mặc dù đã hơi đứng tuổi, nhưng giơ tay nhấc chân phong độ nhẹ nhàng, nói chuyện lại dí dỏm hài hước, năng lực mạnh, hai người đứng cạnh nhau, càng lộ rõ ai cao ai thấp.

Hiện thực buồn cười như vậy đấy, Tiêu Nguyên Gia mặc dù là con trai nuôi của nhà họ Tiêu, rất có khả năng kế thừa toàn bộ tài sản của nhà họ Tiêu, thế nên dù có rất nhiều người nhìn cậu ta không lọt, cũng vẫn vây xung quanh cậu ta nịnh bợ.

Viêm Phi Ưng mang theo Tô Ngọ vào đại sảnh tiệc rượu, rất nhiều người đều nhận ra anh, người có thân phận, ngay lập tức bước lên tiếp đón.

“Viêm tổng? Sao ngài cũng tới đây vậy?”

Viêm Phi Ưng gật đầu với người tới tiếp đón kia, nói: “Tôi tới tìm Tiêu tiên sinh, không biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”

Người kia vừa nghe thấy nhất thời trên mặt lộ ra vẻ khó xử, lúc này, phó tổng Lưu, người đàn ông trung niên phong độ nhẹ nhàng kia liền đi tới, nhiệt tình bắt tay Viêm Phi Ưng, “Viêm tổng, không ngờ ngài lại tới, thực sự là không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa!”

Viêm Phi Ưng muốn giúp Tô Ngọ làm xong chuyện nhanh chút, kết quả hai người chưa chi đã gặp phải hai người đối đầu với Tiêu Nguyên Gia, không thể làm gì hơn là nhẫn nhịn hàn huyên với hai người kia.

Phó tổng Lưu tuy rằng có phong độ, nhưng cũng là kẻ khôn khéo, lập tức đã nhìn thấy Tô Ngọ đứng cạnh anh, nhiệt tình nói: “Vị này chính là em trai của Viêm tổng phải không, lần trước vội vã có gặp mặt một lần, nhịn không được cảm thán bộ dáng của cậu bé thật là đẹp, sau này cậu ấy lớn rồi còn không phải sẽ làm mấy cô gái ngoài đó chết mê chết mệt hay sao!”

Tô Ngọ thầm nghĩ trong lòng, Phi Ngang đang ở trong xe chờ mình, chỉ muốn nhanh một chút có thể tìm gặp được Tiêu Nguyên Gia, sau đó hỏi rõ chuyện, ai ngờ lại không thấy người đâu, không khỏi cực kì sốt ruột, thấy ông ta nói chuyện với mình, lại hỏi: “Xin chào, ừm, chú có biết Tiêu Nguyên Gia ở đâu không? Cháu muốn gặp anh ấy.”

Phó tổng Lưu vừa thấy cậu mở miệng ra là đã muốn gặp Tiêu Nguyên Gia, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng kì quái, chuyện Tiêu Nguyên Gia thích đàn ông, người trong toàn bộ công ty đều đã biết, ai ngờ em trai đẹp tới độ không giống người thường này của Viêm tổng lại cố ý tới tìm cậu ta? Hai người này…

Tuy rằng vẻ mặt của ông ta cũng không thể hiện hết những gì

mình nghĩ

trong lòng, nhưng Viêm Phi Ưng sao có thể không biết ông ta đang thầm liên tưởng tới điều gì, sầm mặt trầm giọng nói: “Còn phải làm phiền phó tổng Lưu dẫn đường, chúng tôi tìm cậu ấy có chút việc.”

Anh biến đổi sắc mặt, càng làm cho phó tổng Lưu càng suy đoán thêm trong lòng, dù sao cũng không có người anh trai nào lại đồng ý cho em trai mình dây dưa không rõ với một người đàn ông…

Khựng lại một chút, sắc mặt phó tổng Lưu có chút lúng túng, “Ừm, Tiêu tiên sinh bây giờ có lẽ không tiện gặp hai người.”

“Tại sao?” Tô Ngọ sốt ruột hỏi.

Vẻ mặt phó tổng Lưu càng thêm lúng túng, lúc này một trợ lý của ông ta đi tới, báo cáo với ông ta: “Tiêu tiên sinh vừa nãy cùng một người mẫu nam đi tới gara, họ có lẽ đã rời khỏi đây từ sớm rồi.”

Phó tổng Lưu trừng mắt với trợ lý của mình, thấp giọng trách mắng: “Chớ nói lung tung, bảo người gọi điện cho Tiêu tiên sinh, hôm nay cũng không thể tùy tiện vắng mặt được…”

Tô Ngọ và Viêm Phi Ưng không có thời gian nghe họ phí lời, hai người đưa mắt nhìn nhau, Viêm Phi Ưng lập tức kéo tay Tô Ngọ tới gara.

Viêm Phi Ngang vốn đang ngồi trong xe lướt điện thoại, trước đây, Mạnh Thực tuy rằng cũng cười nhạo anh mặt lạnh chắc chắn độc thân cả đời, khi đó anh cũng không để ý, nhưng bây giờ anh với Tô Ngọ kết hôn rồi, có một số việc không thể cứ để mãi như vậy.

Tô Ngọ không hiểu gì hết, nhưng lại đơn thuần tin tưởng anh, không muốn rời xa anh, nếu như họ cứ tiếp tục như vậy, đoạn hôn nhân này sẽ vô cùng tốt đẹp, được nhiều người hâm mộ ước ao, cũng không khác lắm so với hôn nhân mà anh có lúc từng tưởng tượng đến, thậm chí sẽ càng tốt hơn, thế nên anh hoàn toàn không hy vọng hôn nhân của họ cuối cùng sẽ chấm dứt qua loa, Tiểu Tô Ngọ rời khỏi anh, như vậy đây sẽ là chuyện anh tiếc nuối nhất cả đời này.

Viêm Phi Ngang chưa từng hối hận, bởi bất cứ việc gì anh làm, sẽ đều dốc toàn lực ứng phó, thế nên chuyện kết hôn này, cũng giống như vậy.

Anh lướt điện thoại di động, bên trên tất cả đều là thông tin về hẹn hò theo đuổi, làm thế nào để bảo vệ hôn nhân, làm cho một nửa còn lại của mình càng thêm thỏa mãn, trình duyệt mở ba, bốn cửa sổ, đa số nội dung anh đều cảm thấy không quá đáng tin, cũng không thích hợp với hai người anh và Tô Ngọ, đôi lúc có kiến nghị đáng tin, anh sẽ dùng cuốn sổ ghi chép lại, ví dụ như định kì ra ngoài hẹn hò, xem phim hoặc đi du lịch, tham gia hoạt động vào ngày nghỉ vân vân, còn có cả chuẩn bị thức ăn ngon miệng cho nửa kia, thường xuyên chuẩn bị một vài bất ngờ nho nhỏ, làm cho hôn nhân của hai người càng thêm hoàn mỹ ngọt ngào, mấy chuyện này đều phù hợp với Tô Ngọ…

Khi anh đã lật xem gần hết tư liệu trong cửa sổ, trong gara đột nhiên vang lên tiếng ma sát chói tai, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe đang lái vòng vèo tiến lên phía trước, trên mặt đất còn để lại dấu bánh xe hình chữ S. Thị lực anh vô cùng tốt, liếc mắt liền nhìn thấy trong xe có hai người đang giãy giụa cướp vô-lăng với nhau, một người trong đó hình như chính là Tiêu Nguyên Gia!

Viêm Phi Ngang tắt điện thoại, ngồi vào chỗ điều khiển, khởi động ô tô vù một tiếng xông ra ngoài, lập tức chặn chiếc xe đang vòng vèo lung tung kia.

Người ngồi ở ghế lái thấy có người chặn đường lại, ánh mắt lộ ra vẻ bất chấp, đột nhiên tàn nhẫn đạp bàn đạp lái thẳng tới.

Viêm Phi Ngang lại trực tiếp thoát ra khỏi xe, hai chân anh đạp trên mui xe, ngay khi hai xe sắp chạm vào nhau, liền vươn mình bay lên trên không trung, nằm nhoài ngay trên mui xe của một chiếc xe khác.

“Lăn xuống!” Người lái xe tức giận mắng một tiếng, dùng sức phá tan cái xe đang đỗ giữa đường của Viêm Phi Ngang, sau đó lần thứ hai có ý đồ lái vòng, định lái xe đánh rơi người rồi trực tiếp bỏ đi.

Đáng tiếc Viêm Phi Ngang dù không có sức mạnh đặc thù kia nhưng trình độ thế này căn bản không làm được gì anh, hai tay anh thủ chặt chẽ trên nóc xe, bên trong xe phát ra tiếng vang cực lớn, anh la lớn với Tiêu Nguyên Gia trong xe: “Mở cửa!”

Tiêu Nguyên Gia chỉ là một người bình thường, ngồi trong xe vung qua vung lại, sắc mặt đã tái nhợt như quỷ, tay run run mới có thể khó khăn mở cửa xe cho anh.

Người lái xe kia tức giận mắng to, muốn nhanh chóng mang Tiêu Nguyên Gia đi, liền không dám ngừng lại, căn bản không cản được Tiêu Nguyên Gia, chỉ có thể cầm lấy một thứ gì đó, định đập vào người Tiêu Nguyên Gia.

Tiêu Nguyên Gia quả thực bị một cái cốc đập trúng đầu, có điều cũng đúng lúc ấy, cậu ta thành công mở được cửa xe ra.

Mà lúc này, xe đã lái ra khỏi gara, vù một tiếng nhanh chóng vọt ra ngoài đường. Viêm Phi Ngang nghiêng người chui vào trong xe, thò người ra, một tay bắt lấy vô-lăng, một tay giật lấy chìa khóa xe.

“Cút! Bớt lo chuyện người khác đi!” Kẻ lái xe dù là sức mạnh hay kĩ xảo đều không phải là đối thủ của anh, cho dù vô-lăng vẫn đang bị hai tay kẻ đó nắm lấy, nhưng cũng không thể ngăn nổi sức lực một bàn tay của Viêm Phi Ngang, đồng thời còn bị Viêm Phi Ngang giật khóa xe xuống.

Xe vốn đang lái nhanh được nửa đường đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa đã làm xe sau tông vào, làm cho người đang đi ở lối đi bộ cũng tò mò dừng lại quan sát.

Viêm Phi Ngang ném chìa khóa xe trong tay sang một bên, trực tiếp cầm còng ra còng tay người vào vô-lăng.

“Mày, mày là cảnh sát?” Kẻ lái xe giật mình, lập tức cả giận nói, “Mày dựa vào cái gì mà bắt tao! Cảnh sát có còng tay là ngon lắm à?!”

Viêm Phi Ngang không buồn để ý tới, quay đầu nhìn về phía Tiêu Nguyên Gia.

Tình huống của Tiêu Nguyên Gia không tốt lắm, hình như bị người hạ thuốc, sắc mặt trắng bệch, trán vã đầy mồ hôi, vẻ mặt tựa như sắp hôn mê.

Lúc này Viêm Phi Ưng và Tô Ngọ vừa chạy xuống gara cũng nghe thấy âm thanh mà chạy tới, Tô Ngọ cảm ứng được Viêm Phi Ngang đang ở trên xe, chạy thật nhanh tới, làm cho xe chạy qua không thể không giảm tốc độ, kéo cửa kính xuống mắng điên cuồng, cậu không chút bận tâm, sốt ruột chạy tới, gí sát người vào cửa kính xe gọi: “Phi Ngang Phi Ngang! Anh có sao không!”

Viêm Phi Ngang thoải mái chế trụ kẻ lái xe, quay đầu lắc đầu với cậu, “Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.”

Viêm Phi Ưng lúc này cũng chạy tới, trầm giọng hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra?”

Viêm Phi Ngang cũng không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại rất rõ ràng, Tiêu Nguyên Gia bị người hạ thuốc, có người muốn cưỡng ép bắt cậu ta đi, nếu như không phải Viêm Phi Ngang vừa vặn ở lại trong gara, có lẽ cậu ta đã bị người bắt mang đi rồi.

Mọi người đều nhìn về phía kẻ lái xe, có lẽ chỉ có kẻ này mới biết tại sao lại muốn mang Tiêu Nguyên Gia đi.

Mọi người cũng không biết Tiêu Nguyên Gia bị hạ thuốc gì, Tô Ngọ dùng linh lực trị cho cậu ta một chút, nhưng cũng chỉ có thể làm dịu đi cơn đau, muốn triệt để chuyển biến tốt, chỉ có bài tiết chất độc ra khỏi cơ thể mới là tốt nhất, Tô Ngọ cũng không biết nên làm gì, nếu như hoàn toàn chỉ dựa vào linh lực của cậu thì sẽ rất lãng phí, hơn nữa Tiêu Nguyên Gia cũng sẽ không được dễ chịu. May mà xe cứu thương tới rất nhanh, Tiêu Nguyên Gia có thể sẽ phải chịu khổ một chút, nhưng chắc chắn không nguy hiểm tới tính mạng.

Hôm nay Mạnh Thực và Cố Tinh Hà cũng không đi làm, Cục 9 chỉ có người trực ban, Viêm Phi Ngang định tự mình ở lại xử lý ảnh hưởng trật tự công cộng, Viêm Phi Ưng và Tô Ngọ thì cùng

Tiêu Nguyên Gia tới bệnh viện.



Xảy ra tất cả những chuyện này đều là ở ngay trước cửa khách sạn, nhân viên công ty cũng rất nhanh đã biết chuyện Tiêu Nguyên Gia bị người bỏ thuốc, lại suýt chút nữa bị đưa đi, âm thầm không nhịn được mà xì xào bàn tán.

Phó tổng Lưu thở dài nói: “Nhà họ Tiêu bây giờ thực sự là không yên, Nguyên Gia nói thế nào cũng là con nhà họ Tiêu, bây giờ những người khác nhà họ Tiêu đều không có ở đây, chúng ta sắp xếp vài người tới thăm cậu ấy một chút, lại sắp xếp hai trợ lý chăm sóc cho cậu ấy.”

Nghe nói tới chuyện sắp xếp người trong công ty tới hầu hạ Tiêu Nguyên Gia, đương nhiên ai nấy đều không vui, mặc dù Tiêu Nguyên Gia có thể sẽ kế thừa toàn bộ tiền tài của nhà họ Tiêu, sẽ giàu sụ nhưng bây giờ có thể thấy người nhà họ Tiêu liên tiếp xảy ra chuyện, đến gần nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì phiền hà thì phải làm sao bây giờ?

Cũng may phó tổng Lưu cũng không cưỡng chế ai tới bệnh viện, người ta không muốn đi thì thôi, ông ta tỏ ý có thể trả tiền mời hai hộ lý tới chăm sóc Tiêu Nguyên Gia.

Tiêu Nguyên Gia được đưa vào phòng bệnh nghỉ ngơi, cậu ta vừa mới được súc ruột, nôn hết toàn bộ thuốc trong dạ dày ra, cả người mệt lả, nằm trên giường bệnh ngủ thϊếp đi.

Tô Ngọ và Viêm Phi Ưng ngồi trong bệnh viện, Viêm Phi Ưng nói: “Đừng lo, bác sĩ nói thuốc kia cũng không nguy hiểm tới tính mạng, không sao cả.”

Tô Ngọ lo lắng nói: “Vậy tại sao bọn chúng lại phải bỏ thuốc cho anh ta, cũng muốn khống chế giống như khống chế Tiêu Triển sao?”

Viêm Phi Ưng vỗ vỗ vai cậu, an ủi: “Chờ cậu ta tỉnh lại, hỏi một chút xem, có lẽ sẽ có đáp án.”

Tô Ngọ gật đầu, tâm tình không khỏi chùng xuống.

Chuyện của nhà họ Tiêu có vẻ rất phức tạp, Tô Ngọ cảm thấy đầu mình hoàn toàn không đủ dùng, cậu ít nhiều có chút ủ rũ, cậu vốn cảm thấy bản thân rất thông minh, lúc ở trên núi, học công pháp hay phép thuật gì cậu vừa học là biết, thậm chí chỉ cần xem qua ngọc giản cũng có thể học được, trong núi có vài tiểu yêu tinh thiên tư không cao, luôn không học được, trong đó có rất nhiều tiểu yêu tinh, cũng bởi thiên tư quá kém, khi đại nạn đến còn chưa hóa hình được, nên bỏ mạng, chỉ có Tô Ngọ hóa hình nhanh nhất, chỉ mới tu luyện một trăm năm đã hóa hình, Tô Ngọ bởi chuyện này, trong lòng dù sao cũng có chút đắc ý.

Nhưng cậu đến xã hội loài người, mới biết hóa ra mình cũng không thông minh như trong tưởng tượng, con người mới là thông minh nhất. Nhiều con người đều không có linh lực họ vẫn có thể tạo ra thứ có thể giúp họ bay trên trời, quái vật khổng lồ chạy dưới đất, còn cậu nếu không có linh lực cũng chỉ có thể làm một sóc bay nhỏ tìm kiếm thức ăn khắp nơi trong rừng mà thôi, không sống nổi được qua mấy năm, đã chết, căn bản không làm được bất cứ chuyện gì.

Nếu như cậu thông minh hơn một chút, có phải sẽ càng có thể cứu Tiêu Nguyên Gia và cả Tiêu Triển sớm hơn một chút không.

Viêm Phi Ngang xử lý sự cố xong cũng tới bệnh viện, thấy cậu nhóc sáng sớm nay còn vui vẻ bây giờ lại ủ rũ, liền đi tới nắm tay cậu hỏi: “Sao vậy?”

Tô Ngọ cúi đầu buồn bực một hồi, khi Viêm Phi Ngang hỏi đến lần thứ hai, mới ngẩng đầu lên ưu thương nhìn anh hỏi: “Phi Ngang, có phải em ngu ngốc lắm không?”

Viêm Phi Ngang hơi khựng lại, liếc mắt nhìn anh hai mình ngồi bên cạnh.

Viêm Phi Ưng đã sớm nhận ra tâm tình của nhóc này không ổn lắm, nhưng anh cũng không biết nên an ủi thế nào, đúng lúc Phi Ngang đến, liền nói: “Hai đứa ra ngoài một lúc đi, anh ở lại đây trông chừng.”

Viêm Phi Ngang nghĩ tới tình huống nhà họ Tiêu, cũng không yên lòng, nói với anh trai: “Bọn em ở ngay ngoài cửa, có việc cứ gọi bọn em.”

“Đi đi.”

Viêm Phi Ngang nắm tay Tô Ngọ rời khỏi phòng bệnh, ngồi trên ghế ngồi trong hành lang dưới cửa sổ lớn đầy ánh nắng, kéo cậu ngồi xuống cạnh mình, nghiêng đầu nhìn cậu.

Tô Ngọ không hiểu sao nhìn anh.

Viêm Phi Ngang trầm mặc một hồi mới nói: “Tiểu Ngọ rất thông minh, không ngốc chút nào cả.”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Ngọ đã nhăn cả lại, “Nhưng nếu em thông minh hơn một chút, có phải sẽ có thể giúp họ sớm hơn một chút không.”

“Chuyện này không liên quan tới thông minh hay không.” Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu, nghiêm túc nói, “Người có thông minh tới đâu cũng không phải là thần, người lợi hại hơn nữa, cũng không phải là toàn năng, có thể nhìn thấy cũng chỉ là những chuyện xảy ra trước mắt, có thể giúp đỡ khó khăn cũng chỉ có thể là những khó khăn trước mắt đang nhìn thấy, thế nên em không thể khi chưa gặp được Tiêu Nguyên Gia đã biết cậu ta bị người ta bỏ thuốc mang đi, mà cứu cậu ta từ sớm, em không làm được, anh cũng không làm được, có thể nói, trên đời này gần như không ai có thể làm được.” Cho dù là một số đại sư có thể dự đoán trước được tương lai, cũng không thể cứu được tất cả mọi người.

Tâm tư Tô Ngọ đơn thuần, được anh cẩn thận an ủi như vậy, tâm tình quả nhiên đã tốt hơn một chút, cậu tới gần một chút, không muốn rời xa mà dựa vào người anh.

Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu, có vài lời anh cũng không nói, thế gian này rất tàn khốc, chuyện một người có thể làm thực sự rất ít, nhưng anh vẫn hy vọng cậu nhóc đơn thuần một chút, không cần gánh chịu quá nhiều sự thật nghiệt ngã, vui vẻ trợ giúp người có nhu cầu là được rồi. Anh quay đầu nhìn về phía phòng bệnh, chuyện nhà họ Tiêu, anh cũng nhất định phải can dự vào.