Bạn Trai Háo Sắc Của Tôi

Chương 3: Hứa hẹn mười lần

Đã hai tuần sau cuộc thi của Hàn Thư nhưng hắn hoàn toàn không hề làm phiền tôi, có thể thấy là hắn nhất định đã thi được kết quả không tốt, ai bảo trước khi thi hắn còn muốn làm chứ! Thế này tôi cũng có thể vui vẻ thoải mái, chuẩn bị tốt cho báo cáo cuối kỳ.

“Anh đã về rồi.” Để tránh việc hắn khó lòng chấp nhận kết qua, tôi còn định an ủi hắn thật tốt, dĩ nhiên là không phải loại an ủi mà hắn muốn.

“Ừm.” Hắn gật gật đầu, liếc nhìn tôi sau đó trở về phòng.

Lại qua hơn một tuần, ngay cả quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© bình thường hắn cũng lười không làm, điều này khiến tôi rất kinh ngạc. Tôi nhìn chàng trai mặc quần áo đồng phục ngồi bên bàn cơm, không hề giống bình thường, ‘chẳng lẽ hắn bị bệnh rồi? Ngày mai được nghỉ chắc nên đưa hắn tới bác sĩ khám coi sao’. Tôi chăm chú tự hỏi.

“Ừm.” Hắn cúi đầu ăn cơm, một lát sau hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: “báo cáo của em làm xong rồi chứ?”

“Hôm nay đã nộp rồi.” Tôi vui vẻ nói

Bởi vì hắn thường xuyên đòi làm, cho nên rất nhiều báo cáo tôi phải làm gấp tới tận nửa đêm mới xong, lần này đúng là nhàn nhã hiếm có.

“Vậy…” Hắn đột nhiên lại nhếch miệng cười, khiến nội tâm tôi lại nổi lên sự cảnh giác.

Sau nửa năm phát sinh quan hệ, cuối cùng tôi cũng hiểu được hàm ý sau nụ cười nhếch miệng của hắn, chỉ là cũng như lúc này tôi không biết hắn định làm gì.

Tôi nơm nớp lo sợ mãi đến khi tắm rửa xong hắn cũng chưa đánh lén, khiến tôi tự hỏi có phải mình đã quá không tin hắn rồi không? Trịnh Hàn Thư, thật có lỗi, sao tôi có thể nghi ngờ cậu như vậy chứ.

Nửa đêm tôi lên sân thượng phơi quần áo, nhìn bốn phía xung quanh, đèn đóm gần như đã tắt hết, có lẽ cũng chỉ có tôi lại đi phơi quần áo vào hai giờ sáng mà thôi!

“Huyên…” Hàn Thư đột nhiên từ phía sau xuất hiện, ôm chầm lấy tôi.

“Có phải tâm trạng anh không tốt không?” Tôi hơi lo lắng hỏi người phía sau. Toàn thân hắn đang run rẩy, chẳng lẽ là hắn khóc?

“Không phải.”

“Vậy anh…” Tôi còn chưa hỏi hết, hắn đã đột ngột di chuyển bàn tay từ vạt áo ngủ của tôi, quen thuộc tốc hành xông vào bên trong tầng qυầи ɭóŧ mỏng manh của tôi. Tôi kinh ngạc ngã nằm sấp trên ban công, hai tay chống lên sàn.

“Phiếu điểm.” Hắn đặt phiếu điểm xuống cạnh bức tường quây sân thượng, tay trái nhẹ nhàng trêu đùa đầu v* tôi, miệng không ngừng gặm cắn tai tôi.

Tôi nhìn chằm chằm số thứ tự xếp hạng trước tên Hàn Thư – Hạng nhất!

“Anh…” Tôi chật vật ngăn trái chặn phải, nếu bị nhìn thấy sẽ rất mất mặt đấy.

Tay phải hắn đột nhiên vươn sâu vào âm huyệt của tôi tiếp tục sờ mó, khiến chân tôi nhũn ra, chỉ có thể nửa tựa vào tường, nửa dựa vào người hắn, để hắn tùy ý gãi cọ trêu đùa.

“Sẽ… sẽ… bị… nhìn…a…” Tôi mềm yếu muốn đẩy ngón tay đang không ngừng gia tăng sức mạnh sờ mó ra, nhưng cũng không có nhiều tác dụng mà ngược lại càng thêm chẳng còn chút sức lực đặt trên tay hắn, mặc hắn không ngừng đùa bỡn.

“Mặc kệ.” Hắn giận dỗi nói, sau đó dùng tay trái se se đầu v* tôi.

“Vào phòng rồi nói…” Tôi thở sâu một hơi, sau đó nói, cố sức để giọng nói không hấp dẫn thêm du͙© vọиɠ sôi sục của hắn.

“Đàm phán thất bại, anh vì chuyện này mà đọc sách suốt một tuần đấy.” Hắn đắc ý cười, sau đó cởϊ qυầи lót tôi ra, kéo xuống khóa kéo móc ra dương v*t đã sưng to của hắn, lấy bαo ©αo sυ từ bên cạnh máy giặt trên sân thượng đeo vào.

“Anh… anh để đó từ khi nào…” Tôi vô cùng kinh ngạc, khi tôi hỏi, hắn đã chậm rãi mở hai chân tôi ra, đâm vào thân thể tôi từ phía sau.

“Anh để sẵn ở rất nhiều nơi.” Hắn chỉ cười nói.

Bởi vì sợ sẽ bị hàng xóm nhìn thấy, cộng thêm nhiệt độ khá lạnh ban đêm, tôi càng chẳng còn chút sức lực nào dung túng hắn điên cuồng chạy nước rút trong thân thể mình, hai chân mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào hắn để giữ vững được tư thế, điều này càng khiến động tác của hắn điên cuồng hơn.

“A… ưm…” tôi muốn đè nén thanh âm của mình xuống nhưng Hàn Thư lại cố ý dùng thêm sức chạy nước rút, tay phải còn không ngừng xoa bóp âm hạch của tôi, khiến tôi không chịu nổi, cuối cùng vẫn phải kêu lên.

“Anh thích nghe giọng em.” Hàn Thư nói nhỏ bên tai tôi, nhưng động tác cũng không hề chậm lại chút nào.

“Em… không được…a…” tôi vừa hổn hển thở vừa nói, cuối cùng Hàn Thư cũng dùng sức cực mạnh, kèm theo tiếng gào rú trầm thấp của hắn mà kết thúc.

Sau khi kết thúc, tôi chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể dựa vào hắn, hắn cười cười, ôm lấy tôi đi vào trong nhà.

“Anh thật xấu, em cứ nghĩ là anh thi không tốt, thì ra anh toàn tính kế em thôi.” Tôi ngồi trên đùi Hàn Thư, vừa thở gấp vừa nói.

“Nếu anh mà xấu như lời em nói thì ngay khi nhận phiếu điểm anh đã làm rồi, vì chờ em làm hết báo cáo anh mới nhịn đó, nhịn tới mức anh muốn nổ tung luôn rồi.” Hắn cúi đầu nói với tôi.

“Ưm, nếu bị nhìn thấy thì em sẽ xấu hổ chết mất.” Tôi xoay người vỗ vỗ bả vai hắn.

“Bọn họ thích xem thì cứ để họ xem, chúng ta trai đẹp gái xinh, sợ họ nhìn sao?”

Yên lặng trong chốc lát, tôi chợt cảm thấy kỳ lạ, hóa ra ngón tay của hắn lại xấu xa mò xuống thân dưới của tôi nghịch ngợm rồi, vừa mới làm xong qυầи ɭóŧ còn chưa kịp mặc lại, âm huyệt còn ướt sũng dịch nhờn.

“Anh… đừng thế mà, chúng ta vừa mới làm xong đấy!” tôi dùng sức muốn đẩy bàn tay xấu xa đang đùa nghịch khe hở ướŧ áŧ giữa hai chân mình ra nhưng không có tác dụng gì.

“Anh nhịn gần một tháng rồi, em trước đó đã đồng ý với anh, giờ vẫn còn 9 lần.” Hắn cười cười, chỉ một lát sau lại đột nhiên ôm lấy tôi, sau đó nhắm ngay dương v*t hắn mà ấn vào, hình thành tư thế khóa ngồi khiến tôi không trống được.

Dường như tốc độ mang bαo ©αo sυ của hắn càng lúc càng nhanh thì phải.

“Huyên… em chuyển động được không?” Hai tay hắn khẽ nghịch đầu v* tôi, ở phía sau thân thể tôi nói.

“Em…” tôi hơi xấu hổ cảm nhận được dương v*t của hắn trong thân thể tôi không ngừng căng to ra.

“Anh học bài thật mệt mỏi, sau đó lại cấm dục lâu như thế, em không thấy anh thật đáng thương ư?” hắn lại lộ ra dáng vẻ đáng thương vô tội, khiến tôi chẳng còn cách nào chỉ có thể bất đắc dĩ đong đưa trên người hắn.

Khi tôi đong đưa chuyển động, tôi nghe thấy hắn ở phía sau tôi khẽ kêu lên, thì ra hắn cũng sẽ không kiềm được mà kêu rên? Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra điều này, sau đó tôi chợt nhận ra đối diện với chúng tôi là chiếc tivi, màn hình tivi đen kịp vừa vặn phản chiếu lại dáng vẻ da^ʍ mị của chúng tôi. Tôi nhìn hình ảnh của mình trong đó, tóc dài buông tán loạn không ngừng lay động, hai bầu vυ' cũng chấn động liên hồi, vυ' trái bị bàn tay của Hàn Thư ôm trọn chăm chỉ xoa nắn, hai chân mở rộng khiến toàn bộ hoa cốc của tôi lộ rõ, ngón tay của Hàn Thư đang không ngừng xoa nắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm hạch của tôi, tạo cho tôi tầng tầng lớp lớp kɧoáı ©ảʍ không ngừng cuộn trào.

“Em nhìn thấy không.” Hàn Thư đột nhiên dán sát vào tai tôi cười nói.

“Thật…. mất mặt.” Tôi cúi đầu nói. Bây giờ tôi mới phát hiện ra Hàn Thư cố ý ngồi trước tivi bắt tôi tự mình cử động.

“Không đâu, rất đẹp mà…” hắn dịu dàng nói, sau đó dường như hắn không chịu nổi di chuyển thong thả của tôi nữa, hắn đột nhiên ôm lấy eo mông tôi, sau đó dùng cánh tay đang ôm eo tôi giúp tôi di chuyển, sô pha đàn hồi khiến hắn càng thêm dùng sức nảy lên, đâm sâu từng nhát từng nhát vào âm đ*o của tôi.

“A… Hàn Thư…” Tôi chỉ có thể túm lấy tay hắn, lắc lư theo hắn.

“Anh rất thích nghe em hô tên anh lúc cao trào.” Hắn tiếp tục dùng sức, sau đó để tôi lâm vào cao triều mê loạn.

“Em mệt muốn chết luôn.” Hai lần cao trào liên tiếp khiến tôi hoàn toàn kiệt sức, mềm nhũn ngã trên người Hàn Thư, tôi biết thế này là tạo cho hắn cơ hội tiếp tục thừa nước đυ.c thả câu nhưng tôi thật sự không còn lực nữa, thật sự hoàn toàn vô lực.

“Mệt muốn chết?” Hắn thở phì phò nhìn tôi cười.

“Nói nhảm.” Tôi trừng mắt liếc hắn.

“Anh muốn tắm rửa.” Hắn đột nhiên nói như vậy.

“Em cũng muốn rửa, đều tại anh hết, hại em toàn thân dính dớp mồ hôi nè.”

“Được.” Hắn đột nhiên ôm lấy tôi, hướng về phòng tắm của tôi mà đi.

“Trịnh Hàn Thư, anh làm gì vậy?” Tôi nằm trong lòng hắn hô to.

“Tắm rửa mà.” Hắn lại nhếch miệng nở nụ cười.

Bây giờ tôi mới nghĩ tới chuyện tôi vẫn còn đang thiếu hắn 8 lần.

Tôi cứ nghĩ hắn chỉ đang đùa thôi, nhưng có thể thấy hắn thật sự muốn dùng hai ngày nghỉ cuối tuần này để đòi lại cho đủ…