Lâm Ngọc Châu do dự một chút rồi lên tiếng, hơi mang theo ý tứ xin lỗi nhìn Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ chào từ biệt mà đi nhưng thật ra trong lòng nhớ kỹ hắn nói có biện pháp làm nàng khôi phục lại quý tịch, chỉ là nàng thật sự cao ngạo, không muốn lập tức cầu người, trong lòng cũng hiểu phụ thân của nàng chính là Thanh Chiêu hộ quốc Đại tướng quân, chỉ cần có phụ thân ở đây, việc nàng khôi phục lại quý tịch cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nghĩ như vậy, nàng cũng không vội biết biện pháp của Triệu Thế Vũ là biện pháp gì.
Triệu Thế Vũ thần sắc phức tạp nhìn hai chiếc kiệu rời đi, nghĩ đến trước đó một lần Lâm Thương Hải quả quyết cự tuyệt cầu hôn của hắn, trong nội tâm rất là hối hận.
Hắn tuy rằng từ nhỏ liền nhận hết sự khinh thường của các huynh đệ tỷ muội, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là hoàng tử, lại bị Lâm Thương Hải không chút khách khí mà cự tuyệt như vậy, thật là không hề nể mặt mũi, nói trắng ra đó là Lâm Thương Hải nhìn ra hắn ở triều đình bất lợi, không có khả năng tranh đoạt vị trí Thái Tử, tương lai cũng không có khả năng lại vinh đăng đại bảo, bởi vậy mới dám giáp mặt cùng hắn không chút khách khí nói những từ ngữ khắc nghiệt như vậy.
Đại để trong triều đình những người đó đều có ý nghĩ như vậy.
Ngày đó khi chưa biết kế sách dân chạy nạn thất bại, Lâm Thương Hải sao dám không chút khách khí mà châm chọc hắn. Hiện giờ, lại trải qua chuyện Lâm Ngọc Châu bị hủy bỏ quý tịch, chỉ sợ là ông ta sẽ bỏ đá xuống giếng đi! Cũng không biết mọi người trong triều đình lại chê cười hắn như thế nào. Nhìn dáng vẻ hiện giờ thì ngay cả chuyện đến gần tướng quân phủ cũng không có cơ hội càng đừng nói để tướng quân phủ trở thành chỗ dựa cho hắn, hoàn toàn chính là lời nói vô căn cứ.
Sớm biết rằng tuyệt không khả năng cưới Lâm Ngọc Châu thì cưới Lâm Ngọc Hồng cũng có thể, hiện giờ tính lại trở thành công dã tràng.
Nghĩ như vậy, sự phẫn nộ trong ngực càng thêm dâng lên, suy nghĩ giống giống như một con trâu điên đang chạy mà nhắm thẳng vào nơi u tối, hắn chỉ cảm thấy một ngụm máu truyền tới ngực, nghẹn đến mức ngực sinh đau, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, thân mình đều không tự chủ được mà lay động một chút, đành phải đỡ lấy cậy đại thụ bên đường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nghĩ ngơi trong chốc lát, hắn rốt cuộc vẫn lại một lần đi tới tướng quân phủ. Bất quá, lúc này đây hắn là tới tìm Lâm Tịch Cận, hắn sẽ không quên toàn bộ việc này luôn có bóng dáng Lâm Tịch Cận.
Lúc này, thời gian còn sớm, ánh sáng mặt trời còn chưa lộ ra. Khi đến Tịch viên, hắn rất xa liền thấy được Lâm Tịch Cận nhàn nhã vòng quanh núi giả xoay quanh, tư thế không quá đẹp, rốt cuộc trên đùi có thương tích đi có chút khập khiễng, nhưng bộ dáng kia cùng với thần sắc suy sụp của hắn với sự thất bại của Lâm Ngọc Châu đều hoàn toàn bất đồng, y tựa hồ không có bị ảnh hướng, giống như một người ngoài cuộc nhàn nhạt nhìn tình thế phát triển.
Nhìn thấy hắn tiến vào, Lâm Tịch Cận còn nghiêng nghiêng đầu, trong ánh mắt có nghi hoặc nhưng càng nhiều lại là sự đạm nhiên.
Triệu Thế Vũ miễn cưỡng mà lộ ra một ý cười nhàn nhạt: " Tâm tình của Tứ thiếu gia thật tốt."
Lâm Tịch Cận tiến lên hành lễ: "Nhị điện hạ, không biết ngài giá lâm tiểu viên có việc gì sao?"
Sắc mặt Triệu Thế Vũ lúc này rất là u buồn, cả người tinh thần cũng không tốt, nhìn qua rất là tiều tụy nhưng hắn vẫn không tự giác vẫn làm ra bộ dạng khí phách hăng hái như cũ, ha ha cười: "Không có việc gì thì không thể tới thăm Tứ thiếu gia sao? Nói đến cùng, Tứ thiếu gia từng vì bổn hoàng tử hiến kế bỏ Nhị tiểu thư, cũng nên xem như bằng hữu đi."
Lâm Tịch Cận làm như nghe không hiểu lời nói thâm ý cùng trào phúng của hắn, người chậm rì rì đi đến cạnh cây đại thụ, vừa đi vừa xin lỗi: "Nhị điện hạ thứ lỗi, tay chân ta không tiện nên không thể đi nhanh."
Triệu Thế Vũ cũng không biết y bị thương như thế nào, chỉ nghe nói là ở trên đùi, lúc này nhìn kỹ lại bị áo dài bao bọc lấy nên cơ bản không nhìn ra được, nhưng thật ra ở trước mặt chỉ có thể nhìn thấy mắt cá chân bị băng bó, liền suy đoán chỉ là bị trẹo chân không nghiêm trọng lắm, lại thấy y tuy rằng đi đường không nhanh nhẹn, nhưng một què một nhảy rất là có tinh thần, liền càng xác định y không đáng ngại, trong lòng không khỏi cười rộ lên, nghĩ đến người này cái gọi là bị thương cũng là giả, bất quá cũng vì tranh thủ sự đồng tình của vị Tứ hoàng đệ kia của hắn thôi.
Hai người ngồi ở ghế bên cây đại thụ, Đại Khờ đúng lúc dâng trà, rất có nhãn lực đem bọn hạ nhân rời đi, Lâm Tịch Cận bất động thanh sắc, chỉ là cười nói: "Nhị điện hạ vẫn nên hô thẳng tên của ta đi, ngài là hoàng tử không cần khách khí với ta như thế, có gì cứ nói thẳng."
Triệu Thế Vũ rốt cuộc che dấu không được sự tức giận của mình, nặng nề hỏi: "Cái kế sách kia là ý tưởng của ngươi?"
Lâm Tịch Cận lắc lắc đầu: "Nhị điện hạ vì sao không cho rằng đây là do Hiền Vương điện hạ nghĩ ra được? Ta bất quá chỉ là con của một tiểu thϊếp không được sủng ái."
"Không có khả năng!" Triệu Thế Vũ có chút kích động: "Trước đó ngươi đem kế sách này nó ra có nghĩ đến bất lợi của nó hay không? Ngươi có phải cố ý hãm hại bổn hoàng tử hay không!?"
Lâm Tịch Cận cười như không cười: "Nhị điện hạ không phải là tới đây hỏi tội đi? Như Nhị điện hạ chứng kiến đó là một cái kế sách chưa hoàn thành, nhưng chính là kế sách này ta cũng khó khắn lắm mới nghĩ ra được, có điều có sơ hở đó là tất nhiên, tạo thành hậu quả như vậy ta cũng rất là áy náy. Nhưng mà Nhị điện hạ, ta đã tận lực, nhị điện hạ chẳng lẽ đã quên mất lúc ấy chính là Nhị điện hạ dùng kỳ thạch đến cầu lấy phương pháp giải quyết sao huống hồ ngày đó là tình cảnh như thế nào Nhị điện hạ chẳng lẽ đã quên mất sao?"
Chuyện đã xảy ra như bây giờ, Lâm Tịch Cận cũng thản nhiên thừa nhận, cho dù như vậy nhưng Triệu Thế Vũ cũng không thể trách cứ y, rốt cuộc ngày đó chính là bọn họ đem y xem nhẹ, thậm chí chiếm đoạt kế sách y nghĩ ra được. Nghĩ như vậy, trong lòng Triệu Thế Vũ nghẹn khuất lợi hại hơn, ngữ khí của hắn rốt cuộc thấp xuống, có chút nghi hoặc, có chút bất đắc dĩ lại có chút mờ mịt nói: "Ngươi trước kia có phải đã từng gặp ta hay không? Hoặc là ta đã thấy ngươi? Ta có thể cảm giác được ngươi tựa hồ rất hận ta, có phải hay không? Ngươi chán ghét ta, có phải hay không? Chính là, chính là vì sao ta một chút đều không nhớ rõ, rốt cuộc khi nào, làm chuyện gì để ngươi hận ta như thế?"
Lâm Tịch Cận cười lạnh: "Nhị điện hạ, ngài tựa hồ suy nghĩ nhiều quá, ai không biết Tứ thiếu gia của tướng quân phủ ở Phó Dịch Viện suốt 6 năm, nhận hết khổ sở, ta khi đó có muốn thấy ngài cũng không thể nhìn thấy, bất quá ta thừa nhận ta rất chán ghét ngươi. Không, phải nói ta chán ghét tính tự cho là đúng của ngươi."
Sắc mặt Triệu Thế Vũ biến đổi, lý do thoái thác của Lâm Tịch Cận xem như hợp lý nhưng hắn cảm thấy không phải chỉ đơn giản như vậy.
Lúc này, Đại Khờ cao hứng phấn chấn chạy vội tới, thật xa liền ồn ào: "Thiếu gia, thiếu gia, Hiền Vương gia đã đến tiền viện, người mau chuẩn bị một chút đi."
"Đã biết!" Lâm Tịch Cận gật gật đầu, đứng dậy vỗ vỗ góc áo vốn không có lây dính một chút tro bụi nào, hơi có chút ý vị thâm trường nói: "Nhị điện hạ, việc đã thế này ngài không cần quá mức chú ý. Thân là nam tử, chí hướng rộng lớn, nhất thời suy sụp có tính là gì đâu? Huống hồ trong triều đình thay đổi trong nháy mắt? Như ta hôm nay có thể ở trước mặt Nhị điện hạ nói chuyện lớn mật như vậy, bất quá chính là dính chút hào quang của Hiền Vương điện hạ mà thôi, nếu không có tầng quan hệ này, khi đó Nhị điện hạ sao lại mất mát chật vật như vậy, sợ là cũng vẫn như cũ khinh thường ta mà thôi."
Ngụ ý đó là Triệu Thế Vũ cũng bất quá là một người nông cạn mà thôi. Triệu Thế Vũ lại tức giận đến mắt lộ ra hung quang: "Ngươi thật đúng khéo mồm khéo miệng, nhưng ngươi và ta đều biết, có đôi khi cơ hội chỉ có một lần."
Đáy mắt Lâm Tịch Cận hiện lên một tia mỉa mai, ngữ khí lạnh băng: "Nhị điện hạ không phải là muốn đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người ta đấy chứ?"
Triệu Thế Vũ hơi ngẩn ra, không đợi hắn nói chuyện, một tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm đã xuất hiện ở cửa Tịch viên. Nam nhân nhìn đến tình cảnh trong vườn, mày lập tức liền nhăn lại, lãnh đạm hỏi: "Nhị hoàng huynh vì sao lại ở đây?"
Triệu Thế Vũ biết, hôm nay không thể nói cái gì nữa, hắn âm thầm điều chỉnh cảm xúc, cười nói: "Tứ đệ tới à, ta nghe nói đến sự tình hôm qua, sáng nay ta tiễn Lâm đại tiểu thư một đoạn đường, nghĩ đến Tứ thiếu gia bị thương nên thuận đường đến xem."
Hắn cũng là thông minh, biết Triệu Mặc Khiêm không dễ lừa gạt, liền đem Lâm Ngọc Châu làm tấm chắn.
Sắc mặt Triệu Mặc Khiêm quả nhiên hòa hoãn một ít, nhưng lời nói lại thập phần trực tiếp không khách khí: "Ta tới đón Tịch Nhi đến Hiền Vương phủ dưỡng thương, Nhị hoàng huynh, không tiễn."
Triệu Thế Vũ ngượng ngùng cười, che dấu một tia xấu hổ dưới đáy mắt cùng một chút không cam lòng, cáo từ rời đi.
Triệu Mặc Khiêm trầm mặc nhìn Lâm Tịch Cận mấy giây, đột nhiên một tay đem người ôm vào lòng ngực, tiếng nói trầm thấp mang theo nồng đậm cảnh cáo: "Cách hắn xa một chút."
Lâm Tịch Cận miễn cưỡng cười, lại không đáp ứng: "Hiền Vương điện hạ, ta cũng không nghĩ đến sẽ giấu ngài, ta phải đối phó người, hắn đứng mũi chịu sào, chỉ cần ta cảm thấy hắn còn chưa đủ thảm ta sẽ không đình chỉ."
Triệu Mặc Khiêm mày nhăn đến càng nhiều: "Ngươi cùng hắn rốt cuộc là có liên quan gì?"
Lâm Tịch Cận không nói gì, nhưng Triệu Mặc Khiêm ôm y lại cảm giác được nhân nhi trong lòng ngực nháy mắt cứng đờ, trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhưng nam nhân vẫn không tiếp tục truy vấn, chỉ nói: "Đi thôi, tin tưởng ngươi sẽ ở trong phủ của bổn vương thật vui vẻ."
Lâm Tịch Cận vẫy vẫy đầu, đem những đoạn ký ức không tốt quăng đi, lúc này mới nghiêm túc nhìn Triệu Mặc Khiêm gật gật đầu: "Ừm."