Còn không chờ cậu nói gì bên tai liền truyền ra một thanh âm băng lãnh :" Bổn vương không để ý ngươi tới làm gì nhưng cách xa hắn một chút ".
Đây là bị cảnh cáo sao ?
Lâm Tịch Cận há miệng thở dốc, thầm mắng một tiếng " bá đạo ", nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu :" Ừm ".
Lần trước cậu nói qua sẽ đối phó Nhị hoàng tử nhưng Triệu Mặc Khiêm không hỏi lý do, lúc này y cũng không nói thêm cái gì. Chỉ cảm thấy đỉnh đầu bị đôi bàn tay quen thuộc nhẹ nhàng xoa vài cái, cả người bị dùng sức mà rơi vào cái ôm ấm áp kia, Lâm Tịch Cận thử tránh tránh, không chút sức mẻ, liền thuận theo tự nhiên mà ngồi bất động, chỉ thấy một đôi mắt to chuyển động mà nhìn xung quanh.
Triệu Mặc Khiêm đối với phản ứng nhu thuận của cậu rất là vừa lòng, thân thủ gọt trái cây tự nhiên mà uy cho cậu.
Mà Lâm Tịch Cận trong đầu đang nghĩ vài việc, đối với trái cây đưa đến miệng không có nửa điểm do dự, há mồm ăn, hai người phối hợp ăn ý vô cùng, làm y có chút tự đắc. Bất quá ở trong mắt người khác, một hồi sự tình như vậy lại có chút bất nhã.
Đại hoàng tử Triệu Thanh Thần cuối cùng nhịn không được nói :" Tứ đệ, ngươi...."
Triệu Mặc Khiêm ngay cả đầu cũng không ngẩng lên :" Chuyện gì ?"
Đại hoàng tử há miệng thở dốc, nghĩ đến hai người có hôn ước, cũng không nói ra được cái gì, chỉ là nhìn Lâm Tịch Cận thật sâu.
Cái nhìn này cuối cùng làm cho Lâm Tịch Cận hồi thần, cậu lúc này mới phát hiện mình bị người khác coi là đứa nhỏ mà đùa, lập tức cau mày nghiêm túc cự tuyệt Triệu Mặc Khiêm uy trái cây, trong miệng tràn ngập vị ngọt, ở viện người hầu sáu năm đã làm cho cậu không có sức chống cự với mĩ vị, cậu cũng không thèm để ý một màn vừa rồi bị mọi người nhìn thấy, chỉ cầm một khối trái cây kia lên ăn.
Nụ cười trên mặt Lâm Ngọc Châu có chút miễng cưỡng :" Tứ đệ, còn không mau ngồi vào chỗ của mình, ngươi mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng tóm lại phải theo quy củ ".
Trong miệng Lâm Tịch Cận đang ngậm vài miếng trái cây, hai má phình ra vô tội nhìn nàng, nhìn qua có phần giống những động vật nhỏ, kỳ thật trong lòng cậu đang nghĩ, có chỗ dựa vì sao không làm ?
Làm Ngọc Châu kiềm chế tức giận, còn muốn nói gì liền bị ánh mắt lạnh băng của Triệu Mặc Khiêm đánh tới, sau một lúc lâu cũng không nói ra được gì, đúng lúc này Lâm Ngọc Hồng đến đây.
Trước đó nàng biểu diễn vũ nhạc thì bị bêu xấu, hôm nay lại cố ý ăn mặc một chút, một thân y phục đỏ thẫm dài ba thước có thừa, tơ vàng dưới ánh mặt trời lòe lòe sáng, thêm vào đó dung nhan được tang điểm cùng khí chất ngẩng cao, tuy rằng mỹ mạo so ra kém với Lâm Ngọc Châu nhưng cũng là sặc sỡ lóa mắt.
Nàng vừa tiến đến, mặt mày kiêu ngạo nhìn quét một vòng, nhân tiện nói :" Nhị điện hạ, biện pháp ta nghĩ ra được ".
Nếu trong miệng không ngâm trái cây thì Lâm Tịch Cận thực muốn cười ra tiếng, đầu óc của Nhị tỷ so ra thực kém với đại tỷ Lâm Ngọc Châu một mảng lớn.
Tất cả mọi người bị lời nói của nàng hấp dẫn, Triệu Thế Vũ nghĩ biện pháp của nàng cũng lường trước là không tốt lắm , nhưng dưới án mắt của mọi người bọn họ lại có một tầng quan hệ như vậy, liền nói :" Để cho Nhị tiểu thư lo lắng thật sự là ngượng ngùng. Không biết biện pháp của Nhị tiểu thư là gì ?"
Triệu Thanh Thần nhìn ra cửa nói :" Không đợi Lâm tướng quân sao ?"
Lâm Ngọc Châu cười nói :" Phụ thân quân vụ bận rộn, phải một chút nữa mới đến, chúng ta có thể bắt đầu trước, nếu như có thể thảo luận ra biện pháp hữu hiệu cũng có thể để mọi gnười nhìn với cặp mắt khác xưa ".
Mọi người gật đầu, chỉ có Lâm Tịch Cận nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Triệu Mặc Khiêm, thầm nghĩ Lâm Thương Hải quả nhiên ngàng càng tự đại, đúng là ở trước mặt của các hoàng tử mà trưng ra sĩ diện của trưởng bối...
Nghĩ như vậy, chưa thu hồi ánh mắt đã thấy Triệu Mặc Khiêm cũng nghiêng đầu nhìn cậu, nhất thời bốn mắt giao nhau, dường như trong nháy mắt thời gian như ngưng lại.
Tiếp theo lại nghe Lâm Ngọc Châu nói :" Không bằng như vậy, chúng ta lấy giấy bút đến, đều đem những biện pháp nghĩ ra viết trên giấy. Đến lúc đó lại mở ra xem, biện pháp của ai tốt liền dùng, như vậy mới không bị người khác ảnh hưởng ".
Triệu Thanh Thần cùng Triệu Thanh Vũ đều gật đầu tán thành.
Ánh mắt Lâm Tịch Cận nhìn quanh, trên thực tế, mặc ai cũng có thể nhìn ra mở miệng liền cũng biết Lâm Ngọc Châu hơn Lâm Ngọc Hồng một bậc. Lúc này, cậu ẩn ẩn có chút muốn đứng lên, không biết quang cảnh bây giờ thế nào !
Lúc này Triệu Mặc Khiêm đột nhiên nói :" Thật thú vị, cứ làm như vậy đi ".