Edit: Nếp cẩm
Beta: Mol
Cảnh tượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, đặc sệt của Úy Trì Hoạch chậm rãi chảy ra khỏi tiểu huyệt của người phụ nữ của mình đặt biệt chói mắt, giống như một bụi cây toàn gai nhọn, hung hăng cắm vào lòng Ôn Tồn.
Ôn Tồn lấy hai ngón tay dùng sức vạch ra môi âʍ ɦộ đỏ tươi như cánh hoa của Lục Lạc, ngón trỏ ngón giữa hung hăng vói vào nhục huyệt bên trong điên cuồng moi đào, vào đến chỗ sâu trong khe thịt, nhanh chóng thọc vào rút ra!
Ngón tay mãnh liệt moi móc thịt mềm ở vách tường bên trong hoa huyệt mềm mại, giống như muốn đào ra hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể.
Hình ảnh tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc sệt của Úy Trì Hoạch ở trong nhục huyệt thối nát của Lục Lạc, làm anh không thể chịu nỗi dù chỉ một chút, hình ảnh kia giống như đang hung tợn cười nhạo chính anh.
"Chảy ra ! Đều chảy ra hết cho tôi! Tiện mẫu cẩu! Tao huyệt còn kẹp chặt như vậy, cắn ngón tay của tôi không bỏ! Thả lỏng!!"
Ánh mắt Ôn Tồn thâm trầm lạnh lẽo như là thuốc độc, như có ngàn vạn cơn bão gào thét bên trong! Thái dương nổi lên gân xanh!
"Đồ da^ʍ phụ!! Cho ra hết! Tôi sẽ moi ra hết!!"
Nhìn anh gầm gừ từng chữ một, thân xe trống rỗng tràn ngập điên cuồng, ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng thêm mãnh liệt! Càng thêm thâm nhập!
Lục Lạc bị Ôn Tồn cho ngón tay vào moi đào đến mềm yếu bất kham, tao huyệt ướŧ áŧ, vách trong ẩm ướt gắt gao cắn ngón tay trong cơ thể, từng chút từng chút khó nhịn phun ra nuốt vào.
Lục Lạc thống khổ nâng nâng eo mềm, không thể khống chế ngửa đầu ở trong ngực Ôn Tồn mềm mại rêи ɾỉ.
"A... cậu chủ.. Không cần lại cắm.. Tiểu huyệt thật thoải mái.. Thật ngứa a... A a a a a..."
"Thoải mái? Tao bức! Em dâʍ đãиɠ như vậy? Bị ngón tay cắm sướиɠ đến vậy sao? A? Đều chảy ra hết cho tôi!!! Tao mẫu cẩu! Phun ra!!"
Ngón tay hung hăng đâm thọc chỗ thịt mềm mẫn cảm, không ngừng tiến sâu cọ xát, mang đến từng trận tê dại kɧoáı ©ảʍ, cắm vào giữa nhục huyệt cơ khát khó nhịn, lập tức đã bị bao vây gắt gao.
Ôn Tồn chỉ cảm thấy một ngón tay không động đậy nổi, thân thể căng thẳng gắt gao, cự vật nổi đầy gân xanh chống ở mông Lục Lạc, trướng đau cực đại, đau đớn khó chịu.
Tầng tầng thịt non trong hoa huyệt bị ngón tay thọc vào rút ra, kɧoáı ©ảʍ to lớn tê dại lan tràn toàn thân Lục Lạc, cả người mềm mại mông kịch liệt vặn vẹo, thở dốc thật mạnh khẽ kêu.
"A a a a a... em không được.. cậu chủ ôm em... Muốn ra a a a a.. Thật sướиɠ.. Muốn phun ra.. Sắp ra... A a a..."
Thịt non bị kịch liệt thọc vào rút ra, cấp tốc co rút lại, nhục bích cắn chặt trong ngón tay trong cơ thể! Lúc đóng lúc mở, thở dốc hổn hển.
Chỉ thấy toàn thân cô bắt đầu co lại run rẩy không thôi, vặn vẹo thân thể của mình lung tung, cái miệng nhỏ khóc kêu to dâʍ đãиɠ !
Một đợt kɧoáı ©ảʍ ngập đầu từ nhục huyệt dần dần ăn mòn bao trùm toàn thân Lục Lạc, nhục huyệt trong cơ thể phun ra một cột nước bàng bạc thật lớn!
"Phun nước nhiều như vậy! Tôi thật muốn làm chết em! Cắm vào tao huyệt em!"
Hai mắt Ôn Tồn mở to đỏ bừng, gân xanh nổi lên cái trán
Cô gái mãnh liệt triều xuy phun ra toàn bộ dâʍ ɖị©ɧ dơ bẩn đầy trong cơ thể từ tối qua!
Bên trong xe nháy mắt phủ đầy dâʍ ŧᏂủy̠ chỗ nào cũng có, cột nước kịch liệt bắn tới trên cửa sổ!
Lục Lạc không thể khống chế mông run rẩy, cao trào khiến cho toàn thân cô co quắp tê dại khó nhịn.
Ôn Tồn nhanh chóng nâng mông Lục Lạc lên, cởi bỏ quần, bẻ ra nhục huyệt khi Lục Lạc vẫn cứ đắm chìm trong cao trào, hung hăng cắm côn ŧᏂịŧ thô to vô cùng vào! Dùng sức đâm vào chỗ sâu trong tử ©υиɠ!
Tao huyệt vẫn cứ cao trào run rẩy, co chặt, nhục bích tầng tầng lớp lớp thịt mềm cắn chặt liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ trong cơ thể!
Tham lam như vậy, chặt như vậy, nhỏ như vậy!
Côn ŧᏂịŧ Ôn Tồn bị nộn huyệt thịt bao vây thoải mái vô cùng, chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ bị liếʍ mυ'ŧ khó mà di chuyển, chặt đến cực điểm.
"Tiện mẫu cẩu! Thật chặt! Chơi chết tao bức! Cắm hỏng tao huyệt em! Cắm chết em! Thật chặt.. Làm xuyên em!"
Ôn Tồn nảy sinh ý nghĩ ác độc dùng sức đỉnh về phía trước, côn ŧᏂịŧ dữ tợn hung hăng chọc sâu vào tiểu huyệt non mịn, bá đạo căng ra nếp gấp trong thịt mềm, thẳng tắp cắm vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm, nhanh chóng thọc vào rút ra mãnh liệt!
"Tao bức! Tôi làm em sướиɠ hay không? Hửm? Là côn ŧᏂịŧ Úy Trì Hoạch to hay côn ŧᏂịŧ tôi to? Nói! Tiện mẫu cẩu!!"
Lục Lạc dồn dập thở dốc kịch liệt, mềm mại thở phì phò, thân mình hơi hơi giơ lên muốn thoát đi! Cự vật thật lớn! Thọc vào rút ra mãnh liệt công kích,va chạm nhục huyệt chính mình, thật sự không chịu nổi!
"Muốn chạy trốn? Da^ʍ phụ!! Tôi làm em sướиɠ hay là Úy Trì Hoạch! Nói đi!"
Một đôi bàn tay gắt gao chế trụ eo Lục Lạc, mạnh mẽ kéo cô xuống, cự vật hung mãnh tiến vào càng sâu, không ngừng nghiền nát, gắt gao đâm vào chỗ thịt non mẫn cảm không ngừng đâm thọc, mang đến kɧoáı ©ảʍ tê dại dục tiên dục tử.
"A... Thật sướиɠ.. cậu chủ làm em thật sướиɠ.. A a..."
Lục Lạc vặn vẹo thân thể, thống khổ khó nhịn, lắc đầu rêи ɾỉ.
Cô vặn vẹo lại càng tăng thêm du͙© vọиɠ Ôn Tồn, đôi mắt hẹp dài bị lửa đỏ tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt, du͙© vọиɠ dưới thân càng thêm thô to cứng rắn, anh bắt đầu cấp tốc ở trong cơ thể cô luật động, mỗi một lần đều cắm đến miệng tử ©υиɠ cô! Nhiều lần đυ.ng vào chỗ sâu nhất trong nộn huyệt!!
"Đâm chết em! Thật nhỏ, thật chặt! Em tao như vậy! Cắm chết em cái đồ đê tiện.. A thật sướиɠ.. Tao huyệt cắn tôi thật thoải mái! Tiện bức!"
Ôn Tồn như muốn xé rách người cô ra đâm vào rút ra va chạm, nơi đó, thịt huyệt gắt gao tham lam bao vây tầng tầng côn ŧᏂịŧ, gắt gao kẹp chặt anh, làm anh muốn điên cuồng mà chiếm hữu cùng chà đạp nhục mạ cô.
***
Tác giả nói:
Lục Lạc: Ngài thoải mái không?
Tiểu Ngôn: Không đủ.
Tiểu hoạch: Ma ma con vẫn còn khóc cơ mà... Ma ma nỡ đối xử với con như vậy sao..... Hu hu hu