Lục Lạc

Chương 39: Em đi rồi...Em đi thật rồi (ngược Tiểu Hoạch)

Edit: Alicia

Beta: Mol

"Úy Trì Hoạch, cậu cưỡиɠ ɠiαи người phụ nữ của tôi! Đến bây giờ tôi cũng chưa tính sổ với cậu! Cậu còn nói tôi khinh người quá đáng!"

Đáy mắt sắc bén của Ôn Tồn Hiện ra tia lạnh lẽo, bao phủ đầy hận ý.

"Thật là buồn cười!!!"

Biểu tình Ôn Tồn kiêu căng, mang theo một loại cảm xúc xâm lược mãnh liệt, tựa như một con hùng ưng vỗ cánh sắp bay, chỉ sợ trời xanh cũng không chứa nổi cánh chim rộng lớn của nó.

Ngón tay Úy Trì Hoạch hung hăng cắm mạnh vào lòng bàn tay mình, hơi thở trở nên phập phồng, gân xanh ở thái dương nổi lên dữ tợn, thân thể vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì, phảng phất như chỉ cần động đậy một chút thì ngọn núi trong lòng sẽ sụp đổ, thân thể ngã khuỵu.

"Người phụ nữ của tôi, tôi muốn đùa bỡn thế nào thì cũng không có một chút quan hệ với cậu!!"

Tốc độ ra vào ngón tay ở nhục huyệt của Ôn Tồn không vì nói chuyện mà dừng lại, ngược lại càng thêm hung mãnh làm tiểu huyệt non mềm của Lục Lạc, nhiều lần còn đυ.ng đến hoa tâm sâu bên trong! Nhục huyệt cô lúc đóng lúc mở làm lộ ra phần thịt huyệt bên trong, gắt gao bao vây ngón tay anh, trằn trọc cắи ʍút̼, không tiếng động cọ xát, nhẹ nhàng mà cắn xé.

"A.. Hức...Dừng lại.."

Lục Lạc bị động tác thọc vào rút ra nhanh chóng đùa bỡn liền vặn vẹo vòng eo, rêи ɾỉ liên tục. Ngón tay trong cơ thể chín nông một sâu lao tới không ngừng, hoa dịch dư thừa từ nơi hai người giao hợp liên tục tràn ra, đọng trên mặt đất.

Ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ tốc độ ra vào càng nhanh! Cắm vào tao huyệt ngày càng sâu!

Một cổ kɧoáı ©ảʍ ngập đầu mãnh liệt như bão táp sắp sửa bao trùm lên thân thể Lục Lạc,

"A a.. Thật sướиɠ.. Hô.. cậu chủ tha em.. Ô ô ô ô.. Em không chịu được a a.. Muốn đi tiểu.. Không được a a a a a a"

"Đồ đê tiên! Thả lỏng! Đừng cắn chặt như vậy tôi không rút ra được!!"

Ôn Tồn phát hiện Lục Lạc sắp cao trào, cúi đầu cười lạnh bên tai Lục Lạc, ngón tay chợt dừng lại, sau đó rút chúng ra ngoài.

"Thế nào? Rất sướиɠ? Muốn đi tiểu? Sao tao huyệt cắn chặt trước mặt cậu ta như vậy? Có phải như vậy càng thêm kɧoáı ©ảʍ? Em tiện tới vậy sao? Da^ʍ phụ!! Tôi rất muốn cắm chết em!"

Cả người Lục Lạc bị tra tấn trong lòng ngực Ôn Tồn hỗn loạn kêu khóc, âm thanh nức nở không chịu khống chế phát ra, xin tha không được nên nhận sai. Ôn Tồn thực sự làm Lục Lạc sợ hãi.

"Ô ô cậu chủ, em sai rồi.. Em sai rồi.."

Rốt cuộc Úy Trì Hoạch cũng không chịu đựng được, nhìn bộ dáng cô gái sợ hãi làm đôi mắt anh dày đặc sương mù, đôi mắt lạnh lẽo đáng sợ giống như muốn ngấu nghiến nuốt Ôn Tồn vào bụng, tức giận trầm giọng nói:

"Ôn Tồn! Muốn nói chuyện thì nói chuyện đi!! Đừng kéo cô ấy vào! Cô ấy không có dính líu gì đến chuyện này, tất cả đều do tôi làm! Một mình tôi làm thì mình tôi chịu!"

Ôn Tồn nghe xong buông bàn tay to đang kiềm chế Lục Lạc ra, khóe miệng trào ra một nụ cười tàn bạo nhưng lại mau chóng trầm xuống, khuôn mặt tuấn tú khôi phục sự lạnh lùng ban đầu, thâm trầm như băng.

"A?" Đôi mắt tinh nhuệ của Ôn Tồn u ám tựa như có thể nhìn thấy tất cả sự sắc bén, môi mỏng gợi lên một độ cung toát ra sự nguy hiểm.

"Nói thế nào đây? Ôn Tồn tôi cái gì cũng không thiếu, cậu còn có thể bồi thường cái gì cho tôi? Tôi chỉ có một bảo bối duy nhất, cậu lấy cái gì để trả lại?"

Ngón tay thon dài hữu lực của Ôn Tồn vuốt ve bộ ngực của Lục Lac, chân mày nhướng lên hơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lạnh lẽo bức người!

"Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ trả lại." Úy Trì Hoạch thấp giọng

"Ha ha, cậu tốt nhất nói được làm được."

Thấy mục đích đã đạt được, đôi môi gợi lên nụ cười không đậm không nhạt, trong con mắt sâu thẳm tựa như đã sớm nhìn thấu hết thảy, anh dựa trên sô pha, ánh đèn mờ màu vàng dừng trên người anh, khiến khuôn mặt tuấn mỹ tăng thêm một tia yêu khí, từ trên cao nhìn về phía cửa lớn, giữa mày lộ ra dấu vết bày mưu tính kế.

"Tả Đằng!"

"Vâng, cậu chủ." Tả Đằng nghe tiếng mà vào.

"Mang cái áo vest dự phòng trong cốp xe vô đây."

"Vâng."

Ôn Tồn cúi đầu nhìn Lục Lạc đang lệ rơi đầy mặt, đầu ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt đầy nước mắt, chỉ cảm thấy hơi thở của Lục Lạc làm hô hấp của anh nghẹn lại, trong lòng ngực dâng lên một tia đau đớn, từng chút một cắn nuốt linh hồn chính mình.

Xin lỗi em, Lục Lạc.

Ôn Tồn thầm nói trong lòng.

"Thưa cậu chủ, quần áo đây."

Ôn Tồn tiếp nhận quần áo trong tay Tả Đằng, tỉ mỉ giúp Lục Lạc mặt vào, đảm bảo đã bao bọc kín mít mới ôn nhu bế Lục Lạc lên, đi ra cửa lớn biệt thự.

"Về nhà!"

"Vâng."

Úy Trì Hoạch nhìn Lục Lạc bị Ôn Tồn ôm ra ngoài cửa lớn, đôi mắt đen nhánh trở nên trống rỗng, không có tiêu cự hoảng hốt nhìn theo bóng dáng rời đi bọn họ, nhìn lâu thật lâu, cũng không biết nhìn lâu đến lúc nào.

Ở cửa lớn đã sớm chẳng còn hình bóng của Lục Lạc.

Em đi rồi.

Em thật sự đi rồi.

Về sau, có thể ... được nhìn thấy em lần nữa hay không.

Về sau, có thể ... lại được ôm em lần nữa hay không.

Về sau, có thể ... yêu thêm một người con gái khác hay không.

Có thể hay không... Có thể hay không...

Em đi rồi, đến hít thở không khí cũng trở nên khó khăn.

Trống rỗng, trái tim đã bị cướp đi mất rồi. Đau quá, trái tim đau quá.

Úy Trì Hoạch hoảng hốt sờ lên khuôn mặt chính mình, là nước mắt sao...

Thì ra chính mình.. cũng sẽ rơi nước mắt...

***

Tác giả nói:

Tiểu Hoạch, ma ma thương con.. Không khóc.

Con khóc rồi lòng ma ma cũng đau.