Edit: Sa
Beta: Va
"Cắm lạn em, a...Kêu dâʍ đãиɠ như vậy, cắm chết em, thật chặt, làm hư em! Da^ʍ phụ."
Chỉ thấy ở trong nhà vệ sinh công cộng, Úy Trì Hoạch ôm Tống Lục Lạc ngồi trên bồn cầu.
Nhũ thịt to lớn của Tống Lục Lạc đứng thẳng, vòng eo mềm mại, hai chân mở lớn, âm huyệt ướt át không chịu nổi, làm nơi giao hợp giữa hai người ướt đến rối tinh rối mù.
Úy Trì Hoạch mạnh mẽ tách hai chân cô ra, bàn tay to kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu nhục huyệt, nơi đó đã sưng đỏ, run rẩy liên tục.
Không đợi Tống Lục Lạc phản ứng, côn thịt dưới đã thân nhanh chóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quy đầu giống như nắm tay trẻ con, hung hăng xỏ xuyên qua nhục huyệt đỏ tươi, một trên một dưới, nhũ thịt theo động tác thọc vào rút ra mà đong đưa.
"A....Không cần như vậy....Cầu anh...Ô ô."
Tống Lục Lạc bị Úy Trì Hoạch làm đến khóc rống, kêu lên dâʍ đãиɠ.
"A....Cắm chết em! Thật thích làm tiểu mẫu cẩu em, siết chết tôi, a...Tao bức! Sướng không? Ân?"
Úy Trì Hoạch bị nhục huyệt của Tống Lục Lạc gắt gao quấn quanh, bên trong mật huyệt ướt át chật hẹp, nhiều lần chạm đến tử cung, cảm giác mất hồn tràn ra toàn thân, sướng đến rùng mình.
"Sướng không? Mẫu cẩu! Cắm xuyên tiểu huyệt em, cắm chết em, đê tiện, a...Sướng chết mất."
Như là muốn Lục Lạc nhập làm 1 với mình, anh cậy mạnh mà dùng sức làm nhục huyệt.
"A a...Không được...Thật thoải mái....Tha cho tôi..."
Tống Lục Lạc bị làm thảm thiết, kêu rên liên tục."
Anh động eo, nắm lấy vòng eo mềm mại của cô, côn thịt thọc vào rút ra bạch bạch, càng lúc càng nhanh, da^ʍ thủy văng khắp nơi.
"Đồ đê tiện, yêu tôi hay không? Ân?"
Không biết thọc vào rút ra bao lâu, Úy Trì Hoạch chỉ biết anh không biết mệt mỏi vùi đầu tiếp tục làm.
"Thao chết em! Da^ʍ phụ! Yêu tôi hay không? Nói!"
"Không yêu....A..."
Úy Trì Hoạch bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nhìn xuống hạ thân, lại một mảnh ướt át.
Anh là một người đàn ông, nhưng mỗi ngày đều mơ mộng xuân, còn bị mộng tinh.
"Gặp quỷ!"
Úy Trì Hoạch xoa trán, một trận bạo nộ, trong mắt là một mảnh hoang vắng.
Không biết anh đã mơ thấy cảnh tượng đó bao nhiêu lần.
Từ sau khi Tống Lục Lạc biến mất, mỗi ngày Úy Trì Hoạch đều nghĩ đến Tống Lục Lạc mà tự an ủi, đau khổ không chịu được, dục vọng dưới hạ thân đau đớn lại không có chỗ phát tiết.
"Thiếu gia, Tống Lục Lạc đã tiếp tục đến trường đại học Thiển Xuyên."
Úy Trì Hoạch nhận được điện thoại của KO, cơ hồ là dùng tốc độ ánh sáng nhanh chóng mà đề mở xe thể thao chạy tới trường học, trong lòng vui vẻ.
Tống Lục Lạc, em tra tấn tôi thật đau khổ.
Đại học Thiển Xuyên.
Lúc đầu cô cho rằng cậu chủ sẽ không cho cô đến trường học, mặc dù mấy ngày nay Tống Lục Lạc cầu xin thế nào cậu chủ cũng thờ ơ.
Hôm nay cư nhiên phá lệ đồng ý, khi cô ra cửa cậu chủ lại cho côn ŧᏂịŧ giả vào nhục huyệt của cô, cho vào nguyên cây, côn thịt lấp đầy nộn huyệt của Tống Lục Lạc, tần suất rung của côn ŧᏂịŧ giả rất nhanh.
Sau đó cậu chủ lại giúp Tống Lục Lạc mặc quần lót vào.
"Mang nó theo, không được để rớt ra, lúc về tôi muốn kiểm tra thành quả."
Tống Lục Lạc tựa say mà không say, sắc mặt ửng hồng, vẫn mặc quần áo rộng dài như trước, đeo mắt kinh to, ngồi ở vị trí cuối cùng.
Côn ŧᏂịŧ giat thô to tiến vào huyệt thịt, bên trong tao huyệt truyền đến những đợt khoái cảm tê dại da đầu.
Quần lót đã bị mật dịch thấm ướt, trào ra từng luồng chất lỏng, da^ʍ thủy bốn phía.
"A....Bất quá căn cứ vào thực lực của cậu chủ, Úy Trì Hoạch hẳn đã xảy ra chuyện đi."
Nghĩ như vậy, cô lơ đãng xoay đầu lại nhìn thấy Úy Trì Hoạch mê muội mà nhìn mình.
Mê muội? Chỉ thấy Úy Trì Hoạch dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, tuyệt đối là nhìn lầm.
"Cái này không đúng....Sao hắn lại còn ở đây!!"
Tống Lục Lạc run rẩy sợ hãi.
"Anh rốt cuộc là ai?"
Úy Trì Hoạch phẫn nộ trừng mắt nhìn cô.
Toàn thân Tống Lục Lạc cảm thấy không bình thường, mông nhỏ uốn éo tới lui dưới ghế.
"Hôm nay em mặc nội y?"
Úy Trì Hoạch thấp giọng nói.
"Tôi lại thích bộ dáng em không mặc nội y."
"Không biết xấu hổ." Tống Lục Lạc quay đầu.
Đáy mắt Úy Trì Hoạch hiện lên ý cười....Có thể nhìn thấy cô anh đã cảm thấy thỏa mãn.
"Còn có cái không biết xấu hổ hơn."
Nháy mắt bàn tay to duỗi vào bên trong quần áo của Tống Lục Lạc, cởi bỏ nội y của cô, nhũ thịt to lớn nhảy ra, run rẩy.
"Thật lớn." Bàn tay to của Úy Trì Hoạch bao trùm nhũ thịt của cô.
"Một bàn tay cũng nắm không hết, tao hóa." Bàn tay to dùng sức vuốt ve, Tống Lục Lạc nhỏ giọng rên rỉ.
"Đừng như vậy! Đây là trường học! Đừng như vậy."
Nhũ thịt phía trên bị người đàn ông vuốt ve, phía dưới bị côn thịt giả của cậu chủ thọc vào rút ra, Tống Lục Lạc rên rỉ thở gấp, cả người vô lực, khuôn mặt ửng hồng.
"Anh!!"
Tống Lục Lạc duỗi tay muốn kéo bàn tay to của anh ra, nhưng mà sức lực của phụ nữ làm sao có thể với thể lực của đàn ông, ngược lại, tay mình bị Úy Trì Hoạch bắt lấy, ép cô làm ra động tác như chính cô đang tự sờ soạn chính mình.
Tống Lục Lạc lập tức hổ thẹn khó làm.
Úy Trì Hoạch còn chưa thỏa mãn, bàn tay to lại vói vào hạ thể của Tống Lục Lạc, cô lập tức sợ hãi giãy giụa muốn thoát ra.
"Em tốt nhất đừng giãy giụa, nếu không muốn bị các bạn học phát hiện, ân?"
Tống Lục Lạc thở gấp, người đàn ông sờ vào trong, lại sờ trúng một đồ vật cứng cứng.
Phát hiện được đó là thứ gì, trong mắt anh hiện lên sự tức giận.
"Em da^ʍ tiện như vậy, kẹp côn thịt giả đi học? Lần trước cũng là không mặt nội y! Tao bức? Lúc nào cũng muốn bị cắm sao? Tiện bức."
Úy Trì Hoạch tức giận, tay bắt lấy côn thịt giả, dùng sức đẩy vào chỗ sâu nhất của tao huyệt.
Tống Lục Lạc nháy mắt tới cao trào, hai má ửng hồng, trong mắt kiều mị mê người.
"A...Không cần như vậy....Buông tay ra a a a a!"
Nộn huyệt ướt át không chịu nổi, Tống Lục Lạc ưm một tiếng.
Thật nhiều nước....Hiện tại tôi thật muốn cắm em."
Úy Trì Hoạch tay đỡ Tống Lục Lạc lên, lạnh nhạt nói.
"Thưa thầy, bạn học này trong người không thoải mái, em mang bạn ấy đến phòng y tế."
Không đợi giáo trả lời, anh đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng học.
Úy Trì Hoạch bế cô đến vườn trường, đến bên chiếc xe Porsche, mở cửa đẩy Tống Lục Lạc vào bên trong.
"Lái xe."
"Vâng cậu chủ."
Phòng y tế chỗ nào a?
"A...Úy Trì Hoạch anh làm cái gì! Mau buông tôi ra!!"
"Em nói xem tôi làm cái gì?"
Bàn tay to của Úy Trì Hoạch xé hư quần của Tống Lục Lạc, tức giận cởi bỏ chiếc quần lót ướt át của cô ra.
Xuất hiện trong mắt, là cánh hoa sưng đỏ của Tống Lục Lạc, bị côn thịt giả cắm căng phình, môi âʍ ɦộ như cái rèm che chắn cho côn ŧᏂịŧ giả bên trong, tao huyệt cắn gao cắn chặt, sưng đỏ đáng thương, da^ʍ thủy theo ánh mắt âm trầm của Úy Trì Hoạch mà chảy thẳng từ đùi xuống ghế xe.
Côn ŧᏂịŧ giả cơ hồ vì vậy mà đẩy vào càng sâu vào tao huyệt.
Cẩn thận lắng nghe âm thanh dâʍ đãиɠ phát ra "Ong ong".
"Thật hư hỏng."
Bàn tay to của Úy Trì Hoạch bắt lấy côn thịt giả, dùng sức cắm vào khối thịt mềm bên trong của Tống Lục Lạc, nhanh chóng chọc vào rút ra, nhiều lần tiến vào chỗ sâu nhất.
"Nga...Đừng....Sắp bị cắm hư...A...Không cần a a a sắp cắm xuyên rồi." Tống Lục Lạc dâʍ đãиɠ rên rỉ.
"Cắm chết em thì đã sao, lần đầu nhìn thấy kỹ nữ dâʍ đãиɠ giống như em!"
"Còn không phải muốn côn thịt lớn sao?!"
Úy Trì Hoạch phẫn nộ bắt lấy côn thịt giả, dùng sức đưa đẩy mấy trăm cái, thọc vào rút ra, Tống Lục Lạc rên rỉ đến cao trào, đột nhiên anh rút côn thịt giả ra.
"Ba" Một âm thanh vang lên, nhục huyệt đang gắt gao cắn lấy côn thịt giả, đột nhiên bị rút ra, một dòng da^ʍ thuỷ từ huyệt động phun ra hình vòng.
Úy Trì Hoạch xem đến sửng sốt, hai mắt đỏ lên.
Tao huyệt của Tống Lục Lạc tới cao trào lại bị rút côn thịt giả ra, cả người nửa vời mấp máy mềm mại, vô thức bắt lấy bàn tay to của Úy Trì Hoạch.
"Khó chịu....Thật khó chịu....Tôi muốn....Cho tôi..."
Tống Lục Lạc cả người mềm mại cầu xin.
Like và cmt đi nà :>