Một bên, Phác Đức Song liếc mắt.
Thực sự đúng là con mẹ nó.
Cần nói kỹ đến vậy không?
Mấy cái đó đều là thường thức giang hồ a?!
Những oán thầm thì oán thầm, đáy lòng Phác Đức Song lại ẩn ẩn hâm một đệ tử Cửu Tôn phủ. Nếu năm đó khi hắn học nghệ, cũng có một vị sư trưởng ân cần dạy bảo như này… thành tựu của hắn, tuyệt không chỉ dừng lại như trước mắt a?
Mặc dù không kiên nhẫn, nhưng Phác Đức Song cũng hiểu: Lâm trận mài gương, hiển nhiên thích hợp dùng cho đám thiếu niên mới ra đời này!
Trong lúc này, thứ mà bọn hắn nhớ, hiển nhiên rất hữu dụng. Một khi vào trong, nếu gặp cảnh khó, lại nhớ tới nội dung mà Vân Dương nói, làm theo lời Vân Dương, liền có thể bình an vượt ải…
Như vậy những mục chú ý hôm nay, sẽ trở thành lạc ấn cả đời không thể xóa nhòa của các đệ tử.
Mà loại lạc ấc này, đối với một võ giả mà nói, có thể thu lợi cả đời!
Vân Dương luôn tận dụng mọi tình huống, để các đệ tử được tiến bộ, được cảm ngộ. Nhất là không thể phủ nhận, mỗi lần Vân Dương hắn làm như vậy, đều khiến các đệ tử của hắn được lợi rất nhiều, cả đời không quên.
Sư trưởng có tâm như vậy… vô luận ở đâu, cũng đều cực hiếm.
Phác Đức Song đầy cảm khái, lại kinh hãi nhìn thấy trước mắt đột nhiên sáng bừng lên.
Một cánh cửa thất sắc xuất hiện từ hư vô.
Trong cánh cửa, mơ hồ hiện thần quang xanh mờ, chỉ một thoáng, liền bao lấy hai mươi người Cửu Tôn phủ!
Sau một khắc, cánh của thất sắc liền biến mất, thời gian xuất hiện chỉ có mấy giây.
Giang Lạc Lạc vốn cũng đứng trong đám Cửu Tôn phủ, giờ lại bị bỏ qua, chỉ kịp nói một câu:
- Đại Giang, cẩn thận!
Sau đó liền không nhìn thấy người.
Giang Lạc Lạc một mình đứng ngoài, quật cường mở miệng.
Rõ ràng nàng cũng là phần tử của Cửu Tôn phủ, vì sao lại bỏ nàng a?! Ta còn là lão bà của cao tầng bọn hắn a!
Là bởi nàng không xuất thủ tranh đoạt Thiên Vận kỳ?
Không phải nàng không muốn ra tay, mà là muốn ra tay mà cũng không được a!
Tức chết ta mất!
Quay người bước tới chỗ Phượng Minh môn.
Cam Thiên Nhan nhìn đệ tử của mình tới, mặt mũi cười đến nở hoa.
Nha đầu này… hừ hừ, còn tưởng rằng có thể trà trộn đi theo sao?!
Cơ duyên, há có thể cưỡng cầu!
- Đừng miết miệng. Chúng ta lập tức phải bắt đầu khiêu chiến rồi… chỉ sợ còn cần người xuất thủ a.
Cam Thiên Nhan cười cười:
- Sau trận chiến này, ta cùng ngươi lập tức lên đường tới Cửu Tôn phủ, chuyện sơn môn Cửu Tôn phủ là quan trọng nhất, không qua loa được.
- Vâng, sư phụ!
Giang Lạc Lạc gật đầu.
…
Phượng Minh môn đợi thêm chừng một canh giờ. Đã thấy nồng vụ đột nhiên bị tách ra. Một đám người giận dữ, oán hận đi xuống…
- Thiên Hạ thương minh khiêu chiến thành công!
Người dẫn đội là một chấp sự khác:
- Phác huynh, nơi này vẫn là để ngươi chủ trì. Đây là Ngọc Đỉnh phái bị đánh xuống trung phẩm.
Nghe được lời ấy, trên dưới Ngọc Đỉnh phái chỉ biết cúi đầu, thái độ tiêu điều vắng vẻ.
Ngay lúc này, Bình Tung Nguyệt tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Thứ tịch trung phẩm Thiên Vận kỳ Phượng Minh môn, theo lệ khiêu chiến Ngọc Đỉnh phái. Trạnh đoạt thủ tịch trung phẩm Thiên Vận kỳ! Xin Phác chấp sự chủ trì!
Lời vừa nói ra, liền như một đạo kinh lôi đánh xuống, vang vọng trong đầu thành viên Ngọc Đỉnh phái!
Mẹ nó, bọn hắn mới bị đánh xuống, thế mà còn có người không buông tha? Muốn bỏ đá xuống giếng?!
Tốt, vậy liền lấy các ngươi để trút giận đi!
Để các ngươi biết, môn phái từng có thượng phẩm Thiên Vận kỳ, thực lực chân thực thế nào?!
Chưởng môn Ngọc Đỉnh phái ngoài cười mà trong không cười, cắn răng nói:
- Điều lệ Thiên Vận kỳ đã thế, Ngọc Đỉnh phái chúng ta nhận khiêu chiến!
- Mời hai vị chưởng môn lên đài.
Lúc Phác Đức Song nói câu này, lại nhìn sang phía khán đài rỗng tuếch. Lòng đang cân nhắc, không biết đám gia hỏa Cửu Tôn phủ thế nào rồi?
Bí cảnh kia, sẽ thế nào a?
Có nên ở lại chờ bọn hắn ra không?
…
Nhị trọng thiên, nơi tranh đoạt hạ phẩm Thiên Vận kỳ.
Kim Đỉnh môn Ngụy Đào hùng hổ dẫn người rời đi. Kim Đỉnh môn khiêu chiến Thất Tinh môn, hai tháng hai thua một hòa, chiến quả chung cuộc là hòa, không thắng không bại, nhưng như vậy cũng có nghĩa, Kim Đỉnh môn không thể tấn cấp.
Thất Tinh môn may mắn duy trì được vị trí, không khỏi đổ mồ hôi đầy người.
Nguy hiểm thật!
Quả thực quá nguy hiểm!
Tuyệt đối không nghĩ tới, vừa bị đánh xuống, bên dưới đã có một cường lực chờ tranh đoạt thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ, kém chút còn đánh bọn hắn xuống vị trí thứ hai!
Nếu như không phải Thất Tinh chiến trận kiến công, đem chiến cuộc kéo về thế hòa, Thất Tinh môn đã sớm thất bại!
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dư ba sợ hãi vẫn còn trong tim.
…
Trận chiến giữa Kim Đỉnh môn cùng Thất Tinh môn kết thúc, việc ở Nhị trọng thiên coi như triệt để kết thúc. Tất cả môn phái, lần lượt rời Ngũ trọng sơn, ai về nhà nấy.
Chỉ là, mỗi người đều cảm thấy dư vị phức tạp, tự thấy chua xót trong lòng.
Nhớ tới Cửu Tôn phủ hoành không xuất thế, quét ngang toàn bộ môn phái hạ phẩm Thiên Vận kỳ, đám người cùng cảm thấy không nói nên lời.
Thất Tinh môn cũng không trực tiếp về sơn môn.
- Trước đó bại bởi Cửu Tôn phủ, thua quá oan uổng!
Ngô Dự nghiến răng nghiến lợi, giận không kìm được.
- Không sai, thực lực chân thực của chúng ta rõ là hơn đối phương.
- Cơn tức này, thế nào ta cũng không nuốt trôi được!
- Chương môn, giờ chúng ta đi Cửu Tôn phủ, nhất định phải san bằng sơn môn đáng kiếp này.
Ngô Dự sạm mặt:
- Không nhổ được cục tức này ra, kiếp này lão phu không còn mặt mũi gặp người!
Đoàn Thiên Xung cắn răng nói:
- Bản chưởng môn cũng có ý đó, Cửu Tôn phủ dùng thủ đoạn hèn mọn để thắng chúng ta, không hề có thực học. Chúng ta qua sơn môn của bọn chúng, diệt tuyệt đạo thống Cửu Tôn phủ, sau đó chờ đám Vân Dương về, trực tiếp chặn gϊếŧ. Chỉ cần diệt sạch Cửu Tôn phủ, ba năm sau, chúng ta có thể quay về trung phẩm.
Tuyệt đại đa số người trong Thất Tinh môn đều kích động, chỉ có mấy người hơi hiện vẻ khả nghi.
Đoàn Thiên Xung khẽ cắn môi, lại giải thích:
- Chư vị, có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể đoạt lại trung phẩm Thiên Vận kỳ, nếu để đám người đó luyện thêm ba năm… sợ rằng, chúng ta thực sự sẽ không thể đoạt lại nữa.
Đám người ngưng trọng gật đầu, không có bất cứ ai có dị nghị.
Đây là sự thật.
Hiện tại Cửu Tôn phủ đã có thực lực như thế, nếu có thêm trung phẩm Thiên Vận kỳ tương trợ, ba năm này, bọn hắn lại chỉ có hạ phẩm Thiên Vận kỳ, kém gấp hai lần linh khí a.
- Làm như vậy có hơi chút trái với đạo nghĩa giang hồ… nhưng vì tông môn, vì bản thân, không nghĩ được được nhiều như thế, người không vì mình trời tru đất diệt, trên tu đồ, kẻ năng đường ta, gϊếŧ không tha!
- Chưởng môn nói có lý, hết thảy vì cơ nghiệp Thất Tinh môn!
- Đi!
- Việc này không nên chậm trễ, đi!
Đám người Thất Tinh môn phi thân mà đi, trùng trùng điệp điệp…