Ta Là Chí Tôn

Chương 1164: Phúc lợi (3)

Theo miêu tả của Vân Dương, trước mắt đám người như xuất hiện một cao nhân ẩn thế, hoàn toàn không để ý tới tục sự, cười nhìn hoa nở hoa tàn, tĩnh quan vân quyển vân thư…

Hà Sơn Tùng thận trọng nói:

- Vân chưởng môn, xin hỏi danh hào của lệnh sư?

Vân Dương nói:

- Sư phụ ta, họ Kỷ. Nói ra thật xấu hổ, lão nhân gia cũng ít đề cập tới chuyện quá khứ, thân truyền đệ tử như ta, cũng không biết quá nhiều.

Sắc mặt đám người lập tức ngưng trọng.

Đại năng kinh thiên động địa như vậy, sao lại có thể là người không có danh hào?

Càng không muốn nói rõ, chỉ sợ bản thân càng là tồn tại cao mình, đại năng siêu phàm nhập thánh.

- Mọi người đều biết, Vân mỗ từ hạ giới phi thăng lên, phân nửa không biết thời gian ta nhập đạo rất ngắn, khi ta ở vị diện của bản thân, thời gian tu hành chỉ có ba năm, cũng chính là lão nhân gia dạy bảo ta ba năm, để ta có tư cách lên Huyền Hoàng giới… còn sau khi đến Huyền Hoàng giới, ta thành lập môn phái, lão nhân gia lại nhanh nhẹn chạy tới…

Vân Dương tiếp tục mê hoặc, có thể khoa trương bao nhiêu thì khoa trương bấy nhiêu:

- Kỳ thực… hiểu biết của ta với sư phụ cũng không nhiều…

Nói xong, còn thở dài một cái.

- Tất cả đều là cơ duyên của Vân chưởng môn a, bất thế cơ duyên a.

Hà Sơn Tùng gật gật đầu, nghiêm khắc nhìn qua sư muội của mình.

Ngươi cũng đừng gây sự nữa mà!

Chẳng may thực sự câu dẫn được Vân Dương, thứ mà chúng ta sẽ phải đối mặt, là nộ hỏa của một vị đại năng siêu cường đó, đây là tồn tại có thể tùy tiện đi qua vị diện, ngươi muốn chết thì cứ nói thẳng, nhưng dính đến bản môn, không được…

Vu sư muội vẫn có chút không cam tâm, lẩm bẩm nói:

- Nếu không thể làm chính thất, làm tiểu thϊếp cũng được a, ta cũng không ngại…

Vân Dương liếc nhìn dáng người nóng bỏng của Vu sư muội, ho khan một cái, cười khan, không dám nói tiếp.

Bà nương này… lấy hắn làm vui a?

Ngươi không để ý, nhưng ta rất để ý, hai vị ở nhà ta, khẳng định càng để ý, ừm, còn có Kỷ đại lão, mặc dù ta hết sức thổi phồng lão nhân gia, nhưng ta biết, với kiến thức lịch duyệt của ta, đoán chừng vẫn không thể miêu tả được một phần vạn của hắn, lời ta nói, đều là thật a!

Không thể không nói, nhận biết của Vân Dương về việc này vẫn tương đối chính xác, miêu tả của hắn thực sự không nói đến một phần vạn của Kỷ đại lão, không biết cái này là chó ngáp phải ruồi, hay là mèo mù vớ cá rán!



Một nơi xa xôi, người nào đó đột nhiên liên tục hắt xì, không hiểu buồn bực thế nào, chẳng lại bị mấy phần tử bất lương tưởng nhớ? Đáng sợ a, không được, ta phải mau chạy, nếu không lại bị vây đánh a!



Kết thúc chuyện không vui, Cửu Tôn phủ xem như quen mặt các môn phái.

- Chờ Cửu Tôn phủ cử yến cáo thiên hạ, chúng ta tất sẽ tới chúc mừng!

Tất cả chưởng môn cùng đưa ra một hứa hẹn.

Điều này, khiến Vân Dương biết được, sau khi tấn thăng trung phẩm, thế mà còn một nghi thức chiếu cáo nữa?

Chưởng môn Phượng Minh môn Bình Tung Nguyệt nói:

- Vân Dương, lần này… có thể các ngươi sẽ không lập tức trở lại, lát nữa ta phái Cam sư muội qua Cửu Tôn phủ các ngươi chiếu ứng một chút đi.

Vân Dương sửng sốt:

- Ừm? Tiền bối có ý gì? Xin tiền bối nói rõ!

Bình Tung Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt:

- Lúc này, chính là thời điểm nguy hiểm nhất của Cửu Tôn phủ các ngươi… ta nghĩ, lần này vì đối phó với việc tranh đoạt Thiên Vận kỳ, toàn bộ chủ lực Cửu Tôn phủ các ngươi đã ở đây, khó có thể về sớm. Cho nên tổng bộ của các ngươi đang trong thời kỳ yếu đuối nhất, dễ bị phá hư nhất…

Nàng ý vị thâm trường cười cười:

- Các ngươi đánh bại nhiều môn phái như vậy, chắc hẳn thù hằn không ít… một số chuyện không thể không đề phòng, sơn môn chia địa, đối với bất cứ môn phái nào đều cực trọng yếu.

Vân Dương chần chờ nói:

- Đa tạ.

Hắn vốn muôn nói, trong môn phái còn có lực lượng phòng vệ sung túc, thậm chí chỉ cần một mình Đổng Tề Thiên, liền đủ để vượt qua toàn bộ chủ lực, nhưng nghĩ lại… nếu Cam Thiên Nhan hỗ trợ ứng phó, lá bài Đổng Tề Thiên có thể tiếp tục ẩn tàng, lá bài tẩy mà, càng nhiều càng tốt, thực lực chân thật của bản thân thế nào, tự mình biết là được, cần gì ồn ào cho mọi người cùng biết, khiến người ta sinh kiêng kỵ, lần này Cửu Tôn phủ đã đứng trên đầu sóng ngọn gió, còn hăng quá thì sẽ hóa dở…

Lúc tới náo nhiệt, lúc đi vô thành, các chưởng môn nhanh chóng rời đi.

Nhất là mấy người trong đó, còn bắn lại ánh mắt mập mờ cho Vân Dương, khiến hắn cảm thấy đại não không đủ dùng, tựa như hòa thượng ngốc, sờ đầu không thấy tóc.

- Vân chưởng môn, nắm chắc cơ hội nha.

Trước khi đi, Bình Tung Nguyệt để lại một câu, khiến Vân Dương cảm thấy ngơ nagcs.

Nắm chắc cơ hội?

Cơ hội gì?

Có điều, trước khi Bình Tung Nguyệt đi, ánh mắt nhìn về phía đệ tử của nàng, lai khiến Vân Dương thở dài.

Tề Liệt… tình địch của Lạc Đại Giang, địa vị trong Phượng Minh môn sẽ không thể lạc quan a!

Nhưng, cơ hội mà Bình Tung Nguyệt nói là gì?

Đang nghĩ, đã nghe thanh âm Phác Đức Song truyền tới.

- Vân chưởng môn, chúc mừng các ngươi thành công tấn cấp, mời xuất lĩnh môn nhân đệ tử, tới đài cao một chút.

Chưởng môn các phái còn trên đường rời đi, đều lộ ra một ánh mắt hâm mộ ghen tỵ.

Có mấy người thở dài một hơi, cơ hội như vậy, bọn hắn chưa từng được gặp a…

Chỉ nghe nói trong truyền thuyết, không nghĩ tới, hôm nay lại có người đạt được, đạt được thành tựu như vậy…

- Kỳ tích, rốt cục xuất hiện. Chỉ có điều, chúng ta không biết, đến cùng là phúc lợi gì…

- Đúng vậy a… Cửu Tôn phủ, xem ra nhất định sẽ nhất phi trùng thiên.

- Hiện tại nếu đi dò xét…

- Im lặng!

- Đồ ngu, dò xét sơn môn Cửu Tôn phủ, có thể giúp chúng ta hả giận nhất thời. Nhưng đám Vân Dương vẫn còn, Thiên Vận kỳ sẽ không biến mất! Làm chuyện gì cũng phải động não một chút!

- Đúng đấy, chúng ta với Cửu Tôn phủ không oán không cừu, tự nhiên đi chọc phiền toái này làm gì?

- Nếu thực sự không dò xét gốc gác của Cửu Tôn phủ, chờ đến khi đám Vân Dương mượn cơ duyên này mà tăng mạnh… ngươi muốn động thủ cũng còn được sao… nơi này đã tụ tập tất cả tinh anh Cửu Tôn phủ, ngươi chỉ hủy diệt sơn môn Cửu Tôn phủ thì có tác dụng gì?!

- Nói cũng đúng, chúng ta vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến đi.

- Không cần ngươi quan tâm. Việc này, tự có Thất Tinh môn đi làm, bọn hắn cùng Cửu Tôn phủ mới là thù không đội trời chung…

- A a a…