Ta Là Chí Tôn

Chương 1107: Lại Tăng Thêm Một Vị!

Đối với kết quả trận chiến này, hai người đồng quy vu tận, tương xứng, nhưng Dương Bình lại chết trước, mà Thiết Kình Thương lại đứng dậy một lần sau cùng, nói ra câu sau cùng, tuyên bố thắng lợi của mình. Cho dù Thiết Kình Thương chết rồi, nhưng vẫn xem như Thiết Kình Thương thắng!

Điểm này, không thể nghi ngờ, không người nào có thể chất vấn!

Ánh mắt tất cả mọi người Thiên Sơn môn từ trên xuống dưới đều tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt.

Thiên Sơn môn cứ như vậy bị đánh rơi xuống một vị trí?

Chuyện này... Ba trận chiến ba bại, ngay cả tấm màn che cuối cùng cũng không còn.

Một canh giờ trước, chúng ta vẫn ở vị trí thứ tám.

Hiện tại, chúng ta là thứ chín, xếp cuối cùng trong Thiên Vận Kỳ hạ phẩm.

Đỗ Dương Phàm che ngực, cảm thấy ngực đau đớn lợi hại, đau đến không muốn sống, đau nhức không thể nói thành lời.

Nhưng sắc mặt đám người Thiên Sơn môn dù khó coi nhưng vẫn không phải khó coi nhất, bởi vì người sắc mặt khó coi nhất hiện tại chính là người đứng ra.

- Cuộc chiến thứ ba... Cửu... Cửu Tôn phủ... Thắng!

Giọng nói của Hoắc Vân Phong mang theo chán nản thoái chí.

Hắn hiện tại cảm giác đau lòng như vạn tiễn xuyên tâm!

Tâm ta, nát!

Thua trận này, thua ba trăm sáu mươi khối linh ngọc cực phẩm!

Ba trăm sáu mươi khối đấy!

Tăng thêm thua một trăm hai mươi khối lần trước!

Tổng cộng bốn trăm tám mươi khối... linh ngọc cực phẩm!

Ta không sống được, sống không được...

Rõ ràng là chiến đấu nắm chắc thắng lợi trong tay, thế mà còn có thể thua!

Hơn nữa thua rất thống khoái!

Hai người Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng vẫn nổ lực duy trì gương mặt lạnh nhạt:

- Đại ca, ngài thường nói cược phải có cược đạo, có chơi có chịu, hai người chúng ta rất xấu hổ, nhưng thắng thì thắng, thua thì thua, các tiểu đệ... Liền vô lễ.

Hoắc Vân Phong xanh mặt:

- Trở về sẽ cho các ngươi, ta đều đặt linh ngọc cực phẩm ở trong nhà...

- Hay nên giao đi.

Vưu Bất Năng bĩu môi, nói:

- Chúng ta biết, tất cả linh ngọc cực phẩm của ngươi đều đặt trong nhẫn, lấy cách làm người của đại ca, nếu không mang theo đồ tốt trên người, làm sao có thể an tâm... Chờ trở về, chỉ sợ chúng ta rất khó gặp lại ngươi...

- Ta là người vô sỉ quỵt nợ hay sao?

Hoắc Vân Phong sắp thổ huyết, bi phẫn đến cực điểm kêu lên.

- Ngài là như thế!

Hai người liên tục gật đầu, cho ra đáp án hoàn toàn khẳng định.

...

...

Giữa sân có quang mang lóe lên.

Thiết Kình Thương cùng Dương Bình đầy máu phục sinh, ánh mắt hai người mờ mịt, sau đó nhớ lại kết quả cuộc chiến vừa rồi. Sắc mặt Dương Bình đặc biệt phức tạp, chậm rãi nói:

- Ngày sau lại lĩnh giáo Thiết huynh.

Thiết Kình Thương chân thành nói:

- Còn nhiều thời gian, tất có ngày gặp lại.

Dương Bình gật gật đầu, quay người chậm rãi đi trở về, thần sắc trên mặt hắn hoàn toàn không có chán nản của thất bại, ngược lại càng trở nên yên tĩnh, ánh mắt càng sáng hơn vài phần, hắn thu hoạch rất nhiều trong cuộc chiến vừa rồi, hắn nắm chắc đột phá trong tầm tay.

Kỳ thật đây là chuyện tất nhiên, tu đồ gập ghềnh khó đi, chỉ có trong chiến đấu sinh tử, bồi hồi giữa sống chết trước mắt, mới là phương thức dễ tinh tiến nhất, tu vi hai người Thiết Kình Thương cùng Dương Bình tương đương nhau, đấu chí chiến tâm nghị lực không kém, tuy Thiết Kình Thương thắng được, nhưng tính ra là hai người ngang tay nhau không kém mảy may, trong chiến đấu sau đó, lại tiến thêm một bước dài, vì vậy dịch đối với Dương Bình mà nói, lần này là một phần cơ duyên lớn.

Dù sao với thực lực và thân phận bối cảnh của hắn, muốn tìm được một lực lượng phát lực ngang hàng, đối chiến cực đoan, đằng sau còn không có tai hoạ, gần như là chuyện không thể nào, mà trận này, hiển nhiên là cơ duyên hiếm có!

- Khiêu chiến Thiên Vận Kỳ, Cửu Tôn phủ đánh bại Thiên Sơn môn xếp thứ tám, hoàn thành tấn cấp.

Hoắc Vân Phong tâm như rỉ máu tuyên bố.

Tâm ta gan ta... Đau quá!

Tích lũy nửa đời.. Trong vòng một ngày, bị hai tiểu súc sinh thắng đi một nửa!

Đáng giận!

- Cửu Tôn phủ, khiêu chiến tiếp tục hay không?

Vân Dương nói to rõ:

- Tiếp tục, đương nhiên phải tiếp tục.

- Đỗ chưởng môn, chúng ta còn hai trận chiến cuối cùng đấy.

- Thiên Sơn môn chúng ta nhận thua, hai trận chiến sau không cần đấu.

Đỗ Dương Phàm rất sung sướиɠ đưa ra quyết định.

Nếu Dương Bình đánh thắng trận vừa rồi, đương nhiên sẽ dốc hết sức lực đánh hai trận sau, đánh cược tìm may mắn.

Nhưng hiện tại, ba trận chiến đều thua, môn phái chính mình giáng cấp đã thành kết cục đã định. Lại đánh hai trận không có phần thắng cũng không có ý nghĩa gì, nhiều lắm đánh không công cho môn phái xếp thứ bảy mà thôi. Giúp bọn họ hiểu nhiều hơn về thực lực Cửu Tôn phủ... Từ đó ứng đối thong dong.

Thiên Sơn môn chúng ta ngốc như vậy hay sao? Không có lợi ích tương đương, chúng ta sẽ không làm!

Hoắc Vân Phong nuốt ngụm nước bọt, nói:

- Thiên Sơn phái bỏ quyền hai trận chiến sau, Cửu Tôn phủ xếp thứ tám Thiên Vận Kỳ hạ phẩm năm trận chiến toàn thắng, tự động khiêu chiến vòng tiếp theo. Khiêu chiến Huyễn Kiếm môn xếp hạng thứ bảy!

Tất cả người Huyễn Kiếm môn xếp hạng thứ bảy nghe xong liền biến sắc.

Cửu Tôn phủ lúc này khí thế như cầu vồng, chiến lực càng là doạ người, Thiên Sơn phái tinh nhuệ ra hết vẫn thất bại thảm hại, môn phái chính mình thật sự không có chút nắm chắc nào cả!

Phải làm như thế nào mới tốt?

- Cho mời chưởng môn Cửu Tôn phủ Vân Dương, chưởng môn Huyễn Kiếm môn Liễu Thừa Phong đi lên nghị sự.

...

Hợp thời, toàn bộ không gian yên lặng như tờ.

Chỉ trong thời gian thật ngắn, Cửu Tôn phủ liền chiến liền thắng, tuần tự vượt qua hai cấp. càng nguy hiểm hơn vẫn còn ở phía trước, tất cả mọi người vẫn chưa sờ ra nội tình của Cửu Tôn phủ.

Vốn cho rằng là sơ hở, cho dù Sử Vô Trần đánh trung kiên chiến hoặc đệ tử chiến, trận chiến vẫn không có sơ hở, tất cả đều mạnh đến mức đòi mạng bọn họ!

Thậm chí sau khi trải qua trung kiên chiến, sau khi nhìn thấy chiến lực của Thiết Kình Thương, đối với Cửu Tôn phủ trừ Vân Dương được công nhận là đệ nhất cường giả ra, Lạc Đại Giang đều im lặng đứng chờ phân phó!

Như vậy Cửu Tôn phủ sẽ tấn thăng đến mức nào?

Điểm này, cho dù là ai cũng không có kết luận.

Thế nhưng Cửu Tôn phủ vừa mới thành lập chưa tới một năm, dựa vào cái gì hung tàn đến như vậy?

Có còn thiên lý hay không?

Trên đài cao.

- Liễu Thừa Phong, Huyễn Kiếm môn các ngươi là phương bị khiêu chiến, theo lệ có thể định ra quy tắc đối chiến.

Hoắc Vân Phong nói chuyện giải quyết việc chung. nhìn Vân Dương một chút, lại quay đầu trở về.

Nhìn một chú sẽ có cảm giác đau lòng như muốn mạng của hắn, đau đến mức không muốn sống, đau nhức không nói thành lời.

Tiểu tử ngươi đơn giản chính là ta tai tinh, ta không muốn nhìn thấy ngươi!

Vân Dương bị ánh mắt u oán của chấp sự đại nhân nhìn mà toàn thân run rẩy.

Đây là thế nào? Tại sao dùng loại ánh mắt này nhìn ta? Ta thật sợ hãi.

Liễu Thừa Phong lúc này cũng lộ ra ánh mắt phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Vân Dương mang theo thần thái rất u oán.

Ta có thể áp dụng chiến thuật gì?

Trận chiến, bản môn còn không bằng Thiên Sơn môn, đối đầu với các ngươi, đưa đồ ăn sao?

Trung kiên chiến, đỉnh phong chiến. Từ chiến lực Thiết Kình Thương biểu hiện ra, chúng ta ai thắng nổi.

Chưởng môn chiến?

Hay là thôi đi, ta nhiều lắm chỉ ngang với Sử Vô Trần, làm sao có thể là đối thủ của Vân Dương...

Nhiều lắm cũng chỉ có chút hi vọng vào đệ tử chiến.

Tự chủ chiến, hắn có thể tự chủ chiến cái gì chứ, tất cả chiến pháp có thể lựa chọn chúng ta đều không có phần thắng!

Chí ít có ba trận chiến là tất thua!

Ta có thể lựa chọn cái gì?

Liễu Thừa Phong thân là chưởng môn một phái, từ trước đến nay thong dong có độ, tiến thối có thứ tự, lúc này lại bị lựa chọniến làm mờ mịt, không biết nên làm như thế nào.