Các huynh đệ, có rượu
Trừ Thảo Nguyên Lang và Nam Cương bộ lạc không có tới, tất cả những quốc gia còn lại trên đại lục đều có cử người tới, hơn nữa số người tới còn không ít.
Hơn nữa, mỗi một vị tướng quân đều không ngoại lệ đưa ra một yêu cầu.
“Rượu mừng của tướng quân, có thể lưu lại trăm vò hay không? Bản tướng thỉnh cầu Thiết tướng quân có thể nể mặt. Huynh đệ bổn quốc không thể đến phó yến, vô luận sinh tử đều muốn uống một chén rượu thuộc về quân nhân này!
“Rượu mừng của Thiết nguyên soái, có thể lưu lại ngàn cân hay không? Nam nhi bổn quốc... Không thể đến, đều đang trông mong!”
Nhớ tới những lời này, Thiết Tranh có một cảm giác muốn chửi má nó.
Rượu cho huynh đệ trong nước ta còn không mua nổi, lại còn muốn lưu lại cho các ngươi? Không thấy suy nghĩ quá nhiều a?
Rượu, tự nhiên là có.
Chỉ cần có bạc, đừng nói mấy trăm vạn cân rượu, coi như muốn mấy ngàn vạn cân rượu cũng có thể mua được!
Chỉ riêng những nhà nấu rượu, quán rượu của Ngọc Đường, đâu chỉ dùng con số ngàn vạn nhà để tính?
Đối với rượu mừng cưới của Thiết nguyên soái, tất cả quán rượu đều vui lòng bán ra!
Nhưng, thế nhưng, thế nhưng là, vấn đề là ở chỗ... Thiết Tranh không có nhiều tiền để thanh toán như vậy!
Tiệc cưới của Thiết Tranh, oanh động tất cả các quan đội đế quốc trên đại lục, mà rượu dùng trong tiệc cưới cũng không thể dùng loại vớ vẩn, dù cấp bậc hơi thấp, cũng không thể lấy ra chiêu đãi khách nhân được, dù sao, lần tiệc cưới này, có thể coi là quốc thể của Ngọc Đường!
Tất cả các tướng lĩnh cao cấp trong quân đội các nước đã đến gần đủ!
Không lấy ra được rượu ngon, sao có thể mời bọn họ?
Nếu quả thực dùng loại rượu một lượng có thể mua mười cân... Chẳng nhẽ muốn tất cả số tướng lãnh của quốc gia đối địch uống tới chết ở chỗ này sao?
Đúng thực là chuyện có thể xảy ra nếu cứ uống bừa a!
Rượu ngon có thể đăt lên bàn tiệc cưới, coi như rẻ nhất cũng phải là loại mười lượng một cân!
Mà coi như lấy loại mười lượng một cân này, toàn bộ tiệc cưới cần ít nhất 200 vạn cân rượu!
Vậy cũng phải mất tới 20 triệu lượng bạc!
Thiết Tranh lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?
Dù hắn có đem... Quần khố đi bán... Cũng không thể thu được số tiền lớn như vậy.
Vì việc này, Thiết đại soái trong thời gian này, mỗi ngày đều trong tình trạng sầu mi khổ kiếm, lúc nào cũng thở ngắn than dài.
Bệ hạ vừa mới quyên tiền... Đã móc rỗng túi của mọi người, ngay cả việc hắn muốn vay tiền cũng không có chỗ để vay...
Hắn không hối hận về quyết định lúc trước, chỉ là đang rầu rĩ!
Bạc a!
Bạc a!
Có đôi khi Thiết Tranh không ngủ được, hắn nghĩ: nếu không phái hai vạn người, chi mười phương hướng đi diệt trừ thổ phỉ?
Cái kia... Cũng có thể xem là một con đường kiếm tiền, một phương pháp giải quyết a...
- Đại soái!
Đầu lĩnh thân vệ tiến đến bẩm báo:
- Người Mã gia tới cầu kiến!
- Ai?
Thiết Tranh không nhịn được mà hỏi:
- Mã gia nào?
- Chính là... Kim Qua Thiết Mã, Mã gia, đệ nhất tửu gia Ngọc Đường đế quốc.
Đều lĩnh thân vệ hớn hở nói:
- Là thiếu gia chủ Mã Thành Lộ tới.
- Gọi hắn tiến vào.
Thiết Tranh thầm buồn bực, rượu của Mã gia này, từ trước tới nay đều đi con đường cao cấp, dù rượu kém nhất cũng phải đến bảy tám lượng bạc một cân, rõ ràng không phù hợp với yêu cầu tiệc rượu này của mình, bọn hắn tới tìm mình làm gì?
Mã công tử bước vào, câu đầu tiên khiến Thiết Tranh mừng rỡ không thôi:
- Nghe nói Thiết đại soái sắp cử hành đại hôn, vừa vặn chúng ta có một nhóm rượu tồn kho... Nguyện ý lấy giá gốc bán cho đại soái, còn xin đại soái nể mặt.
- Có bao nhiêu rượu?
Thiết Tranh nghe vậy không khỏi hào hứng.
- 20 vạn vò!
Mã Thành Lộ nói:
- Một vò 20 cân, tổng cộng 400 vạn cân!
- Nhiều như vậy?!
Thiết Tranh giật nảy mình, lập tức lại nghĩ: số rượu này, hẳn là đủ ứng phó tiệc cưới lần này.
Chỉ bất quá... Giá tiền như thế nào?
Nghĩ đến, Thiết Tranh liền hỏi, lúc hỏi, hắn cũng cảm thấy giọng điệu của mình có chút hữu khí vô lực:
- Bao nhiêu tiền một cân?
Thầm nghĩ, rượu mà Kim Qua Thiết Mã Mã gia xuất ra đều là rượu ngon, nói là tồn kho, chính là loại đã cất giữ lâu ngày, là loại thượng phẩm trong cao cấp, coi như giá gốc, đoán chừng cũng phải đến mười lăm hai mươi lượng một cân a? Nếu như hai mươi lượng, vậy phải có 80 triệu lượng bạc... Nếu con hàng này nói ra con số này, lão tử liền trực tiếp tung cước đá hắn ra ngoài!
Ngươi nhìn ta, giống người có 80 triệu lượng bạc a? Chẳng nhẽ là muốn đến đùa nghịch lão tử?! Đừng nói là 80 triệu lượng, ngay cả 20 triệu lượng lão tử còn khó kiếm, có 80 triệu lượng cần phải sầu thế sao?
- 400 vạn cân rượu nhà ta, định giá 600 vạn lượng bạc, thế nào!
Khi Mã công tử nói câu này, hắn lại tự thấy cảm khái, bùi ngùi mãi không thôi.
Vân Dương!
Vân đại công tử của ta a! Vì cái gì mà ngài lại muốn ta làm thế?
Ròng rã ba ngàn vạn lượng bạch ngân a, cứ như vậy không chút chớp mắt mà ném ra ngoài. Còn không muốn cho người khác biết nữa....
Nhưng Mã Thành Lộ sao có thể biết, đâu chỉ ba ngàn vạn lượng mà Vân Dương đưa cho hắn kia, ngay cả tiền mà Thiết Tranh chuẩn bị bỏ ra mua rượu, cũng chính là đến từ tay Vân Dương!
Trải qua một màn kịch của Hoàng đế Bệ hạ, hiện tại chu kỳ lưu chuyển tiền tệ của Ngọc Đường trong tình trạng khẩn trương chưa từng có, hiếm có người dám gia dịch số tiền lớn như thế. Vốn dĩ Thiết Tranh còn định bán đi hai tòa trang viên, bán cả số vật phẩm trân quý được ban thưởng qua bao năm, nhưng dù hắn có hạ giá xuống mà bán, cũng không có người muốn mua, nếu không phải như vậy, Vân Dương cần chi mà phải mất công như thế!
- Mua không nổi... Cái gì?
Thiết Tranh vừa theo bản năng nói ba chữ, liền lập tức trừng lớn hai mắt:
- Ngươi nói... Bao nhiêu tiền?
Hắn gần như không dám tin vào điều mà lỗ tai mình nghe thấy.
400 vạn cân? 600 vạn lượng? Một lượng năm tiền có thể mua một cân? Dễ như vậy sao?
- Không phải... Là rượu mãnh a?
Thiết Tranh hoài nghi nhìn Mã Thành Lộ.
Cái này cũng là giải thích duy nhất mà hắn có thể tiếp nhận được đi, nếu không sao có thể dễ dàng mà tiện nghi như vậy, nhất định là rượu mãnh, nếu không sao lại tồn kho lâu ngày a!
- Vì để giải thích trực tiếp cho Thiết nguyên soái, hôm nay ta cố ý mang tới đây 100 vò.
Mã Thành Lộ nói:
- Để ngay bên ngoài, đại soái có thể tự mình nếm thử.
Từ vò từng vò rượu được mang vào.
Dù chỉ mới nhìn ngoại hình của vò rượu, Thiết Tranh đã yêu thích không thôi.
Bình rượu màu xanh, không phải chủng loại hình bầu dục như bình thường, mà là một khối có dài đầu, góc cạnh rõ ràng. Một miếng vải đỏ lớn bao lấy miệng vò.
Đỏ như máu.
Trên vải đỏ, là ba chữ màu đen thật lớn.
“Anh Hùng Huyết”.
Chỉ riêng cái bình này, miếng vải đỏ này, ba chữ này, liền khiến hai mắt Thiết Tranh đỏ lên.
Dù, rượu này hơi nặng một chút, ta cũng muốn mua!
Phía sau bình, vẫn là trên miếng vải đỏ này viết 14 chữ nhỏ.
Đan tâm bích huyết vệ Gia Quốc, Thiết cốt trung hồn trúc Hùng Quan!
Thiết Tranh như bị sét đánh, lập tức ngơ ngẩn, nước mắt xoát xoát chảy ra.
Tửu dịch rót ra, đỏ thẫm như máu, mùi rượu thơm nồng xộc thẳng vào mũi.
Thiết Tranh run run tay, bưng lên một bát, uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy một cỗ nóng bỏng bay thẳng vào trong cổ. Lập tức, khiến hắn có một cảm giác như liệt hỏa đang thiêu đốt yết hầu!
- Rượu ngon! Quả là rượu ngon!
Thiết Tranh nói, nước mắt theo đó mà tuôn xuống:
- Các huynh đệ của ta... Tất sẽ hài lòng!
Thanh âm hắn run rẩy hỏi:
- Tất cả rượu, đều có tiêu chuẩn này sao?
- Đúng!
Mã Thành Lộ lớn tiếng nói:
- Phàm là nếu có một vò chất lượng kém, nhà ta không thu muộn xu bạc của Thiết nguyên soái!
Thiết Tranh hít một hơi thật sâu, hí hửng bắt lấy tay Mã Thành Lộ, cảm kích vạn phần:
- Đa tạ!
Nam nhi trong quân đội, có người nào không thích rượu?
Thiết Tranh cũng giống vậy, sao có thể không mê rượu, chất lượng của rượu này, không những không kém, càng tuyệt đối là thượng phẩm!
Một lượng năm tiền một cân, không khác gì là tặng không cả!
Giá cả như vậy, chỉ sợ Mã gia còn phải bù rất nhiều tiền mới phải!
Mã Thành Lộ do dự một chút:
- Đại soái không cần để ý, lần giao dịch này Mã gia cũng không quá lỗ. Là do được người nhờ vả... Người mà đại soái ngài nên cảm tạ, cũng không phải là chúng ta.
Rốt cục hắn vẫn nói ra.
Thiết Tranh kinh hãi:
- Ai?
- Cái này, xin thứ cho ta không thể nói cho ngươi.
Mã Thành Lộ nói:
- Người kia năm lần bảy lượt căn dặn, không để ta tiết lộ ra... Còn xin đại soái chớ khiến ta khó xử.
- Chúc đại soái tân hôn hạnh phúc.
Mã Thành Lộ lui ra phía sau hai bước, hành lễ cáo biệt:
- Cũng hy vọng, các huynh đệ trong quân có thể uống rượu vui vẻ. Tại hạ xin cáo từ.
- Chờ một chút.
Thiết Tranh gọi hắn lại:
- Ta lấy ngân phiếu, ngươi mang đi.
Thiết Tranh lấy ra ngân phiếu, nhất định muốn giao thêm 200 vạn, Mã Thành Lộ kiên quyết cự tuyệt, chỉ nhận lấy 600 vạn lượng mà đi về.
Xế chiều hôm đó.
Quân đội xuất động nhân mã, phối hợp với thương hội của Mã gia, hộ tống xe rượu liên tục đưa vào trong phủ đệ Thiết Tranh.
Hai kho hàng lớn trống rỗng, trong thời gian một chén trà liền bị đổ đầy.
Sau đó là trong viện, một đám hán tử như rồng như hổ, bê bê xếp xếp vò rượu, chỉnh chỉnh tề tề, vững như đại sơn!
Cả viện đều đựng đầy rượu, không gian trống còn không đến một phần ba.
Nhưng vẫn chưa đủ, Thiết Tranh dứt khoát cho người san bằng một mảnh đất, quân doanh đóng bốn phía, trử rượu bên trong.
Mãi cho đến khi hoàn toàn xong xuôi, 1000 tướng sĩ đổ mồ hôi như tắm.
- Tranh thủ thời gian mở vài hũ rượu, các huynh đệ đã vất vả, chúng ta uống trước một phen. Sung sướиɠ vui vẻ.
Thiết Tranh nói rồi liền muốn đi lấy rượu.
Sau đó, hai tên thân vệ đột nhiên nhào tới ôm lấy chặt lấy Thiết Tranh:
- Đại soái... Không cần, không cần không cần!
Thiết Tranh quay đầu, kinh ngạc nhìn từng tên tướng sĩ đang đổ mồ hôi đầm đìa:
- Các ngươi không mệt sao? Rượu mừng của bản tướng quân, mời các ngươi uống một chút thì có làm sao? Chút mặt mũi này cũng không cho bản tướng sao?
- Không không không...
Một tên thân vệ trong số đó cố nuốt nước bọt cái ực, vẻ mặt thật thà cười:
- Thực sự không cần... Cái này không chỉ là rượu mừng của nguyên soái, cũng là... Rượu mừng của tất cả huynh đệ chúng ta, dù là còn sống hay đã chết... Nếu lúc khác, rượu khác, chúng ta nhất định cảm kích mà uống. Nhưng rượu này, không đến ngày đó, uống... Thẹn với lòng.
- Tâm tình của đại soái, chúng ta vô cùng hiểu rõ, những ân tình này, chúng ta xin được tâm lĩnh.
Đầu lĩnh thân vệ chân thành nói:
- Chờ sau khi hôn lễ của đại soái cử hành, nếu còn có rượu, chúng ta lại uống. Nhưng nếu mà bởi vì hôm nay chúng ta uống rượu, đến ngày đó lại chẳng may thiếu vài hũ... Các huynh đệ coi như có chết, cũng thấy xấu hổ vô cùng, không còn mặt mũi xuống hoàng tuyền gặp các huynh đệ chiến tử.
Nhìn từng gương mặt chân thành tha thiết, Thiết Tranh chỉ thấy yết hầu như bị vật gì đó chẹn lại.
-... Tốt!
- Hảo huynh đệ!
Thiết Tranh có chút lảo đảo đi trong phòng, đột nhiên cười ha ha, ngửa mặt lên trời gào thét:
- Các huynh đệ! Nhìn thấy số rượu này rồi sao! Thấy được a! Đây là... Rượu mừng của ta, rượu mừng của chúng ta! Rượu của các ngươi!
Nói đến mấy chữ cuối cùng, thanh âm của hắn đã hoàn toàn lạc hẳn!
...
-------------
Phóng tác: xonevictory