Thiết Tranh quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bên khói bên đó cuốn lên cuồn cuộn, phóng lên tận trời, tiếng chém gϊếŧ cách mấy chục dặm mà vẫn có thể nghe rõ như thường.
Đây quả là bộ dạng của một cuộc chiến quy mô lớn.
Thiết Tranh chỉ thấy trái tim mình nhảy dựng lên, bờ môi có chút khô khốc:
- Phát hiệu lệnh, phất cờ hiệu! Hỏi thăm tình hình bên kia rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Nhưng không đợi bên này có động tác, bên kia đã có chín cột khói đặc phóng lên trời.
Hoàn toàn là sương mù, không có ánh lửa.
- Người của chúng ta.
Thiết Tranh thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực:
- Chi viện binh này từ đâu àm có?
Hàn Sơn Hà ở bên kia cũng phát hiện phía tây nam đột nhiên rối loạn, một tiếng hiệu laanhj phát ra, mười ngày kỵ binh trực tiếp lao như tên bắn mà tới.
- Gϊếŧ qua.
Thiết Tranh quyết định thật nhanh.
Đây là cơ hội duy nhất, cũng là sinh lộ duy nhất.
- Qua bên kia tụ họp, đi Thiên Huyền nhai.
Hiện tại, coi như bên kia có viên binh, nhưng bại cục đã định, khả năng hiện tại mà hắn có thể làm cũng chỉ là đem quân qua bên Thiên Huyền nhai kia, lời dụng địa thể núi non dễ thủ khó công, một lần nữa lập lại phòng tuyến, có thể thủ bao lâu thì thủ bấy lâu.
Đại chiến bộc phát không chút dấu hiệu.
Thiết Tranh tự thân xuất mã, soái lĩnh toàn quân phá vây hướng tây nam.
Điểm này Hàn Sơn Hà cũng chưa từng nghĩ tới, mà Thiết Tranh cũng chưa từng hy vọng xa vời có thể phá vây từ hướng này.
Hai bên đều có chút ngoài dự liệu.
Sự thảm liệt của trận chiến này, càng thêm ngoài sức tưởng tượng.
- Ngọc Đường thiết kỵ!
Thiết Tranh gào thét một tiếng, thúc ngựa dẫn đầu.
Thiết Tranh từ đầu đến cuối vân chưa động ban vạn thiết kỵ, lần này toàn bộ xuất dộng, hóa thành một chiếc búa lớn đạp vào vòng vây của Đông Huyền.
Mà năm vạn hắc kỵ của đối phương cũng trực tiếp chuyển mình.
Truy sau, cắt đường lui của ba vạn thiết kỵ Ngọc Đường, có điều hắc kỵ chậm một nhịp mới kịp trùng sát. Trước đó, không có bất ai nghĩ tới, nơi khó công phá nhất mà lại đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy.
...
Ngọc Đường tổng hai mươi vạn đại quân, tập thể trùng vây. Đông Huyền tập trung ưu thế binh lực liều mạng ngăn cản.
Hàn Sơn Hà vững vàng đứng giữa đội hình đại quân, thuần thục phát ra chỉ lệnh điều binh khiển tướng. Mà Thiết Tranh cũng đỏ mắt gϊếŧ tới, trước sau như một mạnh mẽ trùng kích.
Mục tiêu hai bên đều vô cùng rõ ràng.
Nếu hai mươi vạn quân Ngọc Đường này có thể thành công rút về Thiên Huyền nhai phía tây, như vậy nguyên khí của Ngọc Đường còn có thể giữ lại, còn có thể chiến một trận. Nhưng nếu Đông Huyền thành công lưu lại hai mươi vạn quân đó, Ngọc Đường tất nguyên khí đại thương.
Hàn Sơn Hà vất vả bố cục lâu như vậy, sao có thể để Thiết Tranh chạy thoát?
Thiết Tranh một ngựa đi đầu, người ngăn cản hắn tan tác tơi bời, trường thương hia trượng năm hóa thành vô số hư ảnh, phốc phốc...
Nhưng nơi Thiết Tranh đi qua, hắc kỵ không mảy may sống sót.
Dưới hông ngựa đã tạo thành một cỗ gió lốc, Thiết Tranh xuất linh ba vạn thiết kỵ, xống tới thế như chẻ tre. Hoàn toàn mà một tư thế liều mạng.
Mà phía bên kia cũng không biết xuất ra một chi đội ngũ nào đó, cũng đang liều mạng lao đến bên này, tiếp ứng Thiết Tranh phá vây. Sự liều mạng đó, so với bên này chỉ có hơn chứ không kém.
Đại quân Ngọc Đường điên cuồng công kích, trận chiến trực tiếp chuyên sang giai đoạn vô cùng gay cấn.
Thiết Tranh hoàn toàn điên cuồng:
- Gϊếŧ, gϊếŧ qua cho ta!
Đây là cơ hội duy nhất.
- Chi quân đội này từ đâu mà tới?
Trên khuôn mặt gầy gò của Hàn Sơn Hà đầy nghi vấn. Binh mã Ngọc Đường có thể điều động, lão hoàn toàn rõ như lòng bàn tay.
Tới mức này, tuyệt không thể có bất kỳ viện binh nào có thể trợ giúp Thiết Tranh, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một chi quân ngũ?
Thiết Tranh một đường xông qua, huyết lưu mười dặm, rốt cục tiếp cận chiến trường phía trước, nhưng, ngay một khắc khi Thiết Tranh tiếp cận chiến trường, đột nhiên tâm tinh hắn như bị một cái búa đập thật mạnh, khiến nó rung động không thôi.
Vành mắt Thiết Tranh đỏ lên, nhiệt lệ cuồn cuộn tuôn rơi trên gương mặt cương nghị đó.
- Gϊếŧ qua!
- Tụ hợp với các huynh đệ.
Đối diện hắn lúc này là một đám người mặc cựu quân trang, một đám tàn binh mặc áo giáp cũ nát. Từ chỉ huy đến binh sĩ, không phải bị mù một con mắt thì cũng là gãy một cánh tay.
Bọn hắn chỉnh tề hét lớn, chiến đấu một cách dữ tợn...
- Ngọc Đường bất bại!
- Ngọc Đường vô địch!
- Người Ngọc Đường, tử chiến báo quốc!
- Cứu Thiết đại soái.
- Các huynh đệ đến lúc liều mạng rồi...
Từng tên tàn binh xông lên như thể hóa điên hóa dại, bọn hắn căn bản không thèm né tránh công kích, hoàn toàn một bộ tư thế lấy mạng đổi mạng. Ngươi chặt ta một đao, ta cũng chặt ngươi một đao!
Ta đã tàn tật, không đấu lại các ngươi, điều có thể làm, cũng chỉ có thể liều mạng!
Một lão tàn binh cười ha ha xông lên, đối diện lão là hai tên binh sĩ Đông Huyền vung đao chém xuống. Lão binh không tránh không né, lão trừng to hai mắt, cuồng hống một tiếng:
- Lão tử không phải đến đánh trận, lão tử đến là để liều mạng!
Lấy cổ cùng l*иg ngực đỡ hai đao, thanh đao trong tay lão cũng cuồng mãnh đánh xuống.
Huyết quang phóng lên, ba cái đầu cùng nhau rơi xuống đất.
Một lão tàn binh mù một con mắt khác trực tiếp nhảy qua đao thương phong nhuệ mà tới, thân thể phốc phốc bị xỏ xuyên, nhưng thanh đao trong tay lão cũng điên cuồng bổ nát một cái đầu của binh sĩ Đông Huyền.
- Thiết đại soái, bên này!
Các tàn quân một bên công kích,liều mạng, một bên gào thét dẫn đường.
- Mạng của chúng ta đã không đáng giá, ở hậu phương cũng chỉ có thể ngồi chờ chết...
Một tên tướng lĩnh tàn tật quát to một tiếng:
- Thiết đại soái! Ngọc Đường đế quốc không thể không có ngươi!
- Chúng ta có thể tử chiến ở Thiên Huyền nhai, trước mặt Cửu Tôn đại nhân, không hối không tiếc!
- Chúng ta đi theo Cửu Tôn đại nhân, không hối hận!
Huyết lệ của Thiết Tranh không kìm được chảy ngang:
- Gϊếŧ qua! Gϊếŧ qua! Chớ để cho các huynh đệc hết vô ích!
Hắn điên cuồng hét lớn, ngay khi đến trước sơn cốc, Thiết Tranh đột nhiên nhảy xuống từ trên lưng ngựa, thân thể khôi ngô tiếp tục xống về phía trận địa địch, trường thương trong tay hắn đâm ra dày đặc như mưa, một mảnh vòng tròn quanh hắn hàn quan điểm điểm, trăm tên binh sĩ Đông Huyền bị hắn một thương đâm chết.
Lỗ hổng, đã mở ra!
- Tiến lên!
- Ta đến đoạn hậu!
Thiết kỵ Ngọc Đường, ầm ầm xông qua lỗ hổng này.
Thiết Tranh vốn đã hoàn toàn điên cuồng.
Nhưng khi nhìn đến những tàn quân này, hắn liền triệt để mất hết lý trí! Đám huynh đệ này, dùng tính mạng để mở đường cho đại quân.
Bọn hắn không có chỉ huy thống nhất, tuy nhân số mặc dù không ít, nhưng lại thiếu người chủ trì an bài. Chỉ có thể dùng biện pháp tàn khốc dã man này đẻ thể hiện sức chiến đấu của mình.
- Thiết Tranh ta sao có thể để các huynh đệ dùng mạng để đổi mạng bản thân. Để ta cùng với các huynh đệ cùng nhau mở ra cái lỗ hổng này.
Đại thương hai trượng năm vung lên, trong phương viên mười trượng, một tia nước cũng không thể lọt.
Chủ soái tự thân đoạn hậu, binh mã Ngọc Đường tận dụng thời cơ, thuận theo đường máu đã mỡ, cấp tốc lao vυ't ra. Mà mỗi tên tướng lãnh sau khi nhìn thấy các binh sĩ dưới trướng tiến lên, không chút ngoại lệ lập tức trở lại sát cánh với Thiết Tranh, thay đại quân đoạn hậu.
- Ta làm tướng! Chính vì đoạn hậu cho các huynh đệ của ta!
- Ta làm tướng! Không thể chỉ dùng tính mạng các huynh đệ mà đổi lấy công huân!
- Ta làm tướng!
Tướng lĩnh tụ tập bên người Thiết Tranh ngày càng nhiều, sắc mạt mọi ngươi nghiêm nghị, phương thức gϊếŧ người càng thêm điên cuồng. Đại quân Ngọc Đường tựa như tường đồng vách sắt, ngăn trở quân đội Đông Huyền truy sát.
Một âm thanh băng lãnh vang lên trong trận địa địch:
- Hắc kỵ! Tiến lên nghiền nát bọn hắn!
Binh sĩ Đông Huyền đang chém gϊếŧ đột nhiên tuôn hướng hai bên, vô số Hắc kỵ tựa như ác ma phóng ra từ trong bóng tối, khí thế đại sơn áp đỉnh mà vọt lên.
Ánh mắt Thiết Tranh lộ một tia kiên quyết.
- Đại soái!
Mấy trăm tên tàn binh điên cuồng lao lên đón hắc kỵ:
- Đi mau!
- Toàn thể bắn tên.
Một tiếng lệnh vang lên phía đối diện, đột nhiên bầu trời như phủ một tầng mây đen.
Mấy chục vạn mũi tên cùng lúc bắn ra, che phủ cả bầu trời.
- Đi a~~~~~~~
Tàn binh trong sơn cốc liều mạng lao ra, phóng tới hắc kỵ, dùng thân tàn ngăn cản những mũi tên phủ kín bầu trời đang bay tới kia.
- Thiết Tranh, ngươi không đi, các huynh đệ chết không nhắm mắt...
Tiếng gầm thét vang lên đau đớn đến tột cùng.
Toàn thân Thiết Tranh hiện giờ bị máu tươi nhuộm đỏ, hắn tuyệt vọng cuồng hống một tiếng, hai tên Thiên tướng liều mạng kéo hắn đi:
- Đại soái! Đi mau...
- Vượt qua Thiên Huyền nhai, chúng ta còn cơ hội...
Hốc mắt Thiết Tranh sớm trừng tới rách, máu tơi rò rit chảy ra, nước mắt hỗn hợp cùng máu tươi tạo thành hai hàng huyết lệ, rốt cục hắn cũng hét lớn một tiếng:
- Đi!
- Đi!
Tiếng gầm thét thê lương này như dã thú bị thương gào thét.
- Hàn Sơn Hà!
Thanh âm Thiết Tranh vang vọng trời đất:
- Thiết Tranh ta nếu không chết, tất gϊếŧ ngươi! Tất gϊếŧ ngươi! A a a ~~~
Đại quân lui vào trong sơn cốc.
Nhưng quân đội Đông Huyền dưới sự chỉ huy của Hàn Sơn Hà cũng liều mạng đuổi theo, cơ hồ cắn lấy cái đuôi Ngọc Đường đại quân.
- Hắc kỵ, cho dù chạy tới chết không còn một mống, cũng không được mất dấu Thiết Tranh đại quân!
Đây chính là tử lệnh của Hàn Sơn Hà!
Vị Quân thần độc bá một đời này, sự lãnh khốc trong trái tim hắn, vượt qua bất cứ sự tưởng tượng nào. Hắn hung ác với địch nhân, nhưng với binh sĩ của mình, hắn càng không chút nương tay!
Đây là cơ hội ngàn năm có một!
Chỉ cần đuổi theo đại quân của Thiết Tranh, một đường truy sát, tất sẽ khiến võ lực Ngọc Đường hoàn toàn sụp đổ. Dù sau trận chiến này Ngọc Đường đế quốc tuy vẫn sẽ tồn tại, nhưng yếu tắc hoàn toàn biến mắt, quốc thổ cũng mất một nửa, tất sẽ phải rời khỏi hàng ngũ năm đại đế quốc!
Từ đây biến thành miếng thịt mặc người khi dễ!
Hàn Sơn Hà đã hạ quyết tâm, lão không tiếc bất cứ giá nào, tuyệt không để cho Thiết Tranh có một cơ hội chỉnh quân!
- Ám Ảnh toàn viên xuất động, chặn gϊếŧ Thiết Tranh!
...
Vô số tàn quân tự động tránh ra một đường, để cho binh mã của các huynh đẹ tiến vào, nhưng bọn hắn lại không có chút ý định di chuyển theo.
- Thân thể tàn phế không còn nhiều tác dụng, chỉ có thể lấy mệnh để đoạn hậu cho đại quân!
Vô số tàn quân, dùng tính mạng của mình, liều chết công kích, điên cuồng xông lên đối mặt với quân địch phô thiên cái địa mà đến.
Cho dù chỉ có thể trì hoãn đối phương một giây một phút, họ cũng muốn xông lên.
- Các huynh đệ tử trận!
Có người thể lương hô quát:
- Ta đến đây!
- Các huynh đệ đều tới!
Một đại hán điên cuồng quát lên, độc tý của hắn vung vẩy cương đao, thân thể khôi ngô to như cột đình xông về phía trước:
- Người nhà các huynh đệ, Đỗ Hắc Tủ ta sau này không thể tiếp tục chiếu cố. Nhưng nhìn thấy các ngươi, lão tử cao hứng, cũng không thấy thẹn!
- Ha ha ha...
Trên trăm tên tàn binh cùng nhau cười lướn, họ giơ cương đao trong tay vọt vào trận địch.
- Không thẹn quốc! Không thẹn nhà! Không thẹn với huynh đệ!
Một bên sườn núi khác, tám trăm tàn quân đang nhặt những tảng đá lớn đạp xuống, những vẫn không thể ngăn cản bước tiến của Đông Huyền, đột nhiên một tiếng hiệu lệnh vang lên.
- Một người một đao, lấy mệnh ngăn cản!
Tám trăm tàn quân, cứ năm mươi người một tổ, hai mắt đỏ hồng, giở cao cương đao, trực tiếp nhảy xuống từ trên vách đá cao hơn ban mươi trượng.
Chỉ với độ cao này mà nhảy xuống, cũng đã hữu tử vô sinh. Bọn hắn đem thân minh xem như gỗ đã, gỗ đã mang theo cương đao lăn xuống.
“Ta có thể chém chết một tên, coi như ta kiếm lời!”
“Ta có thể đè chết một tên, cũng coi như ta kiếm lời!”
“Không thể chém, không thể đè chết, ta con mẹ nó rơi xuống cũng có thể làm tảng đá ngăn ngươi tiến lên!”
...
Huyết lệ trên má Thiết Tranh sớm đã khô cạn, mấy lần muốn hô to một tiếng, định dẫn các huynh đệ lao ra nhất quyết tử chiến. Nhưng ngay cả cơ hội chỉnh quân cũng không có.
Từ nãy tới giờ vẫn bị tuy sát, Thiết Tranh mấy lần muốn chỉnh quân, nhưng cũng khong kịp, hắc kỵ ngay sau lưng, khoảng cách không đến trăm trượng. Với khoảng cách như vậy, nếu dừng lại chỉnh quân, đối phương vọt lên, công kích một cái là có thể khiến hắn toàn quân bị diệt.
Chỉ có thể chạy!
Chạy tới khi có khoảng cách an toàn! Nhưng khaongr cách an toàn này, địch nhân sao có thể để cho hắn thỏa mãn?
Hai bên rừng rậm rạp, cỏ mọc tới eo.
Gió tây bắc ô ô thổi mạnh, cơ hồ thổi bay đoàn người đang chạy.
Thiên Huyền nhai!
Đến Thiên Huyền nhai!
Thiết Tranh giơ thẳng trường thương, cuồng hống:
- Thiên Huyền nhai! Cửu Tôn hi sinh tại chỗ này, chẳng lễ Thiết Tranh ta cũng muốn chiển tử ở đây sao? Thiết Tranh ta chiến tử thì có làm sao, chỉ hận... Chỉ hận mấy trăm triệu sinh linh Ngọc Đường sắp đồ thán dưới tay Đông Huyền hắc kỵ... Thiết Tranh ta, chết không nhắm mắt a!
- Cửu Tôn! Nếu như các ngươi trên trời có linh, thấy được cảnh này, cứu lấy Ngọc Đường! Cứu Ngọc Đường!
Thiết Tranh tuyệt vọng gầm rống, một ngụm máu tươi không kìm được phun ra.
Góc rẽ phía sau lưng, vô số hắc kỵ cuồng mãnh thoáng hiện.
Bốn năm mươi đạo u linh xuất hiện trong bóng tối, đao kiếm mang theo hàn mang vô thanh vô tức vây lấy Thiết Tranh.
- Ám ảnh!
Thiết Tranh đã sức cùng lực kiệt, đột nhiên cuồng tiếu:
- Đông Huyền Ám Ảnh, lão tử nghe danh đã lâu! Tới đi!
Hắn cuồng hống, sải bước ngênh đón. Những người kia trong bóng tối khong rên một tiếng, rơi xuống từ bốn phương tám hướng.
Thiết Tranh rống to một tiếng, trường kiếm cấp tốc phản công. Những dù sao hắn chỉ là chiến tướng, rõ là không địch lại đám cao thủ giang hồ này, trong nháy mắt, thân thể hắn đã chằng chịt vết thương.
- Đại soái!
Mười tên thân vệ nhún người nhảy lên, dùng thân thể của mình nghênh tiếp đao quang kiếm ảnh, thay Thiết Tranh ngăn đón một đợt công kích. Máu tươi bay tán loạn. Từng giọt máu ấm rơi trên mặt Thiết Tranh, Thiết Tranh hét lướn một tiếng, mắt hổ trừng lớn, lòng đau như muốn ngừng thở.
Lại là mấy chục thân ảnh lao lên, trong đêm tối vang lên tiếng cười lón:
- Đại soái! Rượu mừng chớ quên phần ta một chén!
Người nói ra một câu này, một khắc sau đã thành công đưa đao của minh vào trong ngực địch, mà đầu của hắn, cũng bay lên sau một đạo hàn quang lóe sáng.
Trong đêm tối, chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm gào thét, cùng với tiếng phốc phốc trào máu. Thân thể Thiết Tranh nhoáng lên một cái, chợt ngồi xuống. Một tên hộ vệ bên người hắn đang hô hấp khó khăn, giữa eo có một đạo vết thương nhìn mà sợ, ruột gan cơ hồ xổ hết ra ngoài, máu tươi trào ra ừng ực ừng ực.
- Huynh đệ...
Thiết Tranh gian nan xé xuống vạt áo, muốn băng bó vết thương cho huynh đệ của mình.
- Đại soái!
Tên thương binh trên mặt đất đột nhiên hét lớn một tiếng, không để ý đau đớn đẩy Thiết Tranh ra, một cây đao như thiểm điện bay xuống cắm vào bụng hắn.
Thiết Tranh cuồng hống, một kiếm điên cuồng chẻ tên thích khách thành hai. Thiết Tranh quang đầu lại:
- Huynh đệ!
- Đại soái...
Thương binh mỉm cười:
- Rượu mừng đừng quên ban thưởng ta một chén... Vốn định lấy vô thương chiến công chúc mừng đại soái... Rất xin lỗi...
Cổ hắn ngẹo xuống, không còn hô hắp.
- Có! Có! Huynh đệ! Ngươi muốn uống bao nhiều, liền uống bấy nhiêu...
Thiết Tranh lệ nóng doanh trong, thanh âm nghẹn ngào:
- Huynh đệ, huynh đệ của ta a...
Vô số thân vệ xông lên, trong màn đêm đen kịt chém gϊếŧ với địch nhân. Thanh âm như toái kim khắc thạch vang lên không dứt.
Tiếng vó ngựa ầm ầm ngoài sơn cốc càng lúc càng gần.
Hắc kỵ, đã đến!
Ngọc Đường thiết kỵ triệt thoái phía sau đột nhiên chỉnh tề ghìm cương ngựa, trên mặt là một mảnh bi tráng.
- Đại soái! Chúng ta liều mạng!
Mấy vạn người đỏ bừng hia mắt, đông thanh la lên.
- Liều mạng?
Thiết Tranh gian nan đứng lên, thân thể không ngô chằng chịt vết máu. Hắn lẩm bẩm nói một câu, đột nhiên hét lên:
- Liều mạng! Kiếp này Thiết Tranh ta xin lỗi các huynh đệ, để cho chúng ta cùng nhau tử chiến, xuống dưới đó chúng ta lại thống binh tía chiến.
- Là các huynh đệ xin lỗi đại soái!
Một tên phó tướng nghẹn ngào:
- Vốn định lấy vô thương chiến công, chúc mừng đại soái! Chỉ tiếc... Các huynh đệ xin lỗi ngài! Càng xin lỗi tẩu tử...
Tẩu tử.
Ánh mắt Thiết Tranh ngưng lại. Thân ảnh mảnh mai dựa cửa mà trông kia như hiện trước mắt hắn.
“Chiến trường hung hiểm, chàng nhớ bảo trọng”
“Vâng, Thiến nhi, chờ ta trở về, liền cưới nàng làm vợ! Ta muốn huynh đệ tam quân, cùng dân chúng cả nước đều đến ăn mừng chiến thắng của chúng ta, đều đến ăn mừng hôn lễ của chúng ta!”
“Ta chờ ngươi”
Thiết Tranh ngửa mặt lên trời cười thảm.
Thời thiếu niên hắn đã sớm nhập ngũ, bận việc quân ngũ, mãi cho đến nay là ba mươi chín tuổi mới có ý định thành gia lập thất. Nghĩ không tới... Cuối cùng vẫn là công dã tràng.
Tiếng vó ngựa của Đông Huyền hắc kỵ vang vọng bên tai, tiếng hò hét đi tai nhức óc:
- Thiết Tranh, chạy đi đâu!
- Gϊếŧ!
Dung nhan ôn như kia, chậm rãi từ trong mắt Thiết Tranh mà đi xa, hóa thành phong cảnh chập chờn:
- Sau khi ta chết, ngươi hãy tìm người tốt mà gả đi... Bất quá, nhớ kỹ đừng có tìm người trong quân!
Hắn xoay người, không mặt lại trở nên lạnh lẽo, trường thương chống xuống đất, thân hình khôi ngô như một tòa đại sơn đỉnh thiên lập địa, hét lướn mootjt iếng:
- Liều mạng!
- Liều mạng!
Tướng sĩ tam quân cùng gào thét, trong chốc lát hai mắt đỏ hồng.
- Chuẩn bị đòi lại nợ máu! Các huynh đệ chuẩn bị sẵn sàng!
Thiết Tranh cười lớn một tiếng, vẫn phong vị phóng khoáng như trước. Trong mắt hắn, thân ảnh mềm mại đáng yêu kia cuối cùng hóa thành mây khói, còn lại, chỉ là thiết huyết sát phạt, khẳng khái liều mạng!
Ngoài năm mươi trượng, một đội hắc kỵ của Đông Huyền đã xuất hiện, hàn mang lóe sáng trong đêm tối.
- Tất cả đã sẵn sàng!
Thiết Tranh quát lớn một tiếng, thanh âm chấn động trời cao!
- Sẵn sàng!
Mấy vạn đại quân chỉnh tề hô quát.
Thiết Tranh đang muốn hạ lệnh, trường thương đã chỉ séo phía trước, một tiếng tử chiến đang muốn phát ra, đột nhiên đọng lại trong cổ họng, toàn bộ thân để đều trở nên cứng ngắc!
Bởi...
Đúng lúc này.
Một trận gió đột nhiên thổi xuống từ trên Thiên Huyền nhai.
Hô hô hô...
Nguyên bản gió Tây Bắc đang tàn phá, vậy mà đột nhiên đổi hướng!
Gió thổi nghịch hướng!
Tiếng gió rít gào càng lúc càng lớn!
Ô ô... Tiếng gió thê lương, chốc lát biến thành tiếng ma quỷ gào thét.
Toàn bộ cây cối chỉnh tề xoay người, hướng về phía hắc kỵ mà quất tới! Thiên Huyền nhai vốn được trời ưu ái, giờ phút này tạo thành một cái sát cục chí mạng.
Là sát cục chí mạng đối với Đông Huyền đại quân.
Trong lòng ngực Thiết Tranh nhảy một cái, trong lòng ngực tất cả quân nhân Ngọc Đường đều nhảy một cái.
Tình cảnh này... Thật quen thuộc...
Chẳng lẽ...
Chảng lẽ...
...
------------
Phóng tác: xonevictory