Dịch Giả: Thiều Bàn Tử
Truyền thuyết kể rằng Độc Cô Sầu năm đó vô địch thiên hạ, hồng trần tịch mịch. Nhưng tại thời điểm hắn sắp phá toái hư không, lại gặp một vị tuyệt thế hồng nhan. Cứ như vậy mà lâm vào tình quan.
Mà vị hồng nhan này thể chất yếu đuối, không cách nào tu luyện. Độc Cô Sầu dốc lòng chăm sóc, cùng chung sống 10 năm thời gian. Rốt cục một đời hồng nhan hương tiêu ngọc vẫn, Độc Cô Sầu dưới sự thương tâm, nản lòng thoái chí, ẩn cư không màn thế sự.
Xây một căn nhà gần phần mộ của vong thê hắn.
Mà Tinh Thần Hắc Mộc duy nhất trên thế gian này, chính là mọc đằng sau phần mộ của vong thế hắn, như một thanh ô lớn che trời, bao lại phần mộ.
Sớm là cao thủ, thiếu một chút có thể bước lên trời, chỉ kém nửa bước. Chỉ cần hắn muốn, liền có thể bước tiếp nửa bước còn lại. Nhưng vì hồng nhan cho nên, khiến thời cơ bị chậm trễ.
Đã như thế.
Từ đó về sau, thế nhân không còn có gặp qua Độc Cô Sầu nữa!
Nhưng, trong thiên hạ người có quan hệ với Độc Cô Sầu trong truyền thuyết, lại rất rất nhiều... Cho nên Thiên Huyền đại lục sau này cao thủ xuất hiện lớp lớp, Hóa Thần cao thủ cũng xuất hiện rất nhiều, nhưng không có bất kỳ một người nào thanh danh có thể ép qua vị Độc Cô Sầu này!
Thiên hạ đệ nhất cao thủ, thiên hạ đệ nhất kiếm khách, các loại danh hàm khác, cách mấy năm liền đổi thành người khác. Nhưng, “Đương thời đệ nhất nhân” cái danh này, không ai dám nhận!
Nhân gian Văn Võ đệ nhất, hắn chính là một truyền kỳ!
Nhìn thấy tấm bảng này, nhớ tới truyền thuyết này, nhớ tới cái tên này, tứ đại công tử hoàn toàn phát mộng! Bọn hắn chỉ cảm thấy trong đầu ong ong tác hưởng.
Bốn cặp mắt đồng thời trừng thật to nhìn Vân Dương, vẻ mặt toàn bộ đều chấn kinh.
Truyền thuyết, tấm bảng Tinh Thần Hắc Mộc này, chính là tiêu chí cho thân phận Độc Cô Sầu. Trong thiên hạ, chỉ có một khối! Bây giờ, tấm bẳng Hắc Mộc này lại nằm ở trước mặt bọn hắn.
Đông Phương Minh Thiên chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay của mình bỗng nhiên bị phỏng, vội vàng đem Tinh Thần Hắc Mộc bài buông xuống, trên mặt hắn nở nặn ra một nụ cười quái dị tới cực điểm.
“Ôi ôi...” Tiếng cười của tứ đại công tử cũng đồng loạt vang lên.
“Vân huynh... Ngươi cùng Độc Cô tiền bối?”
Vân Dương thở dài, vẻ mặt tôn kính: “Đây là lệnh bài sư phụ cho ta, cũng là lễ gặp mặt... Ai, cũng vì Vân Dương học nghệ không tinh, không muốn dựa vào tên tuổi của sư phụ... Sợ thẹn với ân sư a...”
Tứ đại công tử chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Hôm nay là ngày gì đây?
Dù sao cũng không phải đến kết giao bằng hữu.
Nhưng làm sao... Đột nhiên lại chui ra một cái Độc Cô Sầu đây?
Cái này… Muốn chúng ta phải làm sao?
Về phần ấu thú cửu phẩm... Làm thế nào?
Đông Phương Minh Thiên hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt cứng ngắt, gượng cười nói: “Cái này, chẳng ai ngờ rằng... Khụ khụ, Vân huynh, ngươi có sư phụ như vậy, làm sao... Ha ha ha...”
Tây Môn Vạn Đại lập tức tỉnh ngộ: “Đúng đấy, ngươi có sư phụ như vậy, làm sao tu vi hiện tại lại chỉ có như vậy?”
Mấy tên thế gia công tử, kiến thức rộng rãi, liếc qua một chút cũng nhìn ra được, Vân Dương căn cốt không kém, nhưng tu vi lại là thật sự yếu tới độ rối tinh rối mù!
Đừng nói tới ngũ sơn, lục sơn, hắn hiện tại chỉ sợ lưng chừng núi đều không có leo lên được.
Việc này có chút không hợp lý.
Vân Dương cười hắc hắc, có chút ý vị thâm trường, nói: “Có lẽ điều các ngươi cảm thấy kỳ quái không phải điều này, mà là... Việc sư phụ ta tại sao thu ta làm đồ đệ. Hoặc là nói... Các ngươi đối với chuyện này còn có chút hoài nghi...”
Bốn vị công tử lắc đầu như trống: “Không có không có.”
Không có mới là lạ!
Vân Dương cười cười, nói: “Thể chất của ta, không thích hợp để tu luyện...”
Bốn cặp mắt trừng lớn, Vân Dương bộ dạng lo lắng nói: “Ta cùng với sư nương... Có thế chất giống nhau!”
“Ồ...”
Bốn người đồng thời thở ra một hơi, rốt cuộc hiểu rõ!
Đã hiểu vì sao một người đứng ở đỉnh phong lại thu một đồ đệ phế vật như vậy.
Thì ra là thế!
Thì ra là vì chấp niệm trong lòng a!
“Mặc dù ta cũng được Thương Thiên chiếu cố khai khiếu, nhưng... Kinh mạch của ta lại rối tinh rối mù, không cách nào tu luyện được. Cho nên...” Vân Dương ảm đạm thở dài: “Sư phụ đem kinh mạch của ta toàn bộ hủy đi... Bây giờ, lại sinh trưởng một lần nữa, không biết sau này sẽ sảy ra tình trạng gì nữa...”
“Mà sư phụ cũng chính là vì an toàn của ta mà suy nghĩ, mới rong ruổi khắp thiên hạ để tìm ấu thú của cửu giai Huyền thú, rốt cục ba tháng trước ngài ấy đã đưa tin tới... Đã tìm được rồi.”
Vân Dương ngẩng đầu, nhìn Tây Môn Vạn Đại: “Cho nên, ta mới dám cùng ngươi cược! Nhưng ta lại không hủy trận cược đó được, không dám lùi bước, Tây Môn công tử, tất cả điều nghi hoặc, hiện tại đã được giải khai a?”
“Giải khai, giải khai rồi.” Tây Môn Vạn Đại có chút chật vật gật đầu.
Cho tới bây giờ, nghi hoặc trong lòng mọi người đều, đích thật toàn bộ đều đã giải khai.
Nhìn ánh mắt Vân Dương, cả bọn không khỏi trong lòng phức tạp.
Con hàng này rất may mắn, có một sư phụ không ai dám đắc tội. Nhưng điểm đáng tiếc chính là, bản thân hắn lại là một tên phế vật. Sư phụ của hắn sở dĩ thu hắn làm đồ đệ, cũng vì bị tâm ma quấy phá: Kinh mạch giống như sư nương hắn.
Nói câu không dễ nghe một chút, thì hắn chỉ vật thí nghiệm của sư phụ hắn mà thôi.
Ngay cả kinh mạch đều bị đánh nát để trùng tu...
Tổng thể mà nói, Vân Dương có may mắn, nhưng cũng có bất hạnh.
Trong lòng bốn vị công tử đồng thời đưa ra phán đoán.
Điều Vân Dương nói là sự thật.
Độc Cô Sầu thật là sư phụ hắn.
Bằng không, Tinh Thần Hắc Mộc tuyệt đối sẽ không rơi vào trong tay hắn! Trong thiên hạ, cũng chỉ có Độc Cô Sầu mới có thể có Tinh Thần Hắc Mộc! Còn nữa, bởi vì Hắc Mộc chính là vật mọc lên trên một phần của thê tử lão, cho nên, Độc Cô Sầu coi nó như trân bảo, cho dù là quân vương một nước, giang hồ Chí Tôn đi tới xin xỏ, lão ấy cũng tuyệt đối không có khả năng đáp ứng.
Đã như vậy, trứng cửu phẩm Huyền thú Kim Sí Điểu kia, cũng hẳn là thật. Ở trên đời này, ngoại trừ Độc Cô Sầu ra, bọn hắn thực sự nghĩ không ra còn có người nào có thể đuổi kịp tốc độ của Kim Sí Điểu, chứ đừng nói chi là đem nó đánh chết, đoạt lấy trứng chim.
Kết hợp với sự tình Vân Dương đánh cược, nhưng về sau lại hối hận, bộ dáng xoắn suýt không muốn cược kia, tứ đại công tử càng thêm xác định chuyện này có tính chân thực rất cao.
Nếu là ta lỡ lời... Cũng sẽ hối hận, vội vã hủy cuộc đánh cược!
...
Nhưng, kể từ đó, gia tộc đối phó Vân phủ đã sớm định ra kế sách, liền hết thảy không thể dùng. Cho nên tứ đại công tử trong nháy mắt đã định ra sách lược để đối đãi Vân Dương.
Đối đãi Vân Dương, không thể quá phận, nhưng cũng không nên quá thân cận? Nhưng tiêu diệt gϊếŧ chết là không thể được...
Vân Dương mặc dù có sư phụ rất ngưu, nhưng bản nhân rõ ràng không có tiền đồ... Điểm ấy ai cũng nhìn ra được.
Đông Phương Minh Thiên thầm nghĩ: Trước đây không có đắc tội hắn, nhưng cũng không cần quá phận thân cận. Hết thảy chờ hắn đem cửu phẩm Huyền thú kia mang tới, xem xem lời hắn nói có thật hay không, vạn nhất hắn nói dối thì sao? Như vậy chính mình đi tin, chẳng phải sẽ trở thành trò cười Thiên Cổ?
Tây Môn Vạn Đại nghĩ thầm: Nếu là sư phụ hắn là Độc Cô Sầu, thua bởi hắn ngược lại không sao... Bất quá muốn thân cận với hắn, ngược lại không cần suy nghĩ nữa. Bất quá muốn từ trong tay của hắn đoạt lại tổn thất lúc trước, cũng đồng dạng không cần suy nghĩ nữa. Nghĩ đến tổn thất, Tây Môn công tử sắc mặt có chút dữ tợn. Tròng mắt loạn chuyển, không biết đang có ý định gì.
Nam Cung Bất Bại nhìn qua có chút thô hào, nhưng trong lòng đang suy nghĩ: Nếu như có thể kết một phần thiện duyên... Cho dù không thể dính dáng quan hệ tới Độc Cô Sầu, chỉ là thân phận Độc Cô Sầu đệ tử này...
Hẳn là... Cũng có thể a?
Ân, bất quá tính cách của vị Vân công tử này, ngược lại hợp khẩu vị của ta. Nếu có thể có giao tình với hắn, chuyện đó cũng có thể đi...
Bắc Dã Thanh Không thì trong lòng đang suy nghĩ: Nếu chúng ta chờ ấu thú cửu phẩm Huyền thú kia tới... Sau đó thần không biết quỷ không hay gϊếŧ chết Vân Dương, ấu thú kia há không phải của mình rồi? Muốn chờ ấu thú cửu phẩm Huyền thú trưởng thành cũng phải hơn trăm năm, trong khoảng thời gian này giấu đi, Độc Cô Sầu cũng không phải Thần Tiên làm sao biết...
Làm sao có thể biết?
Tứ đại công tử mỗi người đều có tâm tư riêng.
Vân Dương đã đem “Tinh Thần Hắc Mộc” bài kia thu vào.
“Tinh Thần Hắc Mộc” bài này vừa thu vào trong ngực, lập tức biến mất vô tung vô ảnh, hóa thành một cây đao thêu trên ống tay áo của hắn.
Vân Dương làm gì có Tinh Thần Hắc Mộc bài chứ?
Hắn cũng chẳng phải đồ đệ của Độc Cô Sầu.
Bất quá, hắn mượn nhờ năng lực biến hóa của Thiên Ý Chi Đao, trước dùng cái danh này tự vệ một đoạn thời gian, Vân Dương có cảm giác... Việc này cũng không có gì ghê gớm. Dù sao lão Độc Cô Sầu kia cũng không biết...
Lại nói, cho dù biết... Có thể làm gì đây?
Vân Dương cũng không thèm quan tâm.
Toàn bộ thiên hạ đều đối địch với ta, ta cũng không để trong lòng, huống chi một cái Độc Cô Sầu chứ?
...
Vân Dương mặc dù ân cần giữ lại, nhưng tứ đại công tử vẫn cáo biệt mà đi.
Phi thường nhiệt tình ở đằng sau nói lời tạm biệt, ước định thời điểm gặp lại, bốn vị công tử rời đi.
Lúc thì vênh váo tự đắc ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc thì hoà hợp êm thấm. Vốn định dùng thế lôi đình vạn quân trước đem ấu thú cửu phẩm Huyền thú đoạt đi, sau đó lại đem Vân gia giẫm bằng... Nhưng ai có thể nghĩ ra được, sau lưng tên Vân công tử lại mang một sự uy hϊếp cự đại!
Độc Cô Sầu a...
Nghĩ đến cái tên này, tứ đại công tử trong lòng đều có một loại cảm giác khó chịu. Bát đại gia tộc của chúng ta, chí cao vô thượng cỡ nào chứ. Chúng ta là tứ đại công tử, mặc dù không phải là dòng chính được quyền thừa kế, nhưng trên toàn bộ đại lục này, coi như hoàng tử của năm đại đế quốc, khi nhìn thấy chúng ta cũng phải khách khách khí khí.
Thậm chí là cẩn thận từng li từng tí.
Ai có thể nghĩ tới hôm nay gặp được một tên biếи ŧɦái như vậy...
Trong lúc nhất thời, tứ đại công tử đối với người chọn địa điểm đấu Huyền thú ở Thiên Đường Thành này vô cùng oán hận: Ngươi chọn thành nào không chọn? Hết lần này tới lần khác chọn Thiên Đường thành...
Làm cho mặt mũi của bọn ta mất sạch!
Thật sự là... Xui xẻo a!
Nhìn thân ảnh của bốn vị công tử rời đi, Vân Dương híp mắt lại, trong chốc lát, trong lòng hắn lóe lên trăm ngàn ý nghĩ.
Ta trước chọc cho đầy trời phong vân, lại lấy ra một vị tôn thần cường thế ngăn chặn trái tim rục rịch của bọn hắn. Nhưng mà... Phong vân vẫn là phong vân, đầu nguồn náo động, vẫn nằm trong tay ta.
Từ hôm nay trở đi, trong lòng của các ngươi, tối thiểu đã có một chỗ cắm dùi cho ta!
Điều này thôi cũng đủ rồi!
Tựa hồ, có thể bắt đầu rồi?
...
Bốn người vừa đi, Kế Linh liền nhảy ra ngoài, mở to con mắt hỏi Vân Dương: “Ngươi là đệ tử của Độc Cô Sầu tiền bối?!”
Đôi mắt xinh đẹp mở to, trong đó hiện vẻ không thể tin nổi.
Vân Dương sờ sờ cằm nói: “Ngươi đem diện mạo thật sự cho ta xem mọt chút, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Dừng a!” Kế Linh hơi ngửa đầu: “Ai mà thèm biết...”
Vân Dương đầy phiền não: Vừa rồi đem đám gia hoả này lừa dối đuổi đi, nguy cơ tạm thời đi qua, tâm tình chính mình lại có chút bất ổn, câu vừa rồi có một chút trêu chọc? Cái này không thể được. Tâm niệm vừa động, hắn mỉm cười thay đổi chủ đề: “Sói con kia của ngươi có nghe lời không?”
Câu nói này lập tức dẫn dắt toàn bộ lực chú ý của Kế Linh, nàng liền hưng phấn nói: “Không sai, ngươi dùng cái biện pháp gì vậy? Hiện tại nó rất nhu thuận để ta tâm hoa nộ phóng a, ha ha...”
Nói xong, nàng liền bắt đầu đem sói con phóng xuất, mệnh lệnh nó làm mọi động tác, bắt chước, thế mà còn lệnh cho sói con chồng cây chuối, hai chi trước chạm đất, hai chi sau giơ lên trời...
Vân Dương có chút choáng váng.