Edit: Sênh Mai
Hắn nói, "Ta không phải thích nam nhân, ta chỉ thích huynh mà thôi."
Nguyên Sơ nhất thời nghẹn họng không nói gì, "Vậy ngươi thích ta ở điểm nào? Chúng ta mới quen biết nhau vài ngày... Ngươi chưa gì đã quyết định, có qua loa quá hay không?"
"Qua loa?"
Hắn lại một lần nữa có khuynh hướng sát vào người Nguyên Sơ, mang trên mặt nụ cười khó hiểu, ánh mắt lại mang theo áp lực.
"Huynh vừa xuất hiện, liền chiếm cứ toàn bộ ánh mắt ta, huynh vui vẻ, ta liền cảm thấy tim đập thình thịch..."
Hắn càng dựa càng gần, khí thế bức người, làm Nguyên Sơ không tự chủ được ngửa ra sau!
"... Thời điểm nhìn huynh, ta nghĩ muốn chạm vào huynh, thời điểm chạm vào huynh, ta liền muốn hôn huynh, nếu như vậy còn không phải là thích, ta đây quả thật là điên rồi."
Nghe lời hắn nói cùng giọng điệu chân thành như vậy, bị hắn nhìn chằm chằm, Nguyên Sơ ngẩng đầu nhìn hắn, mặt không tự chủ được đỏ lên, một giây sau, hắn đưa bàn tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt nàng.
Mặt nàng lúc này đỏ bừng nóng hổi yêu kiều, khiến cho người khác hận không thể lúc nào cũng được thưởng thức.
"Nhất là thời điểm huynh nhìn ta như vậy, thật sự rất khó kiềm chế bản thân mình."
Giọng điệu hắn thong thả nhưng đầy áp lực, vừa nói đến đây, nhịn không được chậm rãi cúi đầu...
Khuôn mặt tuấn tú tựa thiên tiên càng lúc càng phóng to, hô hấp nàng đình trệ, một giây sau, hai mảnh môi lập tức như muốn đυ.ng phải!
Nguyên Sơ đột nhiên dùng lực đẩy Dạ Trầm Uyên ra, vẻ mặt hoảng sợ!
"Ta... Ta đột nhiên nhớ tới nương tử ở quê gần sắp sinh rồi! Cáo từ cáo từ!"
Nói xong, khuôn mặt nàng càng lúc càng đỏ bừng, nhắm mắt nhắm mũi co giò chạy một mạch!
Lúc này chỉ còn lại Dạ Trầm Uyên một mình bên hồ, không gian yên tĩnh tuyệt đối.
Lệ Lão trầm mặc sau một lát, đột nhiên nói, "Ngươi làm như vậy để buộc hắn rời đi, tại sao chứ?"
Lệ Lão biết Dạ Trầm Uyên là một người biết khắc chế hành động của mình, hôm nay thái độ và hành động của hắn khác thường, chỉ có thể giải thích là vì hắn muốn người đó rời đi, vì cái gì? Hay do người đó giống Nguyên Sơ?
Dạ Trầm Uyên thật lâu sau mới thu hồi ánh mắt, "Không có gì..."
Hắn thản nhiên nói, "Người nọ tu vi rất cao, hắn đi theo đối với việc tu hành của ta mà nói không có ích, chỉ thế thôi."
Lệ Lão chắc chắn sẽ không tin tưởng lý do này, bất quá Dạ Trầm Uyên không muốn nói ông ấy cũng sẽ không ép buộc, chung quy Dạ Trầm Uyên đã trưởng thành rồi, cũng nên có suy tính cho chính mình.
Kỳ thật Dạ Trầm Uyên chân chính nghĩ là, hắn phải trở về Dạ gia, hắn không muốn Nguyên Sơ nhìn thấy những người đó của Dạ gia, không muốn nàng biết được, hắn từng sống sót như thế nào, những mặt tối âm u kia không nên để nàng thấy được, nàng chỉ cần lạc quan yêu đời, vui vẻ mà sống.
Đương nhiên, hắn quả thật cũng cần yên tĩnh một chút, thực lực hắn bây giờ không đủ, quan trọng phải khắc chế chính mình, nếu nàng ở bên cạnh thì hắn không thể khắc chế được mọi chuyện, hắn phải nghiêm khắc với bản thân, những việc hắn suy tính trong tương lai nhất định sẽ thực hiện được!
Trong đầu suy nghĩ một lượt, Dạ Trầm Uyên hít sâu vài lần, cúi đầu từng miếng từng miếng ăn xiên thịt, thân ảnh lộ vẻ có chút cô độc.
Cách đó không xa, Nguyên Sơ dựa lưng vào một thân cây, kịch liệt thở hổn hển, thật lâu sau, nhiệt độ trên mặt mới vơi đi.
Tổn thọ mất! Nam chủ thích nam nhân! Cuộc sống này có còn thiên lý không? Có thể như vậy được sao?!
Nguyên Sơ cảm nhận mình bị bộc phát kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhất là vừa rồi thời điểm Dạ Trầm Uyên hướng môi mình hôn xuống, thế nhưng tim ta lúc đó đập rộn lên?!
Quả nhiên bề ngoài soái ca thì lực sát thương cũng không nhỏ, ta vừa mới vớ vẩn kích động gì chứ?!
Bất quá Dạ Trầm Uyên muốn quay về Dạ gia...
Chậc, rất muốn cùng đi xem náo nhiệt...
Nhưng ta lại không nghĩ ra được cách nào!
Khuôn mặt Nguyên Sơ nhỏ nhắn rối rắm nhăn thành một đoàn, đột nhiên, nàng hai mắt sáng bừng!
Dạ Trầm Uyên thích nam nhân, cho nên đối với đại nhất mỹ nhân quyến rũ phong tình như Kỷ Hồng Nhan cũng không được, như vậy, nàng biến thành hình tượng giống Kỷ Hồng Nhan đi theo bên cạnh Dạ Trầm Uyên, không phải không cần lo lắng sao?!
Điều đáng tiếc duy nhất là Dạ Trầm Uyên soái ca như vậy lại thích nam nhân, nhưng giới tính mỗi người tự quyết định, là tự do yêu đương cá nhân, làm một sư phụ sáng suốt, nàng vẫn nên đừng can thiệp nhiều, nếu mình xen vào, đứa trẻ kia chắc sẽ xấu hổ mà trốn mất!
Nguyên Sơ vừa nghĩ vừa nghịch tóc.
Haiz, đáng tiếc cho một gen tốt như vậy...
Dạ Trầm Uyên sau khi bình ổn lại cảm xúc, thu dọn lại hành trang lên đường.
Lần trước là Nguyên Sơ thu nhận hắn làm đồ đệ, mang hắn bay đi.
Dạ Trầm Uyên nhớ tới cuộc gặp gỡ vài năm trước, trong lòng thổn thức không thôi, nhưng không thể phủ nhận, sau khi gặp được nàng, thế giới âm u của hắn như gặp được ánh sáng chiếu rọi bỗng bừng sáng...
Dạ Trầm Uyên lên đường ngày đêm không nghỉ, sau khi đến nơi, đầu tiên hắn đi bái tế những người đáng thương đã chết năm đó vì hắn, sau đó, Dạ Trầm Uyên ngự kiếm rời đi.
Thế lực Chư Thiên giới phân chia rất rõ ràng, chỉ có đế quốc, cùng Thập Đại Tiên Môn.
Đế quốc chiếm cứ một nửa khu vực phía nam Chư Thiên giới, dưới trướng có hơn ba ngàn tiểu quốc, quốc gia dựa theo thực lực phân chia vị trí thứ hạng hai hoặc ba, mà Triều Tịch Quốc chính là tiểu đế quốc đứng thứ hai, cũng không có gì nổi bật.
Thập Đại Tiên Môn ở chư thiên giới chiếm khu vực phía bắc, cũng có quốc gia, bất quá phần lớn quốc gia đều rất nhỏ, phân chia mười khối khu vực, do Thập Đại Tiên Môn mỗi nơi thống trị một khu vực.
Nhìn thành trì dưới chân càng ngày càng rõ ràng, Dạ Trầm Uyên nheo mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tám tuổi hắn rời đi nơi này, mà bây giờ, hắn quay trở lại!
~*~
Triều Tịch Quốc đô thành.
Chợ bị phân chia gọn gàng ngăn nắp, được phủ nha môn thống nhất quản lý, trong phạm vi đế quốc, tất cả tiểu quốc đều dựa theo luật pháp thống nhất để thúc đẩy dân chúng, cho nên đường cái tuyệt đối không có như Thập Đại Tiên Môn tự do tán loạn, khắp nơi đều lộ ra điều lệ chế độ.
Nơi này tiểu hài được thống nhất thí nghiệm linh căn, thống nhất đưa vào học viện tu hành, không giống Thập Đại Tiên Môn, cách ba năm mới tuyển một đám đệ tử.
Hai bên phong tục có sự khác biệt rất lớn nhưng tương đối hoà bình, đế quốc ở đây theo chế độ quan lại, nên 3000 tiểu quốc sẽ cống nạp sản vật cho đế quốc, có phú cùng phú, có quý cùng quý.
Trên con đường phồn vinh của Triều Tịch Quốc, một phủ đệ cao lớn hoa mỹ, nhìn qua, chỉ sợ so với kinh đô Triều Tịch Quốc còn muốn giàu có phú quý hơn, mà trước cửa phía trên tấm biển viết một chữ —— Dạ!
Thật ra “Dạ” là quốc họ đế quốc! Dạ gia trước đó đến Triều Tịch Quốc, tổ tông đều là vệ quân hoàng thất đế quốc.
Sau này tại một lần cơ duyên xảo hợp, tổ tiên có người lập công lớn, mới đặc biệt cho họ Dạ, thế nên Dạ gia mười mấy năm trước thoát ly đế quốc, tự lập môn hộ, nhưng họ Dạ này cũng đủ để họ trở thành thế gia hàng đầu ở Triều Tịch Quốc.
Ngay cả quốc quân của Triều Tịch Quốc cũng phải kiêng nể Dạ gia, cũng tạo cho đám hậu bối Dạ gia tính kiêu căng, hóng hách.
Dạ Trầm Uyên đứng trước cửa Dạ gia, nhìn hình ảnh quen thuộc trước mắt, tuổi nhỏ âm u lại một lần nữa như thủy triều bao phủ hắn, bất quá hắn rất nhanh bình tĩnh lại, đi vào phía trong. Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị gõ cửa, cửa đột nhiên mở từ bên trong.