Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 50

Edit: Asakari

Không chỉ có thế, chuyện tình của Nguyên Sơ còn bị rêu rao tứ phương, không biết đối với nàng có bất lợi hay không?

Tu chân giới tuy rằng lớn, nhưng tốc độ truyền tin cũng rất nhanh, bằng không bọn họ cũng không biết địa phương nào mở bí cảnh mới, nơi nào có nhiệm vụ giá hời.

Nhưng Dạ Trầm Uyên cũng không hi vọng mình nổi danh, nên sau khi ăn uống xong khi đi trên đường vẫn duy trì gương mặt bình tĩnh.

Mà lúc này, trên đường đột nhiên nổi một trận ồn ào!

Người đi trên đường đều vội vàng né sang hai bên, một thanh âm thở hổn hển từ đằng truyền đến:

" Xú nữ! Ngươi chạy đi đâu, đứng lại cho ta! "

Hồng y nữ tử chạy ở phía trước, phía sau nàng là bốn nam nhân y phục chỉnh tề, làm cho người ta kinh ngạc chính là trong đó có hai người là tu vi Kim Đan, nên cũng không có ai đi ra ngăn cản.

Bình thường tu tiên, theo Luyện Khí bắt đầu, từ từ đến Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, mà tu sĩ có tu vi Kim Đan đa phần là đệ tử nội môn của môn phái, hoặc là đệ tử của đại gia tộc, không biết vì cái gì mà đuổi gϊếŧ nữ nhân kia.

Hồng y nữ tử kia hình như bị thương, cuống cuồng chạy về hướng bên này, bởi vì trong thành có đại trận, dưới Nguyên Anh không thể ngự kiếm phi hành, cho nên nàng chạy rất chật vật.

Nhưng giây tiếp theo, hai mắt nàng sáng ngời! Ra sức chạy tới chỗ Dạ Trầm Uyên!

" Cứu ta! "

Dạ Trầm Uyên ngẩng đầu, nhìn nữ tử thân hình nóng bỏng đang hướng chính mình chạy tới, nữ nhân kia không ngờ là Kỉ Hồng Nhan!

Dạ Trầm Uyên nhìn thấy nàng liền nhớ tới Tam Nhật Thôi Hồn hương, sắc mặt liền trở nên cực kì khó coi, cố tình nữ nhân kia vừa chạy đến đã trốn ở sau lưng hắn, gắt gao tóm chặt tay áo của hắn, đuổi cũng không được!

Đối phương đuổi lại đây, lập tức đem hắn trở thành đồng lõa của yêu nữ!

" Tốt! Ta vẫn không biết ngươi làm thế nào có thể trộm bảo vật của Tiết gia ta, hóa ra là có đồng lõa! "

Kỉ Hồng Nhan kề sát sau lưng Dạ Trầm Uyên, theo bản năng nói: " Cứu ta! Ta không trộm! "

Dạ Trầm Uyên nhíu mày, hắn căn bản không muốn nhúng tay vào chuyện này, ai ngờ đối phương chưa nói hai câu liền rút vũ khí: " Còn dám nói sao?! Chết cho ta! "

Sau khi nói xong, đối phương lập tức công kích lại đây, Dạ Trầm Uyên thầm nghĩ xui xẻo, lại theo bản năng đẩy Kỉ Hồng Nhan đang bị thương ra, hắn làm như vậy bởi nguyên bản ở cùng sư phụ thời gian dài, theo bản năng sẽ hành động như vậy, dù sao mỗi lần bị địch tập kích hắn cũng sẽ chắn ở trước mặt Nguyên Sơ, không cho nàng ra tay.

Nhưng Kỉ Hồng Nhan không biết a, nàng nhìn bóng dáng Dạ Trầm Uyên đằng trước, rung động khi tan rã trong không vui lần đó lại xuất hiện, nàng ép chặt miệng vết thương, một đôi mắt to tròn chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng cũng mang theo tươi cười.

Mà Lệ lão trong thức hải oa oa kêu to: " Những người này như thế nào không biết phân biệt tốt xấu? Còn có ngươi, ngươi nói đi đường lớn làm sao lại gặp chuyện được chứ? Hơn nữa ngươi mới Trúc Cơ, cũng không cần vừa ra tay đã gặp phải hai cái Kim Đan hai cái Trúc Cơ chứ?! "

Dạ Trầm Uyên cũng thực nghẹn khuất, hắn dùng một chiêu đánh bay đối phương, thanh âm lạnh lùng nói: " Các ngươi tìm lầm người rồi, ta cùng nàng không quen! "

" Phi! " Đối phương trong lòng hoảng sợ nhưng trên mặt vẫn không hiện rõ " Nàng hướng ngươi chạy trốn, ngươi cũng che chở nàng mà còn nói không quen? Đi chết đi! "

Lời tuy nói là vậy, nhưng cái Trúc Cơ trước mắt này rất quỷ dị! Bọn họ ba bốn người đều có tu vi cao hơn hắn, nhưng mà linh lực của đối phương giống như không thể hết, đánh hồi lâu hơi thở vẫn vững vàng, hắn hiển nhiên không gϊếŧ được bọn họ, nhưng họ cũng không làm gì được hắn, thật sự gặp quỷ a!

Dạ Trầm Uyên thấy đám người này không thể hiểu, bèn truyền âm tới Kỉ Hồng Nhan: " Ngươi đi mau! "

Chỉ cần Kỉ Hồng Nhan rời đi, hắn tự nhiên có biện pháp thoát thân, tốt nhất sau này không liên quan đến ma nữ này nữa.

Kỉ Hồng Nhan lúc này mới phản ứng lại, ngẫm lại cũng đúng, Dạ Trầm Uyên mới là Trúc Cơ, tuyệt đối không thể là đối thủ của bốn người kia, vì thế nàng đảo mắt nhìn một vòng, cũng không cậy mạnh, đem một ngọc lưu li châu phát quang đưa ra: " Được rồi, đừng đánh, ta trả các ngươi là được rồi đúng không? "

Thật là đáng tiếc, thứ này nàng tốn không biết bao tâm tư mới trộm được, vậy mà bị phát hiện.

Đối phương vừa nghe nàng trả lại đồ vật liền vội vàng không đánh nữa, dù sao Dạ Trầm Uyên là Trúc Cơ quỷ dị như vậy, khẳng định là xuất ra từ danh sư danh môn, bọn họ nếu đã lấy lại được vật rồi thì cần gì tử chiến?

Dạ Trầm Uyên trừng mắt liếc Kỉ Hồng Nhan một cái, nữ nhân này, nàng không phải vừa nói mình không trộm sao?

Kỉ Hồng Nhan lè lưỡi với Dạ Trầm Uyên, đem đồ vật trả cho người nhà Tiết gia, dù sao cũng đã gặp được hắn, bảo vật này tính là gì.

Nghĩ như vậy, nàng bước một bước đến chỗ đối phương, nhưng ngay lúc đó, đột nhiên nghiêng người! Nàng bởi vì bị thương mà vấp phải tảng đá, suýt chút nữa ngã sấp xuống!

Mà ngọc lưu li châu kia rơi xuống đất, nát!

Nó thế nhưng nát!

Linh khí lục nhạt mờ ảo bay ra, linh dịch bị ngọc lưu li châu bao bọc thấm vào trên đất không thấy tăm hơi!

Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, khi người nhà Tiết gia phản ứng lại đây, hai mắt đều đỏ! Người cầm đầu mạnh mẽ rút ra bảo kiếm!

" Ta gϊếŧ các ngươi! "

Kỉ Hồng Nhan căn bản không biết tu chân giới lại có vật yếu ớt như vậy, thấy đối phương hạ đòn sát thủ, tốc độ quá nhanh, nàng căn bản không thể né tránh!

Mà thời khắc mấu chốt, một kiếm kia bị Dạ Trầm Uyên ngăn cản, đồ vật vừa mới vỡ kia đối với Tiết gia hẳn quan trọng, lúc này nó nát, bốn người kia không còn quan tâm đến bối cảnh xuất thân của Dạ Trầm Uyên, họ lui về sau từng bước, hét lớn một tiếng: " Kết trận! "

Nháy mắt khi thanh âm dứt, trận pháp đã kết thành, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một trận pháp lục màu, bao vây bọn họ trong đó, thật giống như thanh kiếm nhọn.

" Các ngươi dám hủy đi trăm năm linh dịch khó tìm của Tiết gia chúng ta, đi tìm chết đi! "

Nói xong, không trung liền xuất hiện một thanh cự kiếm, hướng Dạ Trầm Uyên đâm xuống, lấy tu vi hiện tại của hắn, không chết cũng mất đi nửa cái mạng!

Dạ Trầm Uyên vẻ mặt căng thẳng, theo bản năng kéo Kỉ Hồng Nhan lui về phía sau, quỷ tung bộ do Lệ lão dạy được sử dụng đến mức tận cùng, nhưng ngay tại thời điểm hắn tranh đi, đột nhiên xung quanh lại xuất hiện hồng quang, hóa ra đây là trận pháp thành danh của Tiết gia, cho dù Dạ Trầm Uyên tốc độ có nhanh hơn cũng bị vây khốn bởi trận pháp, không thể thoát ra phạm vi công kích của họ!

Dạ Trầm Uyên không có cách nào, chỉ có thể xuất ra Lăng Thiên thuẫn, mà phía sau, một đạo nhân ảnh nhanh nhẹn phi tới, không để ý tới trận pháp từng tầng từng tầng, dừng ở trước mặt Dạ Trầm Uyên, đúng lúc này, một đạo kiếm quang lấy thế phá sơn hung hăng phóng xuống, mang theo vô tận sát khí!

Chỉ nghe " Phanh! " một tiếng, bụi bay đầy trời, một kiếm mang theo linh lực cường đại như vậy phóng xuống, đường phố hẳn phải vỡ, cũng may còn có Tiết gia bồi thường.

Nhưng bụi đất tán đi, những người vây xem xung quanh kinh ngạc phát hiện mặt đất không có vỡ ra, Dạ Trầm Uyên ngẩng đầu, thấy trước mặt hắn là một người mặc sa y thanh sắc, bóng dáng ngạo nghễ đứng thẳng, bàn tay trắng nõn đưa ra, vậy mà có thể trực tiếp dùng một tay tiếp được linh kiếm vô hình thật lớn kia!

Điều, điều này không có khả năng!