Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 17

Edit: Asakari

" Làm càn! "

Đột nhiên một uy áp so với hai người còn mạnh hơn phóng ra, phía trên huyền vân, Vạn Kì Thính Phong chậm rãi hiện ra. Hắn bình thản liếc Nguyên Sơ: " Chớ có vô lễ, còn không lui ra! "

Nguyên Sơ lúc này mới hừ một tiếng, lui ra sau Vạn Kì Thính Phong.

Khương Lực hướng hắn hành lễ: " Chưởng môn, thỉnh ngài làm chủ cho Thiếu chủ chúng ta! Thiếu chủ của chúng ta so với người này lợi hại hơn, nhưng lại bị hắn thương tổn, nhất định là hắn đã tu luyện công pháp hại người, thỉnh Chưởng môn trục xuất hắn! "

" Dựa vào cái gì? "Nguyên Sơ nhịn không được che ở trước người Dạ Trầm Uyên " Hiện giờ bọn họ đều mất đi ý thức, nhiều nhất là hòa! "

" Hừ, Thiếu chủ chúng ta còn lâu mới thua, càng không thể hòa! "

Ở phía sau, Dạ Trầm Uyên vốn tưởng bất tỉnh lại khụ hai tiếng, thanh âm lúc này nghe quá đột ngột, tất cả mọi người nhìn qua, không thể tin hắn bị trọng thương như vậy mà còn chưa ngất.

" Tỉ thí quy định, mất đi ý thức, tử vong, rơi khỏi lôi đài là thua, trận đấu này, người có thể đứng lên sẽ thắng. "

"Chưởng môn! " Khương Lực thập phần không cam lòng, nếu là môn phái bình thường, hắn vừa nói lời như vậy, tông môn đó nhất định sẽ vì mặt mũi của Khương gia mà trục xuất Dạ Trầm Uyên, phán Khương gia họ thắng. Nhưng cố tình đây lại là Vạn Kiếm tông đứng đầu Thập Đại tông, hơn nữa lại nổi tiếng cổ hủ, nếu như đối phương có thể đứng lên, vậy Khương gia chắc chắn phải thua....

Nghĩ đến đây, lão trừng mắt nhìn Dạ Trầm Uyên đẫm máu đang quỳ rạp trên mặt đất. Đều tại người kia! Nếu như không có hắn ngăn cản, bằng vào thực lực của Thiếu chủ bọn họ, nhất định có thể trở thành đồ đệ của Chưởng môn!

Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, khẳng định Dạ Trầm Uyên đã chết hơn một trăm lần.

Nhưng mà, hắn sẽ không khuất phục.

Dạ Trầm Uyên lúc này căn bản đã rơi vào trạng thái vô ý thức, duy chỉ có một câu nghe lọt, đó là nếu hắn đứng lên, hắn sẽ thắng.

Nghĩ như vậy, hắn chống hai tay trên đất, trong đó một cánh tay còn vặn vẹo quỷ dị, người bên ngoài nhìn đều sẽ cảm thấy rất đau.

Đây là muốn làm gì, nếu như gặp phải thế gia như Khương gia, người khôn ngoan nhất định sẽ đầu hàng, Khương gia niệm phần ân tình, sau này có khi có được nhiều đãi ngộ. Người kia không có thiên phú, tử chiến cùng với Thiếu gia nhà người ta, như vậy tốt lắm, hắn có thắng cũng thành cái bia cho mọi người chỉ trích, chỉ sợ không có Phong chủ nào dám thu nhận hắn.

Dạ Trầm Uyên lắc đầu, trước mắt bóng dáng chồng lên nhau, hắn không thấy rõ người, cũng không biết mình đang ở nơi nào, hắn chỉ biết rằng thức hải của mình bị thương, đầu đau đến muốn nứt ra, hắn lúc này chỉ muốn nằm xuống, bất tỉnh ngủ một giấc.

Nhưng mà, hắn ngửi thấy hương sữa ngọt ngào ở phía trước, hương vị kia, là vị ngọt hắn chưa từng cảm nhận qua suốt mười năm sống cô độc lạnh như băng....

Muốn độc chiếm sư phụ, hắn phải thắng....Rốt cục! Dạ Trầm Uyên đứng lên!

Mặc dù toàn thân không có chỗ nào không bị thương, hắn vẫn đứng lên, phần ý chí này đủ để khiến người khác thán phục.

Vạn Sĩ Thính Phong nheo mắt, không để ý sắc mặt âm trầm của Khương Lực phía sau, bình tĩnh nói: "Tốt lắm, trận chiến này Dạ Trầm Uyên thắng! "

Hắn nói xong, xoay người tiêu thất, mà Nguyên Sơ đằng sau vội vàng đỡ lấy Dạ Trầm Uyên đang chuẩn bị ngã xuống.

Lúc này Dạ Trầm Uyên đã thanh tỉnh, đầu hắn không còn quá đau nữa, hắn đã có thể thấy Nguyên Sơ bên cạnh.

" Sư phụ... Ta thắng... "

Nói xong, hắn liền ngất đi, cái gì cũng không biết.

~ * ~

Thời điểm Dạ Trầm Uyên tỉnh lại, trời đã trở sáng, hắn quýnh lên, vội vàng ngồi dậy, chợt nghe thanh âm lạnh nhạt của Nguyên Sơ: " Ai cho ngươi ngồi dậy? Nằm xuống cho ta! "

Dạ Trầm Uyên vừa quay đầu đã thấy Nguyên Sơ đứng ở bục cửa, hắn ban đầu ngượng ngùng, sau đó nóng vội hỏi:

" Sư phụ, ta thắng rồi đúng không? "

Nguyên Sơ quả thực không biết nói gì với hắn, Dạ Trầm Uyên quả nhiên là loại người cố chấp, hơn nữa biết lấy lợi ích cho mình mà không làm hại người, nói thẳng ra là phúc hắc giảo hoạt, nhưng hiện tại sao nàng không thể thấy phúc hắc, chỉ thấy ngu xuẩn?! Nam chính đời trước đấu trí so dũng khí với nàng đã thay đổi?!

Nàng nghiến răng ngồi ở bên giường hắn: " Thắng thắng thắng, ngay cả mạng cũng được vớt về mà còn nhớ đến tỉ thí?! "

Dạ Trầm Uyên thấy Nguyên Sơ tức giận có chút chột dạ, hắn thật sự rất luyến tiếc mạng mình, nhưng thời điểm đó hắn chỉ nghĩ rằng nếu mình thua, sẽ có người khác nhanh hơn một bước bái người làm sư, hắn chỉ cần nghĩ như vậy, liều chết cũng không nhận thua!

Nhưng mà sư phụ tức giận thì làm sao dỗ dành đây?

" Sư phụ... "

" Hừ! " Nguyên Sơ quay mặt sang một bên.

" Sư phụ?"

" Hừ! " Nguyên Sơ lại quay mặt sang bên kia, môi anh đào vểnh lên, bộ dáng " hung thần ác sát " này thật " đáng sợ "...

Dạ Trầm Uyên áp chế cảm giác kì lạ muốn nhéo má nàng, cúi đầu chân thành nói.

" Thật xin lỗi sư phụ, ta sai rồi, ta không nên làm như vậy, lần sau sẽ không... "

Hắn nói xong, thấp giọng ho khan vài tiếng, Nguyên Sơ vội vàng đảo mắt qua, nhìn thấy mặt hắn cực kì tái nhợt, có điểm không đành lòng, rõ ràng chỉ là tiểu thiếu niên, nhưng còn tàn nhẫn với chính mình hơn cả mấy lão yêu quái, thật đúng là....

Hắn đã như vậy, Nguyên Sơ không thể trách hắn được nữa, tuy rằng vẫn còn phụng phịu, nhưng ngữ khí đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

" Lần sao thật sự sẽ không? "

" Sẽ không! Ta cam đoan, lần sau nhất định không khiến sư phụ lo lắng! "

Nguyên Sơ trợn mắt lên: " Ai thèm lo lắng cho ngươi?! Hừ! "

" Sư phụ nói gì đều đúng. "

Dạ Trầm Uyên thể hiện bộ dạng sư nô, Nguyên Sơ dù muốn tức giận hắn cũng không thể.

Nàng thở dài, ra vẻ người lớn giáo huấn: " Được rồi, về sau đừng làm như vậy nữa, hiểu chứ? Làm ta sợ muốn chết! Thời điểm mang ngươi về, ngươi cùng người chết không quá khác nhau đâu! "

Dạ Trầm Uyên thấy sắc mặt nàng dịu lại, vội vàng cười lấy lòng: " Nhất định nghe theo sư phụ dạy bảo! "

Nguyên Sơ gật đầu, lúc này mới lấy đan dược từ trong ngực áo.

" Nuốt. "

Dạ Trầm Uyên ngoan ngoãn nuốt vào, đủ khôn khéo.

Nguyên Sơ lại thở dài: " Được rồi, mấy ngày nay dưỡng thương cho tốt, mấy tỉ thí tiếp theo không cần tham gia, dù sao ta cũng sẽ thu ngươi làm đồ đệ. "

" Cái gì? " Dạ Trầm Uyên vốn đang tươi cười lập tức biến đổi sắc mặt " Ta... Vì cái gì không thể tỉ thí? "

Dạ Trầm Uyên lúc này mới phát hiện trong cơ thể mình một tia linh lực cũng không có, mà thức hải vì áp lực quá lớn mà sinh ra một vết nứt.